Trong lúc giúp hắn cài lại cúc áo. Nhậm Tử Phàm lại bắt đầu giở thói càn rỡ, đưa tay chạm vào tóc cô, bắt đầu nghịch ngợm.
Cảm thấy có chút ngượng ngùng, không thoải mái. Cô lập tức đẩy hắn ra, vô tình chạm vào cánh tay đang bị thương kia.
Hắn mỉm cười, gương mặt đầy tinh ranh nhìn cô trêu chọc.
-"Chuyện xa hơn cũng đã làm rồi, cô còn ngại gì nữa?"
Nhưng phản ứng của Nhậm Tử Phàm lại khiến cô có chút nghi ngờ.
-"Anh không đau sao?"
Cô nheo mắt, tò mò hỏi.
Nhắc mới nhớ, tay bị thương đương nhiên sẽ đau.
-"Hả? Ừ đau... Đương nhiên là đau rồi."
Hắn nhíu mày biểu hiện cho sự đau đớn.
Đến cả lúc bị thương cũng rất khác người, dây thần kinh cảm giác hoạt động cũng chậm chạp hơn so với người khác.
Tô Tuệ Lâm lườm hắn một cái, không nghi ngờ nữa chuyên tâm cài lại hết cúc áo trên người giúp hắn.
Nhìn khung cảnh này trông bọn họ chẳng khác gì cặp vợ chồng mới cưới.
Lại nói thừa! Bọn họ rõ ràng là vợ chồng, tình yêu cũng đã chớm nở chỉ là không có can đảm thừa nhận mà thôi.
Buổi tối ở trên đồi thật sự rất lạnh. Bởi vì nằm ở nơi cao, xung quanh lại chẳng có nhiều cây cổ thụ để che chắn.
Ở căn nhà gỗ cũng không giống với biệt thự ở dưới đồi, không có người nấu nướng, người làm ở đây cứ như thường lệ mỗi buổi sáng sẽ đến lau dọn, xong lại trở về biệt thự. Những ngày qua công việc này cũng đã sớm bàn giao lại cho Tô Tuệ Lâm rồi!
Cô xuống bếp, chuẩn bị vài món ăn rồi mang lên tầng cho hắn. Tay nghề của cô cũng không giỏi, chẳng qua học lỏm từ chỗ Dì Hoa, ít nhất cũng phòng thân được vài món đơn giản.
-"Ăn cơm thôi."
Cô bày biện ra bàn, luôn tiện gọi hắn đến.
Nhậm Tử Phàm còn tưởng cô đã xuống đồi, không ngờ cô vẫn ở lại đây, còn đích thân nấu những món này.
-"Tôi đang là người bệnh đó!"
Hắn bắt đầu giở thói lười biếng.
-"Chân của anh trở nên vô dụng rồi sao?"
Ừ nhỉ, suýt nữa lại quên mất, chân vẫn còn hoạt động bình thường, không bị thương.
Hắn bỏ chân xuống giường, tiện thể xỏ luôn đôi dép bông cạnh đó, đi đến nhìn một lượt, có chút nghi ngờ.
-"Có ăn được không vậy?"
Nhậm Tử Phàm lật đật ngồi xuống sofa, lời nói đầy xem thường người khác này của hắn đương nhiên sẽ khiến người ta khó chịu. Ai đời, người ta đã cất công nấu nướng, cuối cùng lại nhận được một câu chê bai không có tình người này.
-"Ít nhất cũng có thể lấp đầy bụng. Mau ăn đi!"
Tô Tuệ Lâm vẫn kiên nhẫn chịu đựng. Đáp:
-"Không ăn, nhìn thôi đã thấy không ngon rồi! Gọi Dì Hoa mang thức ăn đến đi."
Đã là giờ nào rồi mà hắn còn giở thói ngang ngược này chứ! Hơn nữa Dì Hoa cũng đã có tuổi, đêm hôm gió lạnh lại bắt bà ấy nấu ăn mang lên đồi. Cái gã này đúng là một chút lương tâm cũng không có.
Tô Tuệ Lâm không thèm đôi co mà trực tiếp gấp luôn một ít đậu phụ cho vào miệng hắn.
-"Này! Tô Tuệ Lâm."
Sau hắn có thể bỏ qua cho người phụ nữ này chỉ chưa đầy một ngày đã phải đắc tội hắn đến tận hai lần kia chứ?
Hết đút canh nóng, bây giờ lại đến đậu phụ.
Nhưng không thể phủ nhận đậu phụ này cũng tương đối ngon. Mùi vị so với Dì Hoa làm cũng chẳng khác biệt mấy.
Thôi được, nể tình món đậu phụ này không tệ, hắn nhịn!
-"Sao hả? Ngon không?"
Cô đưa đôi mắt đầy mong chờ hỏi hắn.
-"Không. Lần sau nếu như cô còn dám làm ra cái chuyện tương tự như h...um!"
Một vài thanh đậu que cũng nhanh chóng chui vào mồm ngay sau đó.
-"Cá sốt chua ngọt, anh có muốn nếm thử luôn không?"
Tô Tuệ Lâm đã chuẩn bị sẵn sàng, đũa cũng đã gấp sẵn một ít thịt cá.
-"Không, tôi tự ăn được. Không cần cô ...um!"
Cái người phụ nữ này!
Thật sự không thể không nổi giận.
-"Nếm qua hết rồi, tôi thấy anh cũng không ý kiến gì. Mau ăn đi, bác sĩ Trần có dặn phải thay bông băng trên trán."
-"Còn không phải do cô gây ra sao?"
Hắn bâng quơ đáp.
-"Anh còn mặt mũi nhắc đến à?"
Cô trừng mắt nhìn hắn.
Nhậm Tử Phàm lúc này cũng im bật, chuyên tâm ăn hết bữa cơm, thay vì tranh cãi vụ việc lần trước. Hơn nữa, chuyện đó cũng chẳng hay ho gì.
Hắn còn chưa ăn xong, Tô Tuệ Lâm lại nhắc đến chuyện mà hắn vốn dĩ không bao giờ muốn nghe đến.
-"Hứa Dĩ An, anh ấy không cố ý làm vậy. Anh có thể..."
Nhậm Tử Phàm lập tức buông đũa. Đúng như người ta vẫn thường nói, đâu có bữa ăn miễn phí trên đời. Hắn cũng tiện dập luôn mong muốn của cô.
-"Không thể."
-"Tại sao?"
Cô hỏi.
-"Cô còn ngoan cố hỏi tôi nữa sao? Bữa ăn này vốn dĩ chỉ là dùng để thỏa thuận điều kiện thôi đúng không?"
Từ khi Tô Tuệ Lâm xuất hiện, bản tính của hắn cũng thay đổi, nắng mưa thất thường. Thậm chí, những cơn giận gần đây hầu như đều do cô gây ra.
Còn tưởng đó cô thật lòng vì hắn mà nấu những món này. Hóa ra cũng chỉ là bất đắc dĩ mới làm thế. Nực cười, hắn còn ngu ngốc vui vẻ kia đấy!
-"Không phải như anh nghĩ đâu."
Cô lên tiếng giải thích.
-"Chuyện đã bày ra đó còn không phải hay sao? Mang đi đi, mang tất cả mấy thứ rác rưởi này ra khỏi đây."
Hắn giận dữ quát lớn.
-"Đã bao giờ anh bình tĩnh nghe tôi nói chưa hả? Anh luôn xem lời nói của mình là nhất, còn những người khác nói không có nghĩa lý gì đúng không?"
Đến mức này cô cũng không thể im lặng mặc cho hắn tùy tiện đánh giá người khác.
-"Phải, tôi chính là như vậy đó! Tô Tuệ Lâm, cô chịu được thì tốt, không chịu được phải cố gắng chịu đựng cho tôi. Đừng quên, cô là vợ của tôi, là người phụ nữ mà Nhậm Tử Phàm này bỏ tiền ra mua về. Bây giờ cô lại ở đây đề cặp đến người đàn ông khác. Cô nói sao? Anh ta không cố ý à? Anh ta chính là cố ý đấy."
Không thể ở đây mà nghe hắn mắng chửi nữa, Tô Tuệ Lâm hậm hực bỏ đi.
Choang!
Nhậm Tử Phàm hắt tung những thứ trên bàn xuống dưới sàn nhà. Tức giận quát.
-"Đi đi, đi hết đi. Đừng để tôi thấy mặt cô thêm một lần nào nữa."
Đi được nửa đường, đột nhiên cô lại đổi ý. Nếu hắn đã đối xử với cô như vậy, thì tội tình gì cô lại quan tâm chăm sóc hắn kia chứ!
Cuối cùng, Tô Tuệ Lâm quyết định trở ngược lại phòng, thu dọn hết chỗ thức ăn khi nãy. Loại người cao ngạo, vô cớ nổi giận như hắn, tốt nhất là nên bỏ đói hắn.
Hình ảnh trước mắt lại vô cùng chân thật, chân thật đến cô phải thốt lên một câu đầy giận dữ.
-"Nhậm Tử Phàm, anh bao nhiêu tuổi rồi hả?"
Hắn có chút bất ngờ khi nhìn thấy Tô Tuệ Lâm trước cửa phòng.
Hắn ngang nhiên giả bệnh, thật chất hai tay vẫn hoạt động bình thường chẳng bị gãy như những gì hắn nói.
-"Lừa gạt tôi anh vui lắm đúng không?"
Vậy mà cô còn lo lắng cho hắn, sau khi nghe Tiểu Nhu nói hắn bị thương rất nghiêm trọng, cô lập tức chạy lên đồi để xem hắn như thế nào, còn vì hắn mà chăm sóc chu đáo tận tình. Hóa ra từ đầu đến cuối đều là trò lừa bịp của hắn.
-"Tay có thể không thật, nhưng vết thương trên trán do cô làm không phải là giả. Tôi lừa cô chỗ nào chứ!"
Hắn đảo mắt đi nơi khác, tránh đi ánh mắt đầy tức giận của cô ngay lúc này. Hôm đó, bởi vì không biết phải đối diện với cô như thế nào, trong lòng cũng rất muốn gặp cô. Bản thân hắn từ trước đến giờ đã quen với thói cao ngạo, sỉ diện, không bao giờ hạ mình trước ai. Làm sao hắn có thể đến tìm cô kia chứ! Cuối cùng đành nghĩ đến cách này, chỉ có mượn tay Hứa Dĩ An mới có thể khiến cô tự động tìm đến.
-"Anh còn dám nói nữa hả? Hạ lưu, vô sỉ! "
Nhậm Tử Phàm đi đến ôm lấy cô từ phía sau. Chiêu trò này của hắn đương nhiên hiệu nghiệm, nhưng cái gì cũng có ngoại lệ.
-"Được rồi, đừng giận nữa. Tôi biết cô lo cho tôi. Yên tâm đi, tôi đã không sao rồi. Đừng sợ!"
Không ngờ hắn lại chẳng biết hai chữ liêm sỉ ra sao đấy!
Sợ? Cô bây giờ đang rất muốn bóp chết hắn thì có.
Tô Tuệ Lâm nhắc chân giẫm lên chân hắn, còn không thục cho hắn một trỏ.
A!
Hắn cau mày, cảm thán.
-"Lưu manh."
Tô Tuệ Lâm cứ thế mà bỏ đi mất.
Dù sao đi nữa chọc giận Tô Tuệ Lâm là việc làm hắn thấy rất hứng thú. Chẳng hiểu sao hắn lại rất thích nhìn dáng vẻ lúc cô nổi giận.
Rõ ràng người nổi giận khi nãy là hắn, bây giờ lại thành Tô Tuệ Lâm.
Xem ra nhất định phải tìm cách dỗ dành.
Hứa Dĩ An đang bận rộn kiểm tra phân bón, nhìn thấy ông Lý đến cũng lập tức dừng hẳn công việc, đi đến hỏi.
-"Bác Lý, có chuyện gì tìm tôi sao?"
Ông Lý nhìn anh ta, thở dài.
-"Cậu rõ ràng biết bản tính của nhị thiếu gia, tại sao lại còn tìm cậu ấy. Lại còn ra tay đánh cậu ấy đến nông nỗi như thế."
Xưa nay ông Lý đối với anh ta rất tốt, khi còn nhỏ mỗi khi có những thứ đồ chơi hay ho gì đều mang đến cho anh ta. Hôm nay ông ấy lại đến tìm, còn tưởng sẽ mắng một trận. Không ngờ, lại chỉ hỏi lý do.
-"Là bởi vì nhị thiếu phu nhân sao?"
Thấy anh ta không đáp, ông cũng chẳng cần đáp án. Bởi vì, đáp án ông đã sớm biết, chỉ là không tiện hỏi thẳng ra mà thôi.
Cuộc đời của Hứa Dĩ An, từ khi sinh ra đến khi trưởng thành đều rất may mắn. Sở dĩ nói như thế, chính là ngay từ lúc nhỏ đã được ông Nhậm yêu thương chẳng thua gì hai người cháu trai ruột thịt. Chỉ khác ở chỗ bọn họ được sống trong thân phận là cháu trai Nhậm gia, tiếng tâm lừng lẫy. Còn anh ta là con của một người làm. Nhưng đãi ngộ cũng chẳng khác nhau.
-"Nếu như cậu ta không khốn nạn đến mức..."
-"Sau này đừng làm những chuyện tương tự như vậy nữa. Mau qua đây ăn chút bánh mật ong đi. Dì Hoa chuẩn bị riêng cho cậu đó."
Không để anh ta nói hết, ông lấy luôn chiếc bánh nhét vào tay Hứa Dĩ An.
Ông Lý trước sau vẫn đều quan tâm anh ta như thế.