Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát đã đến cuối học kì 1 lớp 11
Sau đợt thi cuối kì, nhà trường quyết định cho toàn học sinh khối 11 đi trải nghiệm tại một khu quân sự cách xa thành phố đang sống
Sáng sớm hôm đó, các học sinh khối 11 tập trung đầy đủ tại sân trường. Các giáo viên điểm danh sĩ số rồi mỗi lớp lên xe, mỗi xe một lớp
Đám Hạ và Doãn Kì đã chọn được chỗ ngồi, tưởng chừng Bách Văn sẽ không ngó ngàng đến họ, nhưng rồi một lúc sau, giọng nói quen tai lại lần nữa vang lên
- Uyển Hạ, chào cậu, buổi sáng tốt lành nhé!
Bách Văn cùng đám bạn của cậu ta tiến tới, rồi ngồi ngay trước ghế của Uyển Hạ và Sara…
Uyển Hạ nghe thấy Bách Văn chào mình thì chỉ vẫy vẫy tay rồi cười trừ cho qua
Học sinh trên chuyến xe ai cũng háo hức, họ nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những khung cảnh tuyệt đẹp mà họ đã đi qua
Không khí hôm đó vô cùng đẹp, sáng sớm họ tập trung, tiết trời se mát, lúc 5h họ lên xe, còn thoang thoảng một chút gió, mùi thơm của hoa sữa phả vào trong mũi họ, cảm giác như được thả mình vào cây cối
Trải qua 3 tiếng đi xe, 8h họ đã đến địa phận của khu quân sự. Thời tiết ngả nắng, nhưng thật dễ chịu, có chút nắng nhưng không hề gay gắt, một chút gió thoảng qua, tóc ai cũng phơi phới
Trước cổng của khu quân sự, mọi học sinh đều vô cùng ngạc nhiên với sự chào đón của các anh chiến sĩ, họ mặc quần áo chỉnh tề, đứng nghiêm rồi chào, trông họ thật sự rất ngầu
Những chiếc xe chở học sinh lần lượt tiến vào, dưới sự hướng dẫn của sĩ quan, học sinh mỗi lớp được xếp vào một khu khác nhau trong quân đội. Nam nữ mỗi lớp sẽ phân ra một dãy riêng, quản lí vô cùng nghiêm ngặt
Học sinh phân theo nam nữ, từng hàng 1 được các sĩ quan đưa đi tham quan quanh khu quân đội…
Họ được đưa đến nơi mà các chiến sĩ luyện tập hàng ngày, ở đây có khu bắn súng, luyện thể chất, rèn luyện kĩ năng sinh tồn, v…v…
Họ còn được nhìn thấy chiếc xe tăng ở đằng sau dãy nhà, lần đầu chứng kiến cái xe tăng huyền thoại ở cự li gần như vậy, ai cũng phải “Ồ” lên một tiếng
Tiếp theo, sĩ quan đưa họ đến nơi ăn ngủ nghỉ của khu quân sự
Cuối cùng, họ được quay trở lại chỗ cũ, nghie giải lao là tiếp tục thư giãn vì chuyến đi dài, các sĩ quan để cho họ tự do hoạt động, khiến họ cảm thấy vô cùng vui vẻ
Có 1 chú chiến sĩ, người mà đang ngồi dưới gốc cây đọc sách, đám con gái tò mò lại gần, bất giác hỏi về câu chuyện thường ngày ở nơi đây
Anh chiến sĩ cười mỉm, nghiêng đầu sang 1 bên
- Anh ở đây cũng được 1 năm rồi, nhưng mà nó có nhiều thứ để nói lắm…Ở đây như ngôi nhà thứ 2 của anh vậy, hồi mới vào, có nhiều sĩ quan nghiêm khắc lắm, anh thấy hãi ghê luôn…Nhưng mà dần dần cũng quen, sĩ quan cũng chỉ muốn tốt cho các chú chiến sĩ mới vào như anh, ở đây mặc dù nội quy nghiêm ngặt, nhưng mà anh cảm thấy nó ấm cúng lắm. Nhiều lúc được đánh đàn, cùng nhau hát dưới đốm lửa, nó vui cực kì,….
Anh chiến sĩ đó càng nói càng như đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình…Đôi mắt anh ấy toát lên sự kiên định về 1 tương lai ở phía trước. Anh coi nơi này như 1 mái nhà, tổ ấm với bao ước mơ về 1 mong ước rằng thế giới sẽ mãi mãi hoà bình
Làm sao mà ngờ được, ở cái Khu quân sự tràn đầy thử thách này, lại có được những người với ước mơ lớn lao đến thế?