Đến giờ phút này, Lạc Thần thật sự biết mình đang sống trong vọng tưởng. Hoá ra sau suốt thời gian sống chung với cô, cưỡng đoạt cô, anh vẫn không có cảm tình gì hơn là loại cảm xúc căm ghét đó. Lạc Thần uống một hớp trà trên tay, cô biết mình dơ bẩn... Càng biết mình không xứng đáng.
Mỗi lúc nhìn lên thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Quan Thục, cô lại cảm thấy một loại đau đớn không tên đang găm sâu vào lòng mình. Từ giờ, cô phải học cách làm quen với chuyện này. Đông Dương không còn có thể thuộc về cô nữa. Mà cô sớm đã vô vọng rồi.
Nếu không có Quan Thục ngồi đó, chắc sẽ là Băng Tâm... Rồi đến Tố Như... Lạc Thần, cô đã tự đánh giá cao bản thân quá rồi. Đối với anh, giá trị của cô chắc chỉ bằng một tấm giẻ rách.
Cô còn phải tham dự thêm một cái đám cưới linh đình nữa. Ngồi được một lúc, thấy tiết mục quan trọng nhất là hai bên gặp mặt và tổ chức lễ cưới thế nào cũng đã nói qua hết cả rồi. Lạc Thần đã ngồi đó, nghe thấy hết, giả vờ như một cô gái ngoan, tưởng tượng ra khung cảnh lễ cưới tuyệt vời như thế nào đến mụ mị.
"Mẹ, con đi vệ sinh một lát nhé!" - Cô nói khẽ vào tai mẹ, lấy cớ rời khỏi.
Nhưng vừa bước ra khỏi cửa thì có tiếng gọi giật cô lại.
"Khoan đã...".
Có một người vội vã chạy ra từ căn phòng cô vừa rời khỏi. Mà cô không có quen anh ta. Lẽ nào là... bên họ hàng của Quan Thục sao?
Hôm nay, Lạc thần ăn mặc có phần đơn điệu, chỉ là một chiếc váy đen có ít kim tuyết ở trên, giống như một màn đêm đầy sao vậy, mà phía trên được lót lớp voan mỏng, che đi phần ngực, rũ loà xoà xuống hai vai. Lúc cô xoay người, mái tóc xoăn bồng bềnh bay lên như một gợn mây, khiến người ta có cảm giác nhìn một lần không sao rời mắt được.
"Em... là Lạc Thần có phải không?".
"Em... Em có quen anh sao?".
Cô không có quen người này. Đây là điều chắc chắn.
"Xin lỗi... Anh đường đột quá... Anh đã coi phim ngắn của em. Em thật sự rất xinh... Ở ngoài còn xinh hơn nữa...".
Lạc Thần cười. Hoá ra cô đã bắt đầu nổi tiếng rồi sao?
"Cám ơn anh...".
"À, anh là anh trai của Quan Thục, một trong hai nhân vật chính của buổi lễ này".
Anh trai của Quan Thục sao? Làm sao mà con trai của một Thượng Tướng lại thân thiện như vậy được nhỉ? Hoàn toàn khác xa so với Quan Thục.
"Em là em gái của anh Đông Dương".
Nói ra những lời này, cô tự mình thấy mắc cỡ. Bọn họ đã chung giường rồi vẫn tính nhận nhau là anh em sao?
"Thật vậy sao?" - Anh trai của Quan Thục cũng ngạc nhiên không kém - "Sao hai người chẳng giống nhau gì cả!".
"Em cũng đang nghĩ tương tự vậy về anh và Quan Thục đây".
Hai người cùng nhau bật cười. Lúc ngẩng lên, Lạc Thần thấy trong ánh mắt người đối diện nhìn cô có chút lạ lẫm.
"Sao vậy?..." - Cô không ngừng sờ lên mặt mình - "Mặt em có dính gì sao?".
"Mũi em chảy máu kìa...".
Lạc Thần hốt hoảng, vội đưa tay đến trước mũi. Không ngờ thực sự thấy một thứ chất lỏng màu đỏ chảy ra từ mũi mình. Cô vội chạy đi.
Máu chảy ra ngày càng nhiều, ngày càng nhiều. Lạc Thần loay hoay. Trông thấy dòng máu đỏ thẫm hoà cùng với nước đang xả từ vòi rửa ra, đầy ăm ắp, nhiều như suối chảy. Chính cô cũng bị vậy doạ cho khiếp sợ.
Chẳng lẽ muốn cô chết ngay lúc này sao?
Cô ngước mặt lên, nhìn bên dưới mũi mình đã đỏ giống như là bị bôi nhầm son rồi. Thật đáng sợ!
Đáng sợ hơn là cô lại không có cách nào để cứu lấy chính bản thân mình.
Lúc cô rời khỏi nhà vệ sinh thì trông thấy cả nhà đều đang rời đi khỏi nhà hàng đó. Cũng may, ít nhất cô chưa làm ra chuyện gì quá mất mặt. Không thì chắc Đông Dương sẽ giết cô mất.
"Em không sao chứ?" - Anh trai Quan Thục cố ý lùi xuống chỗ cô, hỏi nhỏ.
"Em không sao".
Tay cô nắm chặt lấy quai túi xách.
Cô cần phải kéo dài sinh mạng này. Dù đau đớn, cô phải tự cứu lấy bản thân mình mới được. Cách duy nhất để làm chuyện đó là kiếm ra tiền. Tiền đóng phim... Lạc Thần chợt nhớ ra sáng nay cô có hẹn với Hoán Lôi để bàn về chuyện đó. Thế nào mà coi lại hoàn toàn quên béng mất.
Cô hận bản thân đến chết đi được. Giờ mới nhớ để mà mở điện thoại ra. Đã có biết bao nhiêu cuộc gọi nhỡ.
"Xin lỗi Hoán Lôi. Sáng nay tớ mệt quá nên đã quên mất...".
Cô hi vọng Hoán Lôi sẽ không giận mình. Dẫu sao, dạo này cô đã phớt lờ Hoán Lôi quá nhiều rồi. Lạc Thần cảm thấy bây giờ mình sống thật tồi tệ quá đi.
"Cậu khoẻ rồi chứ?" - Đến giờ Hoán Lôi vẫn còn quan tâm đến mình.
"Ừ!".
"Vậy là không sao rồi".
Lạc Thần cắn cắn môi, không ngừng tự day dứt bản thân.
Buổi tối hôm đó kết thúc sớm hơn cô tưởng. Mà thế nào... Quan Thục lại lên xe cùng với nhà cô trở về. Vì Quan Thục mà cô bị đẩy xuống hàng ghế cuối, chợt thấy khoảng cách của cô và Đông Dương ngày càng xa.
"Lạc Thần, ban nãy con đi, chắc chưa biết đâu nhỉ? Quan Thục sẽ bắt đầu đến đây sống cùng với anh con!".
"Dạ vâng...".
Vậy cũng tốt, có Quan Thục ở đây. Đông Dương sẽ không thể giở trò đồi bại với cô nữa. Thực ra, nghĩ đến đây, trong lòng cô lại có chút tiếc nuối. Cảm giác đó cũng không tệ lắm.
Cơn ác mộng kia cũng dần không xuất hiện nữa rồi...
Lạc Thần ngồi trên xe, lặng nhìn những bóng cây lướt qua trước mắt, cố không nghe thấy một màn cười nói rôm rả ở trước mặt.
Đúng lúc đó cô nhận được tin nhắn của Hoán Lôi.
"Suýt chút nữa thì quên nói với cậu. Do hiệu ứng phim trước khá tốt nên lần này Vệ Cơ muốn khởi quay sớm hơn. Ngày mai sẽ họp diễn viên lần đầu, cậu sẽ không muốn vắng mặt đâu".
Phải rồi, cô quên mất, bản thân đang cần tiền mua thuốc đến thế nào.
Ít nhất cô không muốn sẽ bị chảy máu mũi trong lễ cưới của Đông Dương. Lòng cô đau, cô đã đáng bị phỉ báng lắm rồi.
"Mẹ ơi... Mẹ còn nhớ, tại sao con tên là Lạc Thần không ạ?".
Cô hỏi rất khẽ, nhưng có vẻ như Đông Dương vẫn nghe thấy. Qua kính chiếu hậu, cô trông thấy ánh mắt sắc như dao của anh. Lạc Thần khẽ rùng mình một cái.
"Sao tự dưng lại hỏi vậy?" - Mẹ cô chột dạ rồi.
Không phải, cô chỉ muốn biết chắc, người trong giấc mơ đó rốt cuộc là ba mẹ của Đông Dương, hay ba mẹ ruột của cô mà thôi...
"Dạ không... Con chỉ thắc mắc như vậy thôi ạ...".
"Mẹ thấy tên đó hay nên đặt vậy thôi, chẳng có ý nghĩa gì hết á!".
Ba cô ngồi kế bên, nghe thấy toàn bộ, trầm ngâm chẳng nói câu nào. Rồi bỗng dưng chiếc xe thắng gấp. Đầu cô đập ngay vào trần xe trước mặt theo quán tính. Đau... Cô nhìn lên thì biết Đông Dương đang tìm cách khiến cô im miệng. Mọi người trên xe cũng đều giật mình khi anh đột ngột thắng như vậy.
Lạc Thần xoa xoa cái trán đang nhức lên của mình, chắc chắn sẽ sưng to lắm đây.
Kể ra thì nhà của Đông Dương cũng rộng thật, đủ cho năm người ở, có tổng cộng là bốn phòng. Ở vậy rồi mà vẫn còn dư một phòng trống.
Cô đi về phòng. Trong lúc ngồi tẩy trang thì thẫn thờ nhớ lại câu trả lời của mẹ. Nếu nói như vậy, xem ra người trong giấc mơ đó, chính là ba ruột của cô. Ba cô cũng ở trong quân đội, cũng là một quân nhân sao?
Nhớ đến dáng vẻ nâng niu, ấm áp lúc đó của ba cô, cô hoàn toàn có thể chắc chắn ngày đó, gia đình cô rất hạnh phúc. Cô cũng rất được yêu thương, chiều chuộng. Vậy tại sao... Tại sao lại vứt bỏ cô...? Lạc Thần nghĩ đến vắt óc mà nghĩ cũng không ra.
Cha của cô hiện tại ngày trước cũng là quân nhân. Chẳng lẽ hai người này... có quen biết với nhau sao?
Cô thở hắt ra một hơi. Nếu không phải có Đông Dương ở đây, cô thật sự muốn hỏi ba mẹ cho rõ ràng mọi chuyện.