"Ba, mẹ, có lẽ con sẽ ra ngoài ở nhà bạn một thời gian!" - Lạc Thần cuối cùng đã mở lời.
Đây là câu nói đầu tiên của cô khi vừa thức dậy. Không thể chậm trễ thêm được nữa, cô phải ra khỏi đây thôi.
Mẹ cô đang nấu ăn trong bếp bỗng ngưng tay. Gương mặt bỗng chốc vẽ nên nét lo lắng.
"Có chuyện gì sao con?".
Lạc Thần cúi đầu, cảm thấy vô cùng khó nói. Sao cô cứ thấy có lỗi và áy náy thế này?
"Dạ không có, con chỉ muốn qua nhà bạn chơi rồi ở lại đó mấy ngày thôi ạ!" - Như vẫn thấy thật đáng nghi, cô lắp bắp giải thích thêm - "Anh Đông Dương bình thường rất nghiêm khắc, con không dám xin ảnh. Nhân cơ hội có ba mẹ ở đây thì con mới dám!".
Cô đã cố hết sức để nở nụ cười, đến chính cô cũng thấy mình thật giả tạo hết sức. Vậy mà như thế đã đủ khiến những nếp nhăn trên mặt mẹ cô giãn ra rồi.
"Ừ, vậy thì con cứ đi qua nhà bạn ở mấy ngày đi. Ba mẹ còn ở đây lâu mà!".
Mẹ vỗ vỗ lên vai cô, đột nhiên lại có vẻ vui mừng.
Lạc Thần nghi ngờ, có thể là mẹ thật lòng muốn cô đi khỏi. Có phải thế không? Sự hiện diện của cô làm Đông Dương không thoải mái. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến khung cảnh đoàn tụ của bọn họ có phải vậy không?
Lạc Thần đưa mắt về phía người ba của cô.
Ba cô vẫn đang dõi mắt theo từng dòng chữ chi chít trên tờ báo, không hề quan tâm đến cuộc đối thoại của cô với mẹ. Hoặc ba cô đang thấy khó xử mà vờ lơ đi, hoặc là...
Cô đã nghĩ quá nhiều rồi!
"Mẹ, vậy tối nay con sẽ không về đâu. Giờ con đi đây!".
"Con không về ăn cơm luôn sao? Trưa nay Đông Dương sẽ về ăn cơm đó!".
Sau đó, Lạc Thần để ý thấy vẻ mặt của mẹ có chút kì lạ, giống như là biểu cảm hối hận vì đã lỡ lời rồi. Cô tự trách mình, sao lại tinh ý như vậy chứ! Khoé miệng cô cong lên thành nụ cười nhạt.
"Chắc con sẽ ở lại trường thôi! Lâu lắm rồi con mới có dịp ăn chung cùng các bạn!".
Lạc Thần nghe thấy đâu đó trong căn nhà truyền đến tiếng thở phào.
Cô chia tay mẹ, nhận được một số tiền kha khá để tiêu vặt trong mấy ngày sắp tới.
Thôi, không suy diễn nữa, cô phải tập trung tận hưởng nốt mấy ngày an lành vui vẻ này.
Có điều, cô vạn lần không ngờ đến, cô đã xin được ra ngoài ở rồi, thì lại bị Thiên Sa và Tố Như từ chối không cho ở cùng.
"Xin lỗi nhé Lạc Thần. Phòng trọ nhà chúng tớ có quy định, không cho người lạ ở lại qua đêm" - Thiên Sa lúng túng nói.
Bỗng chốc không có nơi nào dung túng cô thế này? Lạc Thần sầu đến thúi ruột thúi gan, nhưng không tài nào có thể chia sẻ với bọn họ được. Nhất là gần đây, Tố Như đã theo phe thân-Đông-Dương, cô nghĩ tốt nhất mình không nên ngồi kể lể những trải nghiệm tồi tệ vừa qua nữa. Cô không muốn Tố Như hiểu lầm cô đang cố tình muốn chia rẽ bọn họ.
Điều cần nói thì đã nói. Tố Như đã được cô cảnh báo về việc Đông Dương bắt cá hai tay. Còn không nghe nữa thì đó cũng là chuyện của cậu ta. Cô hết cách!
"Thôi, đừng buồn nữa Lạc Thần. Nếu hôm nay cậu được phép về trễ vậy thì cùng bọn tớ tham gia cuộc tuyển chọn vào câu lạc bộ đi. Vừa hay chiều hôm nay, các câu lạc bộ sẽ đồng loạt tuyển chọn đó. Cậu đã lựa được câu lạc bộ nào cho mình chưa?" - Tố Như đưa ra hàng loạt các tờ rơi chiêu mộ để cô tha hồ chọn lựa.
"Nếu rảnh thì cùng bọn tớ tham dự hết cả đi! Được tuyển vào câu lạc bộ nào thì mình sẽ vào đó có được không? Như vậy sẽ thú vị lắm đấy!" - Thiên Sa có vẻ không đợi được đến buổi chiều nữa rồi.
"Ừ, tớ sẽ đi cùng các cậu!".
Lạc Thần gật đầu đồng ý. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình đang được hoà nhập vào môi trường đại học thực thụ.
"Tiếc quá, tớ đã trễ mất một bước rồi! Còn đang định hẹn cậu chiều nay sang phòng chụp làm chút việc". truyện tiên hiệp hay
Hoán Lôi từ lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng cô, nghe hết toàn bộ câu chuyện.
Lạc Thần toan mở lời, thực ra công việc vẫn quan trọng hơn.
"Không sao đâu, tớ ở lại một chút xem cậu thi vào câu lạc bộ cũng được".
"Vậy thì tốt quá rồi!".
Lạc Thần vui vẻ vô cùng.
Trong tất cả các câu lạc bộ trong trường, cô nghe nói câu lạc bộ kịch và câu lạc bộ ca nhạc là hai câu lạc bộ được các bạn sinh viên ứng tuyển nhiều nhất, vì dường như toàn bộ trai tài gái sắc, những con người nổi tiếng, kiêu kì, thị phi, có sức ảnh hưởng lớn trong trường đều tập hợp toàn bộ về đây.
Lạc Thần cũng mới biết, hoá ra Hoán Lôi là chủ tịch câu lạc bộ Nhiếp ảnh. Đúng là thâm tàng bất lộ mà.
"Ơ vậy nếu chiều nay cậu không định tham gia làm giám khảo cho câu lạc bộ của cậu à?".
Hoán Lôi mỉm cười.
"Không đâu, tớ còn lâu mới chịu được ba trò mất kiên nhẫn đó!" - Nói rồi quay sang cô - "Cậu không cần thi tuyển vô câu lạc bộ của tớ đâu. Tớ đã cho cậu lên chức Phó chủ tịch câu lạc bộ luôn rồi!".
Lạc Thần há hốc mồm. Chủ tịch nào như anh ta mà lại lạm quyền như vậy? Lạc Thần cũng không thể nói là cô không cần được, sợ sẽ làm tổn thương anh ta. Nói thế nào, anh ta cũng là sếp của cô mà.
Thiên Sa và Tố Như đứng gần đó, đều không kìm được mà nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Thiên Sa tiến lại gần, nói mà không động đậy miệng với cô.
"Lạc Thần à! Cậu không biết người ta muốn leo lên được cái chức đó phải tốn bao nhiêu năm đâu!".
Hoán Lôi đọc được suy nghĩ của cô.
"Này, đừng có coi thường câu lạc bộ của tớ nhé! Tất cả tờ rơi trong trường này dù ít hay nhiều đều phải qua sự xử lý của câu lạc bộ Nhiếp ảnh. Tớ nể tình cậu là nàng thơ trong những bộ ảnh của tớ nên mới cho cậu lên chức này. Cái cảnh những bức hình của cậu được treo lên khắp trường sẽ không còn xa nữa đâu!".
Thú thật là, cô không có hi vọng mình sẽ nhận được danh vọng lớn đến nhường này. Có lẽ trong bọn họ, người muốn thử sức làm người nổi tiếng chỉ có Tố Như mà thôi. Cậu ta đã quen làm người nổi tiếng từ bé rồi. Lạc Thần cũng coi như nổi tiếng trong trường, nhưng toàn nổi tiếng về những điều tiếng không hay như là cô em gái xấu xí của đại huyền thoại Âu Đông Dương.
Tố Như đương nhiên có tham vọng muốn được tiếp tục con đường làm người nổi tiếng rồi.
"Lạc Thần, tớ định thi vào câu lạc bộ kịch đó. Cậu định thi vào đâu vậy?".
"Tớ thì chắc sẽ thi vào câu lạc bộ viết lách hoặc luật pháp gì đó thôi!".
"Èo mấy cái đó chán ngắt!" - Thiên Sa kêu lên - "Tớ tính thi vào câu lạc bộ bóng rổ với cờ vua!".
Tố Như căng thẳng.
"Nói vậy, không ai tính thi vào câu lạc bộ kịch cả sao? Phải diễn xuất trước mặt tất cả mọi người, tớ run lắm. Phải làm sao đây?".
Dường như càng nghĩ càng căng thẳng, Tố Như ra sức nài nỉ mọi người.
"Thi cùng tớ đi có được không?".
Thiên Sa thì miễn bàn rồi. Tính cách của cậu ta xưa nay vẫn luôn rất mạnh mẽ và cương trực như đàn ông, không sao chịu nổi mấy loại hình uỷ mị đó. Thế nên, cậu ta kiên quyết không lên đó làm trò cười.
Tố Như đành quay sang cô.
"Lạc Thần, cậu lên diễn với tớ đi!".
Đằng nào cũng chỉ là một vở kịch. Huống hồ, cô đã bị nhà trường để ý thế này rồi, còn có gì để mất nữa hay sao? Vả lại, nghĩ tới những chuyện anh trai đã làm với Tố Như, Lạc Thần cảm thấy vô cùng áy náy.
Nếu làm chút chuyện này có thể bù đắp được cho Tố Như một chút...
"Ừ, tớ sẽ đi với cậu!".
Lạc Thần gật đầu chấp nhận.
Đó là lần đầu tiên cô đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn sáng rọi, bên dưới là hàng trăm hàng nghìn ánh mắt đang đổ dồn về mình. Có thể thấy, cuộc thi vào đây rất được mọi người quan tâm.
Vai diễn của mọi người là một cô gái đang yêu đơn phương một anh chàng. Hằng ngày đứng trong lớp học nhìn anh chàng đó đi ngang qua lớp.
Tố Như đọc kịch bản vắn tắt được phát cho mỗi người, khẽ than.
"Trời, thế này thì đóng cái gì? Không có một tí hành động nào cả, toàn diễn nội tâm!".
Thế là Tố Như sợ sệt, đẩy cô lên trước.
"Lạc Thần, cậu diễn trước cho tớ có được không?".
"Ừ không sao đâu!" - Lạc Thần cũng không để ý lắm về việc có đậu hay không.
Đến lượt cô thì cô đi ra. Không ngờ, bạn diễn chung với cô là Hoán Lôi. Anh ta đi qua cô, cười cười thì thầm.
"An tâm chưa? Tớ quen biết rộng lắm đấy!".
Lạc Thần đến nhức đầu với cậu ta, nhưng không có thời gian để màng tới. Cô bước lên bục đằng sau một bức vách làm giả một tấm cửa sổ để nhìn ra ngoài.
Trên đây sáng quá, chói đến mức cô không thể nhìn rõ bên dưới. Phải mất một lúc thì đôi mắt mới làm quen được.
Một cậu con trai rất ưa nhìn ngồi ở giữa hàng đầu tiên, cô nghĩ là chủ tịch câu lạc bộ, cất tiếng nói.