Edit/ chuyển raw: Nãi Trà Thảo Môi/奶茶草莓。
Đó là một buổi chiều mùa thu nắng đẹp lạ thường, cũng là ngày mùa đông giá rét mà Lục Phó Cảnh cả đời khó quên.
Ngay buổi chiều hôm đó, người yêu anh ngã xuống vũng máu, từ đó không bao giờ có thể mở mắt ra nữa. "Tai nạn xe cộ ngoài ý muốn" đó cũng là một cái bẫy đã được thiết lập từ lâu. Lục Phó Cảnh thề anh nhất định phải tìm ra người ẩn nấp trong bóng tối kia!
Cho nên, khi bánh răng vận mệnh một lần nữa chuyển động, thời gian bỗng nhiên một lần nữa đảo ngược lại. Nếu như nhân sinh quay lại, bạn sẽ lựa chọn con đường nào?
Đối với Lục Phó Cảnh mà nói, anh không chút do dự quyết định cứu mạng Kiều Tử An.
Trước cửa sổ căn hộ sát đất, Kiều Tử An nghe Lục Phó Cảnh kể xong, trợn mắt há hốc mồm, thật lâu còn không có cách nào phục hồi tinh thần lại.
"Lục tổng... anh xác định đây không phải truyện cổ tích chứ?"
Khẽ mở miệng, trong mắt Kiều Tử An tràn ngập vẻ không thể tin. Lục Phó Cảnh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Có lẽ thật là truyện cổ tích đi, nhưng đối với anh mà nói, anh chỉ cảm thấy đây là đang ông trời ban ơn.
Ngay cả ở cuộc sống hiện tại, có lẽ là bởi vì hiệu ứng cánh bướm, mà anh cùng cô hiện tại đã rẽ sang một bước ngoặt khác quen mà đáng lẽ phải gặp gỡ và quen biết, không giống kiếp trước cứ như vậy trở thành người yêu, anh như trước cảm thấy đây là một món quà lớn.
Chỉ cần cho bọn họ thời gian ở chung, bọn họ nhất định sẽ một lần nữa lại ở bên nhau. Lục Phó Cảnh cũng không hoài nghi điểm này. Nhưng những lời này, anh sẽ không tự nhiên nói tất cả cho Kiều Tử An nghe.
(Lúc mình đọc tới đoạn này, mình mới biết là trọng sinh quay trở lại. Nghe shock thật luôn, không ngờ Tiểu Kiều tử vong sau đó trọng sinh lại, ảo thật.)
Khi mở mắt ra lần nữa, những sóng ngầm cuồn cuộn kia đã được Lục Phó Cảnh che giấu rất tốt.
Anh cố gắng bình ổn ánh mắt, duy trì ngữ khí, chậm rãi mở miệng nói:
"Tôi biết, tất cả những thứ này nghe giống như là những lời nói dối vụng về nhất...Nhưng cho dù em cảm thấy tôi bị điên, tôi đều sẽ kiên trì giải thích về câu chuyện đó."
Nhìn thần sắc vô cùng kiên nghị của Lục Phó Cảnh, không biết vì sao, Kiều Tử An từ đáy lòng đã muốn chấp nhận lời giải thích từ anh. Có lẽ xúc cảm quen thuộc và những an ổn khó hiểu kia, đều là sự đáp lại từ sâu xa.
Nhẹ nhàng chớp lông mi vài cái, Kiều Tử An hơi rũ mắt xuống.
Trong phòng khách duy trì một mảnh im lặng, không ai nói gì. Một lúc lâu sau, Kiều Tử An giương mắt nhìn lướt qua Lục Phó Cảnh còn đứng đó, mười ngón tay không tự chủ được xoắn lấy nhau.
Mi tâm nhíu lại, cô lại tránh né đề tài: "Cánh tay của anh còn đang chảy máu, đúng không?"
Một góc sô pha, trên đỉnh đầu là ánh đèn chiếu xuống đất.
Sông đào bao quanh thành phố F chậm rãi uốn lượn qua ngoài cửa sổ, nhưng mà cửa sổ sát đất của bức tường này lại ngăn cản ánh đèn neon rực rỡ ở bên ngoài.
Trong phòng, dưới ánh đèn màu vàng nhẹ nhàng ấm áp, Kiều Tử An đang cầm tăm bông cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc lên vết thương cho Lục Phó Cảnh. Cô cúi đầu, mái tóc trên trán rối nhẹ, theo động tác của cô mà dao động.
Mà lông mi thật dài của cô trước mắt tạo ra một vòng cung nhỏ hình cánh quạt, phảng phất như một cái quạt nhỏ tinh xảo, không chỉ có tăm bông thoa lên miệng vết thương của anh, lông mi của cô tựa hồ cũng phảng phất ở ngực anh, làm trái tim anh bỗng nhiên có chút ngứa ngáy.
Lục Phó Cảnh nhịn xuống xúc động muốn ôm cô, chỉ im lặng mặc cho Kiều Tử An bôi cồn iot.
Rốt cục tất cả vết thương đều được bôi xong, Kiều Tử An vừa ngẩng đầu định nói chuyện, lại lập tức đối diện với ánh mắt chuyên chú sâu sắc của Lục Phó Cảnh.
Đôi tai bỗng dưng nóng lên, Kiều Tử An mím môi, hơi hơi quay mặt đi: "Cánh tay đã bôi xong rồi...anh, trên người anh còn vết thương nào khác không?"
"Lưng tôi hơi đau."
Tầm mắt của anh vẫn như cũ, thẳng tắp rơi xuống người cô.
"Anh quay lưng lại đi"
Kiều Tử An thiếu chút nữa nghẹn lời, chớp chớp mắt vài cái, cuối cùng đem cồn iot cùng một túi bông gòn sạch sẽ đặt lên bàn,"Tự anh thoa đi!"
Nói xong, cô đứng bật dậy.
Còn chưa đi được nửa bước, cổ tay đã bị Lục Phó Cảnh nhanh tay lẹ mắt nắm lấy, giọng nói của anh trầm thấp từ phía sau truyền đến:
"Em đi đâu?"
Kiều Tử An hơi nghiêng mặt một chút, lắc lắc cổ tay, nói: "Về, về phòng thôi! Nếu anh đã hứa hẹn việc đáp ứng phỏng vấn thật tốt, anh không thể nói mà không giữ lời."
Nhìn gương mặt từ từ phồng lên của cô, lông mày Lục Phó Cảnh cuối cùng cũng giãn ra.
Anh nhẹ nhàng cười: "Được, tôi nói sẽ giữ lời". Nói xong, anh nhẹ nhàng bỏ tay nắm cổ tay cô.
"Tắm nước nóng cho tốt."
Bước chân Kiều Tử An dừng lại một chút, rốt cuộc vẫn là ở chỗ rẽ quay đầu lại nhìn anh một cái: "Biết rồi..." Nhìn hai cánh tay mình loang lổ dấu cồn iot, Lục Phó Cảnh một tay đỡ trán, cuối cùng lộ ra một tia cười như trút được gánh nặng.
Cô ở lại.
Rốt cuộc cô vẫn tin anh.
Ánh trăng trong xanh sớm đã không còn chiếu sáng, thay vào đó là ánh đèn neon chiếu sáng khắp thành phố, nhưng dư quang vẫn còn chiếu sáng khắp căn hộ, xuyên thấu qua cửa sổ chiếu sáng, cũng chiếu rọi chỗ trống trong lòng Lục Phó Cảnh.
Trong khoảng thời gian ngắn, mùa đột nhiên phong vân biến hóa, thoáng cái từ mùa hè chuyển sang cuối thu.
Lục Phó Cảnh mặc dù thần sắc ghét bỏ, nhưng vẫn xếp hàng thật dài, chỉ vì mua một phần kem đang hot trên mạng.
Đối diện đường cái, Kiều Tử An mặc áo khoác mỏng màu trà, nghiêng đầu cười rất ngọt ngào. Thấy Lục Phó Cảnh nhìn qua, cô cách đường lớn lấy lòng anh một chút.
Giả vờ bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Phó Cảnh "chịu đựng số phận" xếp hàng.
Rốt cục mua xong, anh giơ quả cầu kem cực lớn hướng Kiều Tử An ra hiệu, ánh mắt cô vui vẻ cười thành một sợi chỉ.
Lục Phó Cảnh vừa mới đi tới đầu đường dành cho người đi bộ, đang đợi đèn xanh sắp tới thì đột nhiên một chiếc xe hơi từ đâu mất khống chế!
Trong tiếng kêu sợ hãi của người qua đường, chiếc xe điên cuồng lao tới!
Màu sắc cuối cùng trong mắt Lục Phó Cảnh, là máu tươi đầy đất sau khi Kiều Tử An dần yếu ớt như cánh bướm... Anh không biết mình đã qua đường bằng cách nào,anh lảo đảo đẩy đám người vây xem ra, mặc dù cả người lạnh đến chết lặng phát run, vẫn đặc biệt nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Nhưng mặc kệ anh có gọi như thế nào, cô vẫn không mở mắt, chỉ là máu không ngừng chảy từ trán cùng khóe miệng...Máu tươi rất nhanh nhuộm đỏ hai bàn tay anh, trước mắt của anh từ nay về sau chỉ còn lại có màu đỏ kinh người đầy trời...Một tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt, Lục Phó Cảnh đột nhiên mở mắt ngồi dậy.
Đã rất lâu anh không gặp lại cơn ác mộng này...Đem mặt chôn ở giữa hai tay, anh đang cố gắng ổn định lồng ngực đang thở dốc.
Rốt cục kiềm chế tất cả hồi hộp xuống, Lục Phó Cảnh thở dài một hơi, nhìn thoáng qua thời gian di động, đã ba giờ rưỡi sáng.
Nhưng mà vừa rồi ác mộng làm anh giờ phút này không hề buồn ngủ, suy nghĩ một chút, Lục Phó Cảnh xoay người xuống giường, nhẹ nhàng đi tới phòng rượu trong nhà.
Còn 4 chương nữa là kết thúc truyện rồi, mình không nhớ có ngoại truyện hay không, có gì sẽ edit sau. Edit bộ này cậu ta gõ dài lắm luôn á, dịch xong mỏi cổ thật sự. Mọi người ủng hộ mình bằng cách ấn sao nhe, mình cảm ơn.