Cuối cùng, 'dù thời tiết bất thường'' như thế nào thì tụi nó cũng tới công viên trò chơi.-Oa, nhiều trò chơi quá, biết chơi trò gì đây-Mắt nó tròn xoe, suýt xoa với độ ''nhiều'' của công viên.
-Tiểu My cũng không biết nữa!
-Vậy à!
Nó quay ra sau, nhìn người đứng phía sao nó với vẻ mặt chẳng háo hức gì kia kìa.
-Sao thế? Không vui à-Nó hỏi hắn.
-Tôi không hiểu tại sao những người ở đây lại thích một nơi như thế nào chứ, nhàm chán!
-Nhàm chán sao?-Nó cười điểu rồi quay qua nói với Tiểu My.
-Mình biết chúng ta sẽ chơi trò gì rồi, đi thôi!
Tụi nó bắt đầu chơi, trò chơi của tụi nó là...tàu lượn siêu tốc, chiếc tàu lượn bắt đầu chạy, hai đứa nó la hét um sùm, có khúc thì cười phá lên, người ngồi sau hau đứa nó là HẮN, mặt hắn không còn một giọt máu, xanh như tàu lá chuối, mồ hôi trên mặt hắn nhễ nhại, nó đâu có biết hắn mắc chứng sợ độ cao nên kéo hắn chơi theo luôn, kết cục thì thành ra thế này đây.
-Sao vui không?
Nó hớn hở hỏi hắn, đâu biết bản thân mình đã gây ra chuyện gì khủng khiếp với hắn đâu
-Vui cái nỗi gì, bộ em định giết tôi à?
-Chẳng lẽ anh sợ độ cao sao?
-Đợi đến lúc em biết thì tôi chết luôn rồi!
-Ơ, xin lỗi anh nha, tôi sẽ chuộc lỗi của mình bằng cách là khi nào anh chết tôi sẽ đi viếng mộ của anh thường xuyên để anh không phải buồn mà tự kỉ!
-Em...em...
-Thôi mà Oanh Di, đừng chọc giận Minh Luân nữa-Tiểu My lên tiếng hóa giải.
-Nghe người ta nói chưa, con gái gì đâu mà....
-Sao, tôi làm sao, vì nể mặt Tiểu My nên tôi mới tha cho anh đó, chúng ta đi chơi tiếp thôi!
Thế là cả ngày hắn cứ bị hai cố gái xinh đẹp này kéo qua chỗ này đến chỗ khác, hắn nói muốn vào trong xe ngồi đợi nhưng nó nhất quyết không chịu, xem ra nó đang nhân cơ hội ngàn năm có một này để hành hạ hắn rồi, hắn cứ phải lẽo đẽo đi theo, nào là shopping, trung tâm mua sắm,........Ôi thôi!, không kể hết được đâu, sau cho cùng, tụi nó cũng biết mệt nên ghé vào một quán nước, nếu mà cứ tiếp tục đi thì hắn có mức phải nhập viện mất, hắn công nhận là tụi con gái ''dai sức'' thật, muốn trách thì phải trách hắn thôi, ai kêu chiều nó quá làm chi!
-Quý khách uống gì ạ?-Chị phục vụ hỏi tụi nó.
-Tiểu My uống gì nà.
-Cho mình ly cooktalk nha!
-Ừ, còn anh?
-Cà phê.
-Vậy chị cho em một cooktail, một cà phê và một American-no nha chị!
-Vâng, xin quý khách đợi một chút-Chị phục vụ cuối đầu rồi bước vào trong, một lúc sau chị ấy bưng ra 3 ly nước như những gì nó đã gọi.
-Chúc quý khách ngon miệng.
Nó chộp lấy ly nước, uống một hơi, vì nó uống loại American-no nên trên mặt nước có một ít bọt xốp, nó vô ý không biết trên miệng nó ''đang chừa phần cho ai'' (t/g:Tức là bọt dính trên miệng nó á).
-Em uống nước mà còn chừa cho ai à?
Hắn lấy tay chùi qua khóe miệng của nó.Đó, hắn lại làm vậy nữa đó, nó nói là nó đâu còn là con nít nữa đâu rồi mà, đúng là đầu nó chẳng cứng bằng đầu hắn.
-Này.....anh..
-Woa, hai người ngọt ngào ghê ta,cứ tự nhiên đi, để Tiểu My có phim để mà coi, hê hê!
-Không phải đâu Tiểu My à.....-Nó liếc sang hắn-Anh chết chắc với tôi.
Nhìn ''vẻ mặt nghiêm trọng'' của nó mà hắn bật cười,đây là lần đầu tiên nó thấy hắn cười như thế đó, vẻ mặt lạnh lùng của hắn cũng biến đi đâu luôn, nụ cười này không lạnh lẽo mà đó là nụ cười của sự vui vẻ, nó như bị cuống vào nụ cười đó, rồi Tiểu My cười theo, nó bất giác cũng cười theo Tiểu My và hắn, thế là cả 3 đứa cùng cười, bây giờ nó mới biết hắn cũng không phải là một tảng băng không tan hay khó gần gũi, bình thường hắn như vậy chắc là có nguyên nhân gì đó, nhưng giờ thì nó mặc kệ mọi thứ, miễng sao tụi nó luôn vui vẻ như vậy là nó vui lắm rồi, không cần biết sao này sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn rằng đối với 3 đứa nó, đây sẽ là một khoảnh khắc đẹp nhất!