- Lam Ngạo! Dậy đi, chúng ta đi chơi!
Triệu Khả vui vẻ đứng trước giường lay lay anh dậy. Suốt hơn 1 tuần nay, cô không dám làm phiền anh. Thỉnh thoảng cũng chỉ bưng bê đồ ăn vào cho Lam Ngạo hay lén nhìn anh từ cửa....
Cho đến khi Diz thông báo cho cô biết là vết thương của Lam Ngạo đã lành nên sáng sớm cô đã vào phòng anh giục anh dậy
- Lam Ngạo chết tiệt! Có dậy không? Anh hứa đưa em đi chơi mà, tuần trăng mật chưa được hưởng nữa...
Hàng lông mày Lam Ngạo hơi nhíu lại. Ánh mắt dần hé mở nhìn cô nở nụ cười tươi
- Vợ à... em xuống trước đi! Anh sẽ xuống ngay!
- Nhanh lên đấy!
Đến khi cô vừa bước ra khỏi phòng, Diz bước vào. Lam Ngạo ngồi dậy, không kìm chế được mà ho sặc sụa. Bàn tay dính máu của anh run run....
- Tam thiếu, bệnh cũ mấy năm trước vì những vết thương vừa rồi mà tái phát... cần phẫu thuật gấp...
Trong lòng Lam Ngạo bỗng nổi lên cảm giác phiền muộn. Anh mới chỉ lấy cô chưa đến 1 tháng, tuần trăng mật còn chưa hưởng, kẻ thù thì suốt ngày rình rập ám sát. Có lẽ, lấy anh cô sẽ phải chịu khổ nhiều...
- Khụ... khụ... Tôi muốn cùng cô ấy hưởng nốt tuần trăng mật...
Diz mở ngăn kéo tủ ra, lấy 1 lọ thuốc mở ra đưa 2 viên cùng cốc nước trên bàn cho Lam Ngạo
- Không được! Nếu không phẫu thuật ngay anh sẽ...
Nói đến đây, Diz ngập ngừng không dám nói tiếp.
- Diz, cậu chính là bác sĩ của tôi, chắc cũng sẽ có cách giúp tôi trụ vững chứ?
- Tam thiếu à, tôi không phải thần y! Nếu anh cứ cố chấp thì tôi mặc kệ!!!
Không hiểu sao mà Lam Ngạo lại cố chấp như vậy. Diz thật sự rất tức giận. Chẳng lẽ thiếu gia không lo sức khỏe của mình sao. Thật không thể hiểu vì sao mà tam thiếu lại đối xử tốt với Triệu Khả như vậy.
Không gian im lặng, cho đến khi Tiểu Nhu gõ cửa bê 1 bộ quần áo bước vào
- Thiếu gia, Tiểu Nhu đã ủi khô bộ quần áo của anh!
- Để trên bàn đi!
Lam Ngạo nói. Bây giờ trong đầu anh đang suy nghĩ không biết nên làm sao. Tốt nhất là cùng cô đi hưởng tuần trăng mật 5 châu xong rồi tính sau...
- Thiếu gia, Tiểu Nhu đã quen với anh từ nhỏ. Bệnh tình của anh Tiểu Nhu cũng đã nghe qua... sức khỏe mới là quan trọng!
Tiểu Nhu định nhắc lại chuyện xưa để khuyên nhủ Lam Ngạo. Làm sao cô ta có thể để anh vì người con gái khác gây nguy hiểm đến bản thân được....
- Chuyện của tôi không cần cô lo, chỉ cần cô làm tốt trách nhiệm của mình là được rồi...
Tiểu Nhu im lặng. Lam Ngạo chỉ thở dài. Sự việc diễn ra như thế nào thì thuận theo tự nhiên thôi...
Tại biệt thự của Mộc Gia\- Mỹ Lam Thiện tức giận đập mạnh tay xuống chiếc bàn. Khác với Lam Thiện, Lam Dật lại nhà nhã thưởng thức ly rượu vang đỏ tươi. Con người anh ta luôn có những mưu mô hết sức thâm độc, luôn bình tĩnh trái ngược với Lam Thiện \- Mẹ kiếp! Vậy là thằng khốn Lam Ngạo đó giả ngốc lừa chúng ta suốt mấy năm trời! Anh mà biết có ngày hôm nay, anh đã khử nó từ lâu rồi! Lam Dật đường hoàng đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt thâm sâu khó lường \- Nó đúng là diễn xuất tốt! Dù gì thế lực của nó hiện tại cũng không lớn bằng hai chúng ta. Bây giờ chỉ cần 1 bước nữa là nó chết, vậy chắc chắn toàn bộ tài sản của Lam Gia sẽ nằm trong tay chúng ta.... Lam Thiện cau mày bực tức cầm ly rượu của mình trên bàn uống hết. \- Không hiểu ông nội nghĩ gì mà lại gia tài sản cho thằng khốn đó.... \- Vậy... phải nhằm vào điểm yếu của nó!\- Lam Dật cười cười \- Điểm yếu? \- Chẳng phải vợ nó sao? Triệu Khả, cô ta chắc chắn có sức ảnh hưởng tới nó!\- Lam Dật khẳng định \- Em nghĩ sao vậy? Ả đàn bà đó chỉ được cái mạnh miệng... sao là điểm yếu của Lam Ngạo được? \- Có thật không? Lúc này Lam Thiện cứng họng. Mắt anh ta không dám nhìn thẳng vào em trai mình. Lam Thiện vẫn còn nhớ, lần trước bị Triệu Khả đá 1 cú vào chỗ hiểm khiến hắn không bao giờ quên. Ả đàn bà này, hắn thề nhất định sẽ có ngày khiến cho cô phải hối hận. Nhìn biểu hiện của Lam Thiện, Lam Dật biết thừa anh trai đang suy nghĩ gì. Mọi nhất cử nhất động của ai Lam Dực đều rõ. Ngay cả lần Lam Thiện bị Triệu Khả dạy dỗ 1 trận trong bệnh viện anh ta cũng biết. Thoáng chốc, Lam Dật thay đổi nét mặt. Tay anh ta ra hiệu, ngay lập tức hai tên thuộc hạ từ ngoài bước vào dẫn theo 1 thanh niên, nhìn thoáng qua cũng chỉ khoảng tầm 20 tuổi. \- Đại thiếu gia, nhị thiếu gia! Chào hai người! Thanh niên đó hơi cúi xuống. Lam Thiện thấy vậy khó hiểu nhìn sang Lam Dật. \- Đây là Sát Ảnh! Sát thủ hàng đầu trong giới mafia!\- Lam Dật nói Giải thích xong, Lam Dật đưa 1 tấm hình cho Sát Ảnh, khóe miệng hơi nhếch \- Người trong hình tên là Triệu Khả! Tôi muốn anh bắt cô ta về đây, nếu trong trường hợp có kẻ muốn cứu cô ta thì khử hết luôn, không để ai sống sót! Ánh mắt Lam Dật trở lên tàn nhẫn, thâm độc. Sát Ảnh cầm tấm hình lên quan sát 1 lượt rồi cho vào túi áo. \- Nhị Thiếu cũng biết giá cả cho vụ này.... Không để cho Sát Ảnh nói hết câu, Lam Dực nhanh chóng đưa ra con số chính xác \- 1 Tỷ USD! Khi xong việc nhận tôi sẽ chuyển tiếp thù lao xứng đáng!