Mọi người ủng hộ cho mik nhá để mình có động lực viết típ truyện, vì đây là lần đầu mik viết cảm ơn mọi người!!Ngàn lời cảm ơn, hihi, nhưng mình cũng nói luôn nha, đây cũng là một môtip khá cũng nhưng mình làm nó thật mới hơn, không phải chỉ có tình yêu không đâu tg còn xoay quanh những câu truyện về tình bạn nữa, cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Ào...nguyên cả xô nước bẩn đổ thẳng vào người nó, người nó ướt toàn tập, những tiếng hò reo của tụi con gái vang vọng trong nhà vệ sinh, vừa nói vừa cười vào vẻ thảm hại của nó.
-Sao nào Oanh Di, ''bạn'' tắm có mát không?-Cô gái tay cầm xô nước tỏ vẻ ''quan tâm'' tới cô ''bạn'' mình
-Ánh ơi là Ánh, mới tắm có tí vậy mà làm sao mà mát được, phải cho thêm tí nguyên liệu vào.
Vừa nói cô ta vừa lấy chai lau sàn đổ xuống đầu của nó. Lúc này, nó không thể phản kháng được gì, chỉ ngồi im mà chịu trận hành hạ của lũ con gái, mà nếu có phản kháng được thì ai sẽ giúp nó, bạn nó ư?Nó làm gì mà có bạn.
-Mày hay lắm đó Linh, cho nó thêm tí mùi lau sàn thơm thơm thì còn gì bằng, haha, không hổ danh là bạn của tao!
-Tao mà Ánh.
Nói rồi hai đứa nó cười phá lên, tụi theo sau cũng cười theo.
-Tại sao mấy bạn lại làm như thế với tôi chứ, TẠI SAO?
Tiếng nó hét lên khiến tụi kia ngưng cuời, trên môi nụ cười cũng tắt hẳn nhưng rồi vẫn cười lại.
-Tại sao à? Tại vì một con nhỏ thấp hèn như mày lại được học trong một trường danh giá như trường của tụi tao, làm tụi tao cảm thấy thật xấu hồ, ô uế, mà hình như tao nghe nói ba mẹ mày chết rồi phải không ta, đúng là trẻ mồ côi thì làm gì mà có ai dạy dỗ và...
Ngọc Ánh bước tới kéo tóc nó lên, nói với giọng khinh bỉ:
- Mày đừng tưởng dùng bộ mặt xinh đẹp này để có thể quyến rũ được ai.Mày nghe rõ chưa? Đây chỉ là mới bất đầu thôi, mày cứ đợi đấy đi, trò vui thì còn dài dài.
-Đúng đó, trò vui còn dài dài.
Mấy đứa đứng phía sau cũng meo nhéo theo. Bắt đầu thấy hơi ồn nên Mai Linh lên tiếng.
-Thôi được rồi, chúng ta về lớp đi, để cho ''bạn ấy nghỉ ngơi'' lấy lại sức đã, haha.
Nghe thấy, cả đám đi về lớp không quên để lại cho nó tràn cười khinh bỉ, còn nó thì ngồi đó như người vô hồn, mới nhập học thôi mà đã như thế này rồi, không biết sao này cuộc đời nó sẽ ra sao đây.
*Giới thiệu thêm nhân vật nhé:
-Nguyễn Ngọc Ánh: 16t, vẻ ngoài xinh đẹp nhưng bên trong độc đoán, âm mưu ghê gớm lắm, rất thích Minh Luân, trước mặt trai thì ỏng a ỏng ọe, nói năng thì giả tạo, với lại Minh Luân cũng chẳng ưa gì nó, là con gái của giám đốc nên ỷ mình giàu muốn làm gì thì làm.
-Phan Mai Linh:16t, khá xinh đẹp, tính cách thì giống y chang con bạn thân của mình, nó thì thích Tuấn Anh( bạn của Minh Luân), là con gái của nhà bất động sản giàu có.
-Lưu Tuấn Anh:16t, bạn thân của Minh Luân, nhà giàu, là phó ban của stasf, cũng lăng nhăng lun nhưng tính cách thì hơi hiền hơn so với Minh Luân nhưng khi giận lên thì khó đoán à nha.
========================================================================================================
Nó bước đi trên dãy hàng lang một cách nặng trĩu, trong đầu nó lúc này trống không, không suy nghĩ, không cảm xúc. Cứ thế mà bước đi, bỗng...Binh, nó lấy tay ôm đầu mình.
*Hình như mình vừa đụng ai đó thì phải*
Ngước mắt lên, đứng trước mắt của nó là một chàng trai vô cùng hoàn mĩ, khuôn mặt góc cạnh, ưa nhìn, vẻ đẹp đó có thể khiến các cô gái phải nghiêng ngả nhưng mà nó thì không (t/g: hình như chị này mất nhận thức về cái đẹp thì phải).nó mở miệng, nói những lời nho nhỏ đủ để hắn nghe thấy.
-Xin lỗi...
Nó nhìn thẳng vào hắn,đôi mắt tím buồn rười rượi, đôi mắt ấy làm người đối diện cảm thấy có chút gì đó đau thương, hắn chũng không ngoại lệ, nhìn nó lúc này thật nhớt nhát, khắp người toàn mùi nước lay sàn và nước bẩn do tụi con gái lúc nãy ''tặng'' làm quà chào mừng học sinh mới.(t/g: coi bộ thân thiện nhỉ?), nhưng hắn nhìn thấy rằng, sau bộ dạng này chắc chắn cô thật sự rất xinh đẹp, nghĩ đến đây, hắn nhếch môi mình lên ...
-Oh, không sao, mà bạn tên...
-Anh không sao là tốt rồi, tôi phải vào lớp nhanh không thôi trễ học mất, chào!
Nói rồi nó bước ngang qua hắn, ánh mắt không hề quay đầu lại, còn hắn lúc này thì đứng như trời trồng, vẫn hết sức ngạc nhiên với hành động của nó lúc nãy, nó không hề chú ý tới hắn?, đối với bất kì một cô gái nào, khi nhìn nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của hắn cũng như phát điên lên, huốn chi còn được hắn bắt chuyện, hỏi tên.Thật sự là đáng ngạc nhiên mà, chẳng lẽ hắn đã hết hấp dẫn? Quả thật là một cô gái đặc biệt.
-Minh Luân...hộc hộc...
Người con trai vội vã chạy về phía hắn nhìn dáng vẻ của anh rất mệt do chạy nhanh.Không ai khác chính là người bạn thân của hắn: Tuấn Anh.
-Làm gì chạy dữ zậy?
-Mày còn hỏi, kiếm mày chứ ai, làm gì mà đứng như khúc gỗ ở đây vậy?làm tao kiếm muốn chết!-Tuấn Anh trách hắn
-Không có gì ,kiếm tao có chuyện gì.
-Cũng chẳng có gì đâu, tại có mấy cô em xinh xinh muốn cho mày xem thử đó mà.
-Ừ!
Hắn trả lời ngắn gọn, bây giờ trong đầu hắn đang nghĩ tới cô gái lúc nãy mà mỉm cười một cách thú vị
*Có đồ chơi mới rồi*