SUỐT BA NGÀY, KỂ TỪ HÔM THỨ TƯ, NAOKO hầu như không nói năng gì. Các ngày tiếp theo, nàng vẫn về nhà sau chín giờ. Về nhà là nàng ở lì luôn trong phòng, chỉ ra ngoài những lúc đi tắm hoặc đi vệ sinh.
Điện thoại cũng chỉ đổ chuông mỗi hôm thứ Tư đó. Thứ Năm và thứ Sáu đều không thấy. Có lẽ Naoko đã nói gì đó với Soma.
Sáng thứ Bảy, tức ngày đầu của lễ hội văn hóa, đột nhiên Naoko vào phòng Hirasuke. Hirasuke vẫn nằm trong chăn. “Đây,” nàng nói và đặt một tờ giấy cạnh gối Hirasuke.
Hirasuke cầm tờ giấy, dụi đôi mắt vẫn còn ngái ngủ rồi xem. Trên nền giấy màu hồng là dòng chữ đánh máy: “Hãy cùng thưởng thức những bộ phim tuyệt vời với ly nước trên tay nào! Chúng tôi đợi các bạn. Video - Bar - Undo.” Bên dưới vẽ cả sơ đồ trường.
“Cái gì đấy?”
“Bố thích thì đến."
“Muốn bố đến không?”
“Thì con bảo thích thì đến mà.”
“Thôi con đi đây.” Naoko rời khỏi phòng.
Hirasuke ngồi bó chân trên đệm, nhìn đăm đăm vào tờ quảng cáo.
Gã cũng muốn đến. Gã muốn tận mắt kiểm tra xem Naoko đang sống cuộc đời học sinh như thế nào. Ngẫm lại thì thấy hầu như chẳng mấy khi gã nhìn thấy gương mặt Naoko lúc ở bên ngoài.
Nhưng gã cũng có phần không muốn đi. Nói đúng ra là gã sợ.
Sợ ở đây không phải vì lo không biết Naoko có ổn khi sống cuộc đời học sinh hay không. Từ trước tới giờ, gã hoàn toàn không lo về chuyện đó. Mà ngược lại. Gã sợ mình phải chứng kiến cảnh Naoko hòa nhập với mọi người đúng như một nữ sinh thực thụ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần. Gã sợ cảm giác mất mát, cô độc, bực bội mà chắc chắn gã sẽ bị xâm chiếm khi nhìn cảnh đó.
Băn khoăn thế nhưng rốt cuộc gã vẫn không đi. Tám giờ tối Naoko mới về, chẳng mảy may đả động gì tới chuyện gã không đến lễ hội. Có vẻ nàng cũng không muốn nói tới việc lễ hội diễn ra thế nào.
Hôm sau, Naoko đi mà vẫn không nói năng gì. Có lẽ nàng nghĩ chắc Hirasuke chẳng muốn đến. Hirasuke vẫn chưa quyết định được. Gã nằm trong chăn đọc báo đến quá trưa, buổi chiều thì ngồi xem tường thuật golf và bóng chày trên ti vi. Đây là trận đấu cuối cũng mang tính hình thức của nhà vô địch mùa giải Central League.
Khi ti vi chiếu một nhà hàng nổi tiếng, Hirasuke bỗng thấy muốn đến lễ hội của Naoko. Một chương trình có hai cô cậu nghệ sĩ ăn mấy món tủ của nhà hàng.
Thật ra tối hôm qua, lâu lắm rồi bàn ăn nhà Sugita mới có thức ăn được bày lên trên. Tất cả đều là món Naoko mua ở các cửa hàng dưới khu tầng hầm của trung tâm thương mại. Tối nay chắc chắn cũng sẽ lặp lại như thế. Hirasuke nảy ra ý nghĩ rằng nếu gã đến lễ hội thì khi về, hai người có thể ăn tối ở ngoài.
Đồng hồ chỉ hơn hai giờ chiều. Trong tờ quảng cáo ghi lễ hội kết thúc lúc năm giờ. Gã vội vàng chuẩn bị.
Từ sau hôm xem kết quả thi, gã chưa đến trường Naoko lần nào. Quang cảnh trường hôm nay khác hoàn toàn với lần gã đến. Ngay cạnh cổng là một tấm bảng sặc sỡ, khắp các bức tường trong trường dán đầy các poster. Sự khác biệt lớn nhất chính là học sinh. Hôm thông báo kết quả thi, đâu đó vẫn còn những gương mặt nhuốm nét trẻ thơ nhưng bây giờ thì không còn bóng dáng những gương mặt đó nữa.
Các vị trung niên, có vẻ là phụ huynh học sinh đang đi lại trên sân trường. Tuy nhiên có vẻ như họ không có mấy hứng thú với các trò giải trí. Trông họ giống như đến để kiểm tra trường mà con họ theo học thế nào hơn là đến để xem lễ hội văn hóa.
Cửa vào lớp 10-2 được trang trí bằng giấy màu và bìa các tông có dán giấy màu. Một cô bé đeo tạp dề nhìn Hirusuka mỉm cười:
“Mời chú vào ạ!"
WÀ... ừ..." Hirasuka gãi đầu, nhìn vào bên trong.
Bàn học được xếp lại với nhau tao thành vài chỗ ngồi.
Có vẻ khách vào cũng kha khá. Phía cuối lớp học có một tấm ngăn, gã không nhìn thấy phía sau tấm ngăn. Có lẽ là bếp. Trên tấm vách ngăn có mở một ô hình chữ nhật, các cô bé cầm khay ra vào hàng lối đó.
"Có Sugita Monami ở đây không nhỉ?"
“Dạ, chú là bố của Monami?" Cô bé đeo tạp đề chớp chớp mắt nhìn Hirasuke. “Ôi chết." Cô bé chạy biến vào sau tấm vách ngăn.
Ngay sau đó Naoko đi ra. Nàng đeo chiếc tạp đề giống cô bé ban nãy. Mai tóc được búi gọn đằng sau như nữ diễn viên ba lô.
"Hôm nay bố mới đến à?" - Naoko nói. Khuôn mặt nàng không có vẻ gì là đặc biệt vui mừng. Tuy nhiên cũng không có vẻ gì là không hài lòng.
- À bố nghĩ là có khi đến xem qua thế nào.
"Hừm!"
Nàng dẫn gã đến ghế ngồi cạnh cửa sổ. Ngay sát cạnh là màn hình để chiếu phim. Có bốn màn hình tất cả. Mỗi màn hình đều kèm một đầu video. Hirasuke hình dung chỉ riêng việc khiêng mấy thứ đó thôi chắc cũng vất vả.
“Bố uống gì không?” Naoko hỏi.
“À... cho bố cà phê.”
“Vâng, cà phê.” Naoko quay phắt người lại, đi về phía tấm vách ngăn. Lúc ấy gã mới nhận ra là váy đồng phục của Naoko ngắn hơn mọi khi khá nhiều. Tất cả các cô bé phục vụ đều như vậy. Hirasuke không biết mấy đứa làm thế nào để được như thế. Gã thấy hơi lo lắng khi nghĩ ngắn thế kia thì lúc quỳ xuống sẽ hở cả đồ lót mất.
Màn hình liên tục chiếu những bộ phim tự học sinh làm. Toàn là những phim ngớ ngẩn. Có cảnh con quạ và con mèo đang bới rác, có điểm hơi khác với bình thường là trên màn hình có chạy lời bình, nghe như lời của Yakuza, vùng Kansai. (Mafia hay băng nhóm tội phạm của Nhật Bản).
“Bố thấy hay không?” Naoko quay trở lại, tay cầm chiếc khay có cốc cà phê. Loại cốc bằng giấy.
“Hay ở chỗ là rất ngớ ngẩn.”
“Kể cả thế thì tụi con trai cũng phải vất vả lắm đấy.” Naoko ngồi xuống cạnh gã. Nàng đổ sữa đựng trong chiếc cốc nhỏ vào cốc cà phê, khuấy nhẹ rồi đặt trước mặt Hirasuke.
Hirasuke uống đầy một ngụm cà phê. Gã thấy ngon có lẽ bởi gã đang có tâm trạng khác.
“Mấy thứ này tự làm hết cả à?” Hirasuke nhìn các thứ trang trí làm bằng giấy bóng kính và giấy màu dán trên tường và kính cửa sổ.
“Vâng. Toàn bọn không khéo tay lắm nên khá mất thời gian.”
Hirasuke gật đầu. Thế này thì gã cũng hiểu tại sao Naoko ngày nào cũng về muộn.
Mấy cô cậu sau tấm vách ngăn cứ ngó ngó ra nhìn Hirasuke. Khi Hirasuke nhìn lại thì chúng vội quay vào trong.
“Có vẻ bố đang bị chú ý thì phải.”
“Bố đến là chuyện bất ngờ mà. Ở trường, chẳng mấy khi con nói về gia đình.”
“Thế à?”
“Làm sao con nói thật được. Mà nói dối thì đâu có dễ dàng gì.”
Hirasuke gật đầu rồi uống tiếp cà phê.
“Năm giờ lễ hội kết thúc hả?”
“Vâng.”
“Sau đó đi ăn gì đó nhé. Lâu rồi không ăn. Bố sẽ đợi quanh đây thôi.”
Tưởng Naoko sẽ thấy vui nhưng trông nàng có vẻ bối rối.
"Năm giờ là xong nhưng sau đó còn nhiều việc khác."
“Nhiều việc?”
“Thì dọn dẹp và đốt lửa trại nữa...”
“Lửa trại?”
Hóa ra là có cả cái đó. Chuyện này thuộc về ký ức xa xưa của gã.
“Tức là con sẽ về muộn?”
“Chắc là không đâu nhưng con không biết cụ thể là mấy giờ...”
“Thế hả?”
“Con xin lỗi.” Naoko cúi đầu.
“Không sao đâu. Tối nay bố sẽ mua Sushi. Naoko về nếu mà đói thì có thể ăn luôn.”
Naoko khẽ gật đầu rồi ghé sát vào tai Hirasuke. “Đừng gọi con là Naoko.”
“À à, xin lỗi xin lỗi.” Gã đưa bàn tay ra trước mặt bày tỏ sự xin lỗi.
Cô bé đeo tạp dề ban nãy chạy lại. “Monami, mình nhờ chút.”
“Chuyện gì thế?”
“Hết giấy lọc cà phê rồi.”
“Biết ngay mà. Vậy thay bằng khăn giấy đi.”
“Nhưng bọn mình không biết cách làm.”
“Con phải vào trong đây.” Naoko đứng dậy, cùng cô bé đeo tạp dề đi vào bên trong sau tấm vách ngăn.
Hirasuke đứng dậy, ngó vào sau tấm vách. Vài cô bé đang làm bánh sandwich và cắt hoa quả để làm sinh tố. Naoko đang cắt khăn giấy và chỉ cho mấy cô bé đứng cạnh cách đặt vào máy pha cà phê. Nhìn bề ngoài Naoko không khác gì các bạn nhưng cung cách nàng chỉ bảo cho các bạn thì trông hệt như một bà mẹ.
Gã định ngồi xuống thì thấy một người đứng ngay bên cạnh mình. Cậu ta cao, gương mặt góc cạnh, rám nắng. Đầu tiên Hiraske tưởng cậu ta chẳng can hệ gì đến mình nhưng kể cả khi gã ngồi xuống rồi, cậu ta vẫn đứng bên cạnh.
“Dạ thưa...” Cậu ta lên tiếng.
Ngay lập tức một cảm giác khó chịu tột cùng bao phủ lấy Hirasuke. Gã đã từng nghe giọng nói này.
“Chú là bố của Sugita phải không ạ?”
“Đúng vậy.” Giọng Hirasuke cộc cằn. Gã cảm thấy máu chảy ngược lên. Toàn thân nóng bừng.
“Cháu xin lỗi chú chuyện hôm nọ. Cháu là Soma ở câu lạc bộ tennis.” Cậu ta cúi đầu.
“À...” Gã không thốt ra được lời nào. Gã định nói nhưng cảm giác như đang bị để ý. Vài người xung quanh đang nhìn gã và Soma.
“Thì cháu... Hirasuke nói... cháu cứ ngồi xuống đã.”
“Vâng ạ.” Hirasuke ngồi xuống ghế trước mặt Hirasuke.
Hirasuke bối rối nhìn về phía bếp. Gã bắt gặp ngay ánh mắt của Naoko. Nàng đang nhìn ra ngoài. Sự ngạc nhiên hiện trên nét mặt. Không phải là nàng gọi Soma tới.
“Cháu xin lỗi vì mấy lần gọi điện tới nhà chú vào tối muộn. Cháu xin lỗi vì làm phiền chú.” Soma lại cúi đầu.
“Monami nói gì với cháu à?”
“Vâng, Monami nói chú phải đi làm sớm nên tối gọi điện muộn thì không tiện.”
“À há.” Hóa ra vì thế mà hai hôm nay không thấy có điện thoại.
“Cháu rất xin lỗi.”
“Không sao không sao. Chú không giận gì đâu.” Cậu ta gặp mặt để xin lỗi thế này thì gã còn nói gì được nữa.
“Vậy thì tốt rồi ạ.” Cậu thanh niên thở phào nhẹ nhõm.
“Cháu đến tận đây vì việc đó hả?”
“Dạ. Một chị lớp trên nói với cháu là bố của Sugita tới.”
“Hừm.”
Thế là thế nào? Hirasuke nghĩ. Sao đứa kia lại đi báo cho Soma biết? Hóa ra mối quan hệ này đã được công khai?
“Dạ cháu xin phép.” Soma đứng lên. “Chào chú ạ.”
“Ừ, chào.”
Soma quay về phía cuối lớp học, giơ tay, khẽ mấp máy môi như nói điều gì rồi mỉm cười đi ra ngoài. Chẳng cần nhìn cũng biết cậu ta cười với ai.
Ngay sau đó, Naoko đi ra chỗ Hirasuke khẽ hỏi: “Anh ấy nói gì thế?”
Hirasuke kể lại y nguyên câu chuyện. “Cứ như là phim truyền hình ấy nhỉ?” Gã thêm vào. Một phần là mỉa mai, một phần đúng là cảm giác thật của gã lúc này.
“Anh ấy là người cũng dễ bốc đồng.”
“Cậu ta cư xử như là người yêu của con ấy.”
“Làm gì có chuyện đấy. Bố đừng nói linh tinh." Naoko nói, môi hầu như không động.
Bỗng nhiên có tiếng chuông. Sau đó là thông báo còn mười lăm phút nữa lễ hội kết thúc. Xung quanh cất lên những tiếng thở dài.
Hirasuke đứng dậy. “Thôi bố về đây.”
“Bố đi cẩn thận nhé. Cảm ơn vì bố đã đến.”
“Đừng về muộn quá đấy.” Hirasuke rời khỏi lớp học. Chưa đến năm giờ nên Hirasuke không muốn về nhà ngay. Gã lên xe điện đi ra Shinjuku. Sau khi đi xem một vòng ở cửa hàng bán đồ điện tử, gã định vào hiệu sách. Nhưng đôi chân gã không đi tiếp được khi mắt gã trông thấy đôi thanh niên nam nữ đi từ cửa hàng điện tử ra.
Có vẻ là một đôi học sinh cấp III. Cậu thanh niên tóc dài, cô gái mặt trang điểm. Cả hai đều mặc đồng phục học sinh. Cậu thanh niên khoác vai cô gái, cô gái vòng tay ôm eo cậu thanh niên. Cả hai hoàn toàn không quan tâm tới việc đang ở chỗ đông người, ghé sát mặt vào như thể sắp sửa hôn nhau.
Gã tưởng tượng ra gương mặt Naoko và Soma. Toàn thân gã nổi da gà.
Trong đầu gã lóe lên một ý nghĩ. Trước khi rời khỏi lớp học Soma Haruki có mấp máy môi nhắn nhủ Naoko điều gì đó. Giờ gã đã hiểu ra đó là gì.
"Hẹn sau nhé." Cậu ta nói thế. Chắc chắn rồi. Gã có thể nhớ chính xác cử động môi của cậu ta giống như đang xem một cảnh phim vậy.
Sau? Sau nghĩa là thế nào? Có chuyện gì sau đó?
Hirasuke không tài nào ở yên được. Gã đi về phía nhà ga như thể đang có việc gấp.
Gã liên tục tự hỏi: "Mình đang làm gì đây?” Nhưng gã không thể ngăn nổi bước chân. Lúc tỉnh ra thì gã đã thấy mình quay trở lại trường học. Gã cứ đứng trước cổng trường,
Mặt trời đã lặn. Bình thường giờ này cả trường đã vắng lặng như tờ rồi. Nhưng hôm nay thì khác. Trong sân trường vẫn còn rất nhiều học sinh. Có cả tiếng nhạc và tiếng hát nữa. Chắc là câu lạc bộ nhạc nhẹ đang biểu diễn.
Hirasuke bước qua cổng. Gã đi vào trong sân trường và nhìn thấy ánh lửa trại. Các học sinh đang vây quanh đống lửa. Đứa đứng, đứa ngồi.
Một sân khấu đơn giản được dựng lên. Một ban nhạc có mấy thành viên đang biểu diễn. Giọng ca chính là nữ. Bộ quần áo đen bóng phản chiếu ánh lửa. Trông cô bé có vẻ già dặn nhưng chắc là học sinh trong trường.
Đống lửa trại trông khá lạ mắt. Hirasuke liên tưởng đây giống như một buổi múa dân gian.
Nhìn quanh thì thấy không có ai là khách mời cả. Cũng chẳng ai nhận ra sự có mặt của gã. Bởi lẽ trời đã tối, cộng với việc tất cả còn đang mải xem ban nhạc trình diễn.
Hirasuke luồn qua đám học sinh như thể đang luồn qua các rặng cây để tìm Naoko. Có rất nhiều cậu con trai cao hơn hẳn Hirasuke. Đi xen vào giữa đám học sinh, Hirasuke chẳng thể nhìn thấy gì xung quanh.
Ban nhạc đổi bài hát. Vừa rồi là nhạc trữ tình, bây giờ là bài hát có tiết tấu nhanh hơn. Đám học sinh cũng thay đổi theo điệu nhạc.
Những đứa học sinh đang ngồi đứng dậy rồi gần như tất cả vừa nhảy lên vừa vỗ tay.
Khi tất cả đám thanh niên đồng loạt lắc lư, Hirasuke cảm thấy bầu không khí loãng ra. Gã vừa đi vừa thở hổn hển.
Chân gã chạm một thứ. Hình như gã vấp phải chân ai đó. Gà ngã dúi dụi, hai tay chống xuống đất. Gã đành phải di chuyển theo kiểu bò. Vô số những đôi chân giậm xuống nền đất theo tiếng nhạc. Bụi đất bay lên bám đầy mặt gã.
Dần dần gã thấy ít học sinh quanh mình hơn, có lẽ do gã đã ra xa khỏi sân khấu. Gã thấy đống lửa trại ngay gần mình. Gã đứng dậy, phủi quần áo rồi ngẩng lên nhìn.
Gã nhìn thấy Naoko.
Nàng đang đứng cách đống lửa độ vài mét. Mặt nàng đang quay nghiêng về phía gã. Nàng không vỗ tay nhưng mắt thì đang hướng về sân khấu.
Đứng cạnh nàng là Soma Haruki. Khoảng cách giữa hai người chưa đầy một mét.
Trong khoảnh khắc ấy, Hirasuke như trông thấy hai người đang nắm tay nhau. Có lẽ do ảo giác. Naoko đang khoanh tay trước ngực.
Trong khi các học sinh khác liên tục lắc lư thì riêng Naoko và Soma đứng im, như thể hai người đang ghìm cả không gian và thời gian lại.
Hirasuke hoàn toàn bất động. Gã không thốt ra được lời nào.
Ánh lửa bùng lên dữ dội, chiếu vào mặt Naoko và Soma đỏ rực. Bóng hai người cũng dập dìu theo ánh lửa bập bùng.
Chương 33
VÀO THỨ BẢY THỨ HAI CỦA THÁNG MƯỜI HAI, một bưu phẩm được chuyển tới nhà Sugita. Trên bưu phẩm đề nơi gửi là Nipponbashi ở Osaka. Naoko đang ở trường. Hôm nay nàng phải tập tennis nên đến chiều mới về. Hirasuke mang bưu phẩm vào phòng kiểu Nhật ở tầng một, xé băng dính trên hộp và mở nắp. Bên trong có hai chiếc hộp khác. Gã mở một hộp, lấy ra một chiếc máy ghi âm cỡ chừng lòng bàn tay. Khác với máy ghi âm thông thường, đây là loại máy cảm ứng âm thanh. Nghĩa là khi nghe thấy âm thanh hoặc tiếng người nói, máy sẽ bắt đầu quá trình ghi âm tự động, khi không có âm thanh hoặc tiếng người nữa thì nó sẽ dừng lại. Nhờ vậy, nếu ghi âm cuộc họp hay bài giảng, máy sẽ không ghi những đoạn băng trắng.
Đương nhiên Hirasuke không đặt mua loại máy này để ghi âm những thứ như vậy.
Chiếc hộp còn lại to cỡ bao diêm. Đó là chiếc micro rời dùng cho điện thoại. Chiếc micro có gắn đoạn dây nhỏ, một đầu có giắc cắm. Ngoài ra còn có dây dẫn dùng cho điện thoại và một phích cắm chạc đôi nữa.
Hirasuke đọc bản hướng dẫn của từng thứ, đồng thời tìm ổ cắm dây điện thoại, ổ cắm điện thoại ở trên tường phòng khách. Phía trước ổ cắm có kê chồng báo cũ nên gã phải kéo xê nó ra. Ổ cắm đang cắm đường dây điện thoại. Hirasuke giật ra và cắm phích chạc đôi vào. Một bên chạc, gã cắm lại đường dây, bên kia gã cắm một dây điện thoại phụ khác.
Gã lắp pin và băng vào máy ghi âm. Gã cắm dây của chiếc micro điện tử vào máy ghi âm. Chiếc micro này được nối với một đầu của dây điện thoại phụ ban nãy. Vậy là xong.
Hirasuke nhấc điện thoại lên, bấm nút 177. Có tiếng bản tin dự báo thời tiết.
“Chúng tôi xin thông báo tin dự báo thời tiết lúc một giờ chiều ngày mùng mười tháng Mười hai của phòng dự báo trung tâm khí tượng. Hiện tại, khu vực Tokyo không có cảnh báo nào về thời tiết...”
Sau khi kiểm tra chiếc máy ghi âm kiểu cảm ứng đã hoạt động, gã ngắt điện thoại. Gã tua lại đoạn băng. Bản tin gã vừa nghe được phát lại y nguyên. Hirasuke hài lòng, gã tua lại băng từ đầu.
Gã kéo tủ tường dịch ra phía trước một chút để có thể nhét được máy cát xét và micro vào khe giữa tường và tủ. Gã dùng chồng báo cũ che lại để không trông thấy khe hở này. Thu dọn báo cũ là nhiệm vụ của Hirasuke.
Chắc chắn Naoko sẽ không bao giờ động tay vào đống báo này.
Gã dọn các vỏ hộp không. Nếu Naoko mà thấy thì gã không biết phải ăn nói sao.
Gã biết mình đang làm một việc đê tiện. Nhưng khi thấy thiết bị nghe trộm này trên tạp chí, gã không thể không đặt mua. Nói quá lên thì thậm chí gã còn nghĩ rằng chính những thứ này là dành cho người như gã.
Gã rất muốn biết Naoko làm gì ở bên ngoài, đang chơi với những người thế nào, nói những chuyện gì. Khi ở với Hirasuke, Naoko vẫn là Naoko như gã từng biết trước đây. Nhưng gần đây gã hiểu ra rằng đó chỉ là một mặt của nàng mà thôi.
Đương nhiên là vậy. Gương mặt mà Naoko thể hiện trước Hirasuke chỉ áp dụng được cho riêng gã. Chỉ cần một bước ra khỏi nhà, nàng phải sống với gương mặt của Sugita Monami.
Từ trước đến giờ, Hirasuke không mấy bận tâm về gương mặt của Naoko khi ở bên ngoài. Vì gã vẫn tin rằng, dù Naoko có sống với vẻ bề ngoài là Monami đi nữa thì bên trong nàng vẫn là Naoko, nàng vẫn là vợ gã.
Nhưng niềm tin đó đang bị lung lay. Mà không, có thể nói thứ niềm tin đó đã hoàn toàn biến mất. Gã sợ mất nàng. Gã sợ vì gã cảm thấy đó là điều hoàn toàn có thể.
Gã xé nhỏ các hộp rỗng, bọc lại bằng giấy báo rồi cho vào thùng rác. Đúng lúc ấy gã nghe thấy có tiếng động ở ngoài sảnh. Đó là tiếng có bưu phẩm được cho vào thùng thư. Hirasuke đi ra ngay phía tiền sảnh.
Có ba phong bì trong thùng thư. Một bức là thư quảng cáo sản phẩm gửi cho Hirasuke. Một bức là thông báo chi tiết các khoản dùng thẻ tín dùng. Bức còn lại được gửi cho Sugita Monami.
Hirasuke nhìn mặt sau bức thư gửi cho Monami. Mặt sau bức thư đề tên trường cấp I mà Monami từng học và dòng chữ ghi “Ban cán sự Hội cựu học sinh Khóa 55". Chắc sắp có buổi hội trường và đây là thư thông báo.
Hirasuke quay vào nhà, đặt ba chiếc phong bì lên bàn. Gã bật ti vi.
Tuy nhiên, ngay sau đó chiếc phong bì gửi cho Monami làm gã quan tâm. Đây có đúng chỉ là thư thông báo không. Mà gọi là “Hội cựu học sinh” thế thôi nhưng chắc gì đã là hội có quy mô, có khi chỉ là buổi tụ tập của những đứa mới lập hội cũng nên.
Hirasuke nhìn dòng chữ ghi trên phong bì. Rõ ràng đây là chữ con trai.
Hay tụi nam sinh trường cấp III mượn cái tên “Hội cựu học sinh” để tổ chức một buổi liên hoan? Tự nhiên mấy đứa chúng nó thấy nhớ thời cấp I, hoặc lôi album ảnh tốt nghiệp ra xem, đánh dấu những cô bé có vẻ sẽ trở thành nữ sinh xinh đẹp và gửi bức thư này đến cho những cô bé đó? Bọn con trai suốt ngày chỉ nghĩ tới tình dục ấy có thể làm việc này lắm chứ.
Một khi đã tưởng tượng ra chuyện này thì Hirasuke không thể nghĩ đến chuyện gì khác. Gã đi vào bếp, đổ nước vào ấm rồi đun.
“Mình làm sao thế này?” Gã nghĩ nhưng không thể kìm nén được cảm xúc.
Hơi nước bay ra từ miệng ấm. Hirasuke cầm chiếc phong bì, bắt đầu hơ phần có dán hồ lên chỗ hơi nước đang tỏa ra. Phần giấy bắt đầu ẩm đi.
Sau khi nghĩ đã đủ để hồ tan chảy, Hirasuke dùng đầu móng tay, cẩn thận bóc chiếc phong bì. Chẳng mấy chốc phong bì được mở hoàn toàn.
Trong phong bì có hai tờ giấy gấp gọn. Cả hai đều là giấy khổ B5- Một tờ là bản phô tô bản đồ vẽ đường tới một hội trường nào đó. Tờ còn lại đúng là thư thông báo của Hội cựu học sinh. Tuy nhiên bức thư không giống như những gì Hirasuke hình dung, đó đúng là Hội cựu học sinh Khóa 55. Bức thư viết vài giáo viên cũng sẽ tham dự.
“Vậy là không vấn đề gì.” Hirasuke nghĩ và nhét lại bức thư vào phong bì. Gã hơ bức thư lại trên hơi nước để làm tan chảy hồ và dán lại như cũ.
Đây không phải lần đầu tiên gã tự tiện mở thư gửi đến cho Naoko. Gã đã từng làm việc này hai lần. Ngày thường khi Naoko về muộn, gã vẫn thường lấy thư.
Lần đầu là gã mở bức thư của người bạn cấp II gửi cho Naoko. Một người bạn gái. Nội dung không có gì đặc biệt. Chỉ là hỏi thăm sức khỏe vì học cấp II xong, mỗi người một nơi.
Nhìn tên ngoài phong bì có thể biết người gửi là nữ. Nhưng Hirasuke vẫn cảm thấy có gì đó đáng ngờ. Phong bì rất đẹp, nét chữ con gái. Vậy mà gã cảm thấy như thể đó là ngụy trang. Nhỡ của con trai thì sao? Là thư của cậu Soma Haruki đó thì sao? Nếu suy nghĩ sáng suốt thì không thể có chuyện đó nhưng cứ nghĩ đến Naoko thì Hirasuke lại mất hết cả sự sáng suốt.
Hậu quả là gã đã mở phong bì và xem nội dung. Để rồi gã nhận ra rằng đó chỉ là sự nghi ngờ vô căn cứ mà gã tự vẽ ra. Gã thấy căm ghét bản thân. Tuy nhiên vượt lên sự căm ghét này lại là một cảm giác an tâm.
Lần mở trộm thư thứ hai còn vớ vẩn hơn nữa. Đó là bức thư quảng cáo từ điển bách khoa gửi cho Naoko. Tuy nhiên, để thu hút sự chú ý của người nhận, phong bì được làm như là thư cá nhân. Phần người gửi có in tên của giám đốc theo kiểu chữ viết tay. Tất nhiên bên cạnh có đề cả tên nhà xuất bản. Vậy mà mắt Hirasuke vẫn chỉ hướng vào tên người đàn ông trên bức thư rồi mở phong bì trong trạng thái máu chảy dồn ngược lên đỉnh đầu. Khi nhìn thấy tờ quảng cáo từ điển có in ảnh màu, gã tự nhạo báng bản thân vì sự ngốc nghếch quá đáng của mình.
Lần thứ ba chính là bức thư của Hội cựu học sinh này.
Gã cảm thấy có lỗi. Tuy nhiên, đối với gã, việc những bức thư gửi cho Naoko cứ nằm nguyên như vậy thật khó mà chịu đựng nổi. Chính vì gã biết cách để đọc trộm nội dung một cách ngon lành nên gã càng không chịu được. Nó giống như một loại ma túy.
Tình trạng nghiện này không chỉ dừng lại ở những bức thư.
Dạo gần đây, khi Naoko không có nhà, gã đã vào phòng nàng mấy lần. Gã kiểm tra các ngăn kéo, mở tất cả sách vở để trên giá sách. Lý do thì giống như khi gã mở bức thư. Gã muốn biết những chuyện của nàng.
Nguyên nhân của việc này là tự nhiên gã nghĩ, có khi Naoko đang viết nhật ký cũng nên. Từ lâu Hirasuke đã có ý nghĩ nữ sinh thì thế nào cũng viết nhật ký. Nghĩ thế nên gã không thể ngồi yên được. Gã đã vào phòng Naoko để tìm cuốn nhật ký mà chính gã cũng không biết là có tồn tại hay không.
Tuy không tìm thấy cuốn nhật ký nhưng gã vẫn vào để nắm rõ xem phòng Naoko có những gì. Gã ghi lại hết những gì có trong sổ danh bạ liên lạc của Naoko, đồng thời ghi cả những kế hoạch Naoko đánh dấu trên lịch nữa. Gã biết cả việc khi nào đến kỳ kinh của nàng, băng vệ sinh nàng để ở đâu.
Nhưng ngay cả khi làm vậy, nỗi lo lắng trong lòng gã vẫn không nguôi ngoai. Điều khiến gã đau đầu nhất vẫn là các cuộc điện thoại.
Các cuộc điện thoại gọi đến muộn nhất là trước chín rưỡi tối. Và thường sẽ kết thúc trước mười giờ. Người gọi chắc hẳn là Soma Haruki. Cậu ta có xin lỗi về việc gọi điện vào tối khuya nhưng có vẻ cậu ta nghĩ bản thân việc gọi điện không có gì là xấu.
Ngoài ra cũng có điều khiến gã không yên lòng. Hình như Naoko cũng có gọi điện. Gã biết điều này khi nhìn vào bảng kê khai chi tiết trên hóa đơn điện thoại.
Gã thường xuyên kiểm tra máy điện thoại vào những hôm không thấy cậu ta gọi đến. Mỗi khi Naoko gọi đi thì đèn báo máy điện thoại con đang dùng sẽ sáng lên. Tuy nhiên, cho đến bây giờ, ngoài những lần có điện thoại gọi tới, gã chưa từng nhìn thấy đèn báo sáng lần nào. Thế chắc là nàng không gọi đi rồi. Nhưng thế thì lại mâu thuẫn với hóa đơn tiền điện thoại. Chẳng mấy khi gã gọi đi đâu cả.
Vậy thì chỉ có thể là nàng gọi khi gã không có nhà. Đó là những khi gã phải làm thêm giờ, về muộn, những hôm gã phải đi làm vào ngày nghỉ, những lúc gã đi cắt tóc v.v... Hoặc cả khi gã ở nhà nhưng nàng gọi khi gã không để ý. Đó là khi gã đang tắm. Gã rất thích tắm nên thường ở trong phòng tắm từ ba mươi đến bốn mươi phút. Những lúc như thế nàng có thể thoải mái mà nói chuyện.
Từ lúc nhận ra điều này gã đã từ bỏ thói quen tắm lâu. Tắm xong, gã ra ngoài luôn mà không ngâm mình trong bồn tắm.
Nhưng vấn đề vẫn không được giải quyết. Điều khiến gã đau khổ không phải là việc nàng gọi điện. Vì gã không biết nàng nói những chuyện gì nên lòng gã vẫn chất đầy sự lo lắng.
Đó là lý do tại sao gã lại thấy mình tìm được vật cứu cánh khi nhìn thấy quảng cáo máy nghe trộm.
Hirasuke nhìn đồng hồ. Đã bốn rưỡi chiều. Việc luyện tập của Naoko sắp kết thúc.
Hôm nay trời se se lạnh nên chắc nàng sẽ ghé vào quán “Yukinko”.
Gã nhớ tới quán mì ramen vùng Sapporo. Quán nằm ngay cạnh trường Naoko. Gã biết nàng thường đến quán này là do nhìn thấy tờ hóa đơn trong thùng rác ở phòng Naoko. Ngoài hóa đơn của Yukinko, gã còn tìm thấy hóa đơn quán bánh okonomiyaki Ajifuku, quán giải khát Kururu. Chắc vẫn còn cả những quán khác nữa nhưng có lẽ rất nhiều quán không in hóa đơn cho khách hàng là học sinh cấp III.
Nếu ăn ở quán Yukinko, thế nào Naoko cũng gọi loại miso chashu.
Gã còn biết đấy là loại mì ưa thích của Naoko có giá là sáu trăm sáu mươi yên.