Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp

Chương 7



Tôi gật đầu, lại gật đầu, cười hì hì, ngón trỏ đặt trên môi khẽ suỵt một tiếng, hơi cúi người, ghé sát vào lỗ tai anh ta, khẽ nói : "Tôi có một bí mật muốn nói cho anh, bí mật nhé... anh phải giữ bí mật .... Tôi.... tôi rất ... rất thích Tống Dực."

Đầu hơi ngoẹo sang một bên, dựa vào vai anh ta, say mềm ngủ không biết trời đất gì nữa.

1.

Đi Hongkong một chuyến, lúc về, cân nặng hành lý suýt nữa vượt chỉ tiêu. Của mình tôi thì cũng chẳng bao nhiêu, phần lớn đều là một đống mỹ phẩm nước hoa mang về hộ mấy vị tỷ tỷ muội muội, vì mua hộ các nàng mấy thứ này, tôi có cảm giác chuyến đi Hongkong vừa rồi như đi hành quân.

Sau khi xuống máy bay, tôi vừa đi vừa khổ sở vì đống hành lý quá khổ. Đột nhiên vừa ngửng đầu lên, lại thấy một bóng người quen thuộc đang đi thẳng về phía mình, đúng là Lục Lệ Thành. Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn bỏ chạy, có điều nhìn thấy mình mang nhiều hành lý như vậy, có muốn quay đầu chạy cũng khó, không thể nào được, phản ứng thứ hai là trốn, liền ngồi xuống ẩn vào sau đống hành lý, phản ứng thứ ba là nhìn trái nhìn phải, đoán là anh ta đi đón khách hoặc bạn bè gì đó, tôi đã trốn một lát, chắc anh ta đã đi qua rồi.

Thấy anh ta đã đi qua đống hành lý của tôi, không ngờ đột nhiên lại quay ngoắt lại, bóng dáng cao lớn đứng sừng sững cạnh tôi, từ trên cao nhìn xuống, tôi vô cùng xấu hổ, lập tức giả vờ khua tay lung tung, sau đó đứng lên : "Tự nhiên bị tuột dây giày."

Anh ta nhìn chăm chăm vào đôi giày của tôi, không nói câu nào, tôi theo ánh mắt của anh ta cúi đầu nhìn xuống, tôi đang đi một đôi giày da, căn bản không có dây, chỉ cảm thấy mình như vừa bị đày xuống tận Bắc Cực, đành cười gượng nói : "Vô tình lại gặp ! Anh đi đón người à ?"

"Ừ."

Hai người thật ra cũng không có gì để nói với nhau, thật sự tôi cũng không muốn nói mấy lời khách sáo, quyết định lùi lại : "Vậy không quấy rầy anh nữa, tôi đi trước một bước."

Anh ta đón lấy cái xe hàng trong tay tôi, phụ đẩy hành lý ra ngoài, tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của anh ta, bất giác không kịp phản ứng điều này có nghĩa là gì, đi vài bước, tới bên cạnh anh ta : "Không cần làm phiền anh đâu, tôi có thể tự làm được."

Anh ta không hé răng, cứ thế bước đi. Tôi đi chầm chậm theo anh ta, trầm mặc hồi lâu, mới đón ý : "Người anh đi đón là tôi sao ?"

"Đúng."

Trong lòng tôi bắt đầu bồn chồn, không biết anh ta có ý gì, anh ta đã chủ động giải thích : "Hôm nay là cuối tuần, vừa hay tôi được rảnh rỗi, đi ngang qua sân bay."

Chẳng lẽ anh ta có thời gian tới sân bay đi dạo ? Anh ta cho tôi là kẻ ngốc sao ?

Tôi cố gắng bảo trì nụ cười gượng cứng ngắc trên mặt, mãi cho tới khi ngồi vào con Mục Mã Nhân của anh ta, thắt dây an toàn xong, rốt cuộc tôi mới tỉnh ra một chút.

Xe đang chạy trên đường cao tốc, cây cối hai bên đường lướt qua nhanh chóng, trồng ken rất dày, phỏng chừng nếu giấu cái gì trong đó, người khác cũng không phát hiện ra được, trong đầu tôi đột nhiên nghĩ tới câu giết người hủy xác, chỉ cảm thấy da gà nổi đầy hai tay, cố lấy dũng khí, mới dám mở miệng : "Anh biết rồi sao ?"

"Ừm." Vẻ mặt anh ta trông rất thản nhiên, nhìn không ra vui mừng hay bực bội.

Tôi thầm vò đầu bứt tai xem làm thế nào để có thể giải thích, một lát sau, mới khẽ nói : "Tôi sợ Linda kiểm tra tới tôi, phát hiện sơ yếu lý lịch của tôi có vấn đề, cho nên mới cố tình làm thế. Tôi chỉ vì tự cứu mình, tuyệt không có ý khác. Chỉ là vô tình phát hiện ra, tôi tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không nói cho người thứ hai, cũng tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu xem chân tướng thực sự phía sau là cái gì, tôi xin thề có trời đất!"

Anh ta cũng không có động thái gì, chỉ thản nhiên hỏi : "Rốt cuộc cô phải xem bao nhiêu tài liệu ?"

"Không xem nhiều lắm đâu, chỉ xem bảng kê lộ phí, tiền lương, báo cáo tài chính, báo cáo thuế năm năm mà thôi...." Có vẻ như như thế cũng chẳng ít, thanh âm của tôi càng lúc càng nhỏ, sợ vẫn chưa đủ thành ý vội nói : "Sau đó mục tiêu chỉ tập trung vào mảng lộ phí, những thứ khác chỉ lướt qua một chút thôi."

Anh ta liếc nhẹ tôi một cái, chỉ hạ lưng ghế của tôi xuống một chút : "Bây giờ tôi phải chuyên tâm lái xe, cô cứ nghỉ ngơi trước một lát, lát nữa tôi sẽ nói tiếp với cô."

Tôi chán nản nằm dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ lung tung đủ cả. Sau khi giao những tài liệu đó ra, tôi đã ý thức, biết được những thứ mình không nên biết tuyệt đối không phải cái gì hay ho, có điều trong đầu vẫn không ngừng ôm hy vọng, hy vọng mình may mắn tới mức Lục Lệ Thành không phát hiện ra. Có điều thế sự vẫn luôn như thế, cứ cái gì mình lo sợ nhất thì lại dễ phát sinh, như việc tôi cố tình bịa ra sơ yếu lý lịch để vào công ty, nói tôi không có ý định xấu xa gì, thực nếu là tôi thì tôi cũng chẳng tin nổi, Lục Lệ Thành có thể tin tưởng tôi chỉ biết từng đó hay sao ? Có thể tin tưởng tôi không có ý định gì xấu xa hay sao ?

Lục Lệ Thành với tay mở nhạc, tiếng đàn tranh nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, như tiếng suối chảy róc rách, tiếng tơ trúc vi vu, trong óc tôi còn miên man suy nghĩ, nhưng thân thể vì mệt mỏi quá đã sớm thả lỏng, dần dần, đầu cũng trống rỗng, như mình đang nằm trong chốn sơn cùng thủy tận, vừng trăng sáng quắc nhô trên cao, gió mát chầm chậm vuốt ve trên mặt, lòng không còn chút bận tâm tới thế sự, rốt cuộc gối trăng mà ngủ lúc nào không hay.

Đợi tới lúc tôi tỉnh lại từ trong mộng, mới mơ mơ màng màng phát hiện bốn phía đã tối đen, chỉ có một điểm sáng le lói ngoài không trung chớp sáng chớp tắt, trong nháy mắt, những bộ phim kinh dị ngày xưa đột nhiên hiện cả lên trong đầu, tôi "A" lên một tiếng đầy thảm thiết.

"Sao vậy ?" Lục Lệ Thành lập tức mở cửa xe, trên tay vẫn cầm nửa điếu thuốc, bị anh ta búng tay ném ra xa, đốm lửa hồng tạo thành một đường cong dài, rơi xuống đất.

Tôi nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, thở hổn hển, nhân gió lạnh bên ngoài cửa xe thổi tạt vào, mới tỉnh táo lại, nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng buông anh ta ra, nguyên trên người tôi đang đắp một cái áo vest, vừa rồi bị sợ quá, áo đã rơi xuống chân, tôi vội vàng nhặt lên, là Armani[1] nha ! Muốn nói thật xin lỗi, nhưng câu nói ra tới cửa miệng rồi lại ngừng lại, chợt nhận ra, tôi mắc lỗi chỗ nào chứ ?

Anh ta ngồi vào trong xe, cười hỏi : "Lớn như thế rồi mà vẫn còn sợ ác mộng sao ?"

Tôi bực mình đáp : "Sợ ! Người dọa người, có thể dọa chết người ! Một giờ trước, hai chúng ta còn đang ở nơi đô thị phồn hoa sầm uất, xe mới chạy trên đường, tôi vừa chợp mắt một tẹo, lại phát hiện mình đang nằm ở nơi hoang dã, bốn phía không một bóng người, lại có ai đó đóng giả làm ma trơi, đổi lại là anh, anh sẽ phản ứng như thế nào."

Lục Lệ Thành nghiêng người dựa vào tay lái, một cánh tay khoác lên lưng ghế, bàn tay chạm đúng vào đầu vai tôi, trên đầu ngón tay như vẫn còn quấn quýt mùi khói thuốc : "Thứ nhất, cô ngủ không chỉ một giờ, thứ hai, nếu đúng là có quỷ, là quỷ nam tôi sẽ bắt lấy nó mang ra chợ bán, là quỷ nữ, tôi sẽ hỏi nàng một chút, tiểu Thiến[2] lúc nhỏ có đẹp không ?"

Hóa ra trong óc anh ta cũng không phải toàn số với má, bất quá, thứ đáng quan tâm nhất không phải là sự hài hước của anh ta, mà lại là một sự thật khủng khiếp khác, thế mà tôi đã ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ rồi sao.

"Thế là sao chứ ?"

Lục Lệ Thành không trả lời, nổ máy, con Mục Mã Nhân rung lên ầm ầm trong bóng đêm, đột nhiên ngoặt một góc 180 độ, trèo lên đường.

"Vì sao anh không đưa tôi về nhà ?"

"Sao mà tôi biết được nhà cô ở đâu chứ ?"

"Sao anh không đánh thức tôi dậy mà hỏi ?"

Anh ta im lặng không nói lời nào, tôi bực mình trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lại liếc tôi một cái, đột nhiên nói : "Lúc ngủ trông cô có vẻ đáng yêu."

Tôi "hừ" một tiếng.

Xe đột nhiên dừng lại, tôi ngoảnh đầu nhìn ra, trước không có thôn làng, sau không có quán xá, chỉ có một căn nhà gỗ nằm chỏng chơ giữa nơi hoang dã. Lục Lệ Thành, rốt cuộc anh muốn làm cái gì chứ ? Tôi nhất không sắc đẹp, nhị không tiền tài, tuổi lại lớn, cho dù có mang tôi đi bán, chỉ sợ cũng chẳng ai thèm mua. Chẳng lẽ anh ta muốn tiến hành nghiêm hình bức cung tôi ?

"Xuống xe thôi !" Lúc này Lục Lệ Thành đã xuống xe, thay tôi mở cửa xe.

Xuống thì xuống chứ gì, đã tới bước này rồi, ai sợ ai chứ ! Tôi ôm tâm trạng của Giang tỷ[3] bước vào nơi phòng ngầm, đi theo anh ta vào căn nhà gỗ nhỏ. Có điều nước biết không thể đong được, nhà cũng không thể chỉ nhìn bên ngoài, bề ngoài tuy cũ nát, nhưng bên trong như con chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đủ cả.

Lục Lệ Thành rót cho tôi một chén nước, nghe thấy tôi khẽ rì rầm trong miệng : "Núi đỏ hồng mai đã nở rồi, Ngàn dặm tuyết băng bước qua thôi, Đông về giá rét nơi nơi ở......[4] ", liền đặt mạnh chén nước trước mặt tôi : " Tôi không phải quốc quân, cô lại càng không phải là hồng mai trên núi đỏ." Anh ta hơi ngừng lại một chút, nói với vẻ chế nhạo : "Không phải ai cũng có thể tự so sánh với hoa mai, cẩn thận kẻo lại nhận bừa."

Tôi nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, ra khỏi phòng, nhìn về phía xa xa, núi xanh ẩn hiện, sao lấp lánh đầy trời, đúng là một nơi điền viên vui thú tuyệt diệu. Đã gần vào cuối mùa thu, ban ngày còn đỡ, buổi tối lại thực lạnh, gặp gió lạnh, mới đi được nửa vòng quanh cái xe, bụng đã sôi sùng sục, người lại run lập cập, đành chậm rãi về phòng, anh ta đã ngồi trên bàn ăn cơm, đầu cũng chẳng ngẩng lên nói : "Đóng cửa cẩn thận."

Tôi thấy trên bàn còn một bát cơm nữa, không nói lấy nửa câu lập tức đi vòng qua, cho dù đây là Hồng Môn Yến[5], tôi cũng muốn làm quỷ no.

Căn cứ vào nguyên tắc chỉ cần tôi ăn nhiều một miếng, địch nhân tất sẽ ăn ít đi một miếng, tôi như gió thu vô tình cuốn sạch lá vàng, hận không thể ăn sạch cả chân bàn.

Lục Lệ Thành vẫn bảo trì thái độ trước sau như một, không chút khách khí cùng tranh cướp với tôi, hai người vừa thông suốt lập tức vùi đầu vào ăn, đợi tới lúc bàn đã sạch sẽ, tôi ngay cả đi cũng không đi nổi. Hai người cùng nhìn cái bàn sạch sẽ, rồi lại ngửng đầu nhìn nhau. Tôi nhe răng cười với anh ta, tôi thực không chịu nổi, nhưng tôi rất vui. Tôi biết anh ta ăn chưa no Ha ha ha.

2.

Nhìn thấy anh ta đang dợm đứng lên, tôi lập tức đứng phắt dậy chạy ra chiếm cái ghế nằm duy nhất trong phòng, vừa nằm đu đưa vừa nhìn anh ta đầy thị uy. Anh ta không thèm để ý tới tôi, lập tức cất bát đĩa và túi nilon bọc kín lại, dọn dẹp bàn sạch sẽ, lại nhóm lửa trong cái lò sưởi nằm chìm trong tường trước cái ghế nằm lên, sau đó lại rót cho mình một chén rượu, chậm rãi thưởng thức.

Đoán củi đốt là gỗ tùng, nên trong phòng toàn mùi thơm của gỗ tùng. Không biết là bởi vì hương thơm của gỗ tùng, hay bởi vì no quá, người ấm áp, nên tâm trạng của tôi cũng dần tốt lên, lười biếng giang chân giang tay ra cho thoải mái, vừa đu đưa ghế, vừa đánh giá Lục Lệ Thành

Cũng vì không có ghế dựa, anh ta liền ngồi dựa vào bàn, sau lưng là cửa kính cửa sổ, bóng đêm đen thẳm chợt trở thành một bức phông màn, khi ánh lửa trong lò sưởi nằm chìm trong tường kia hắt tới mặt anh ta, đã nhạt nhòa rất nhiều, chỉ còn thấy những chiếc bóng lấp loáng, làm cho thân ảnh của anh ta cũng dần dần mơ hồ, những ánh sao nhấp nháy bên ngoài cửa sổ kia thoáng lấp loáng trên ngũ quan của anh ta, làm anh ta có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều.

Anh ta lại đứng dậy tự rót thêm cho mình một chén rượu nữa, lúc này tôi mới phát hiện ra nước rượu mà anh ta đang uống, vàng mật ong sóng sánh, nước rượu không trong vắt mà đùng đục, tôi cảm thấy con trùng tham ăn trong miệng bắt đầu khởi động, mặt dạn mày dày nói :" Làm sao mà anh kiếm được rượu cao lương nhà tự nấu thế ? Rót cho tôi một ít đi"

Anh ta hơi nhíu mày, có phần kinh ngạc, liền tùy tiện lấy một cái chén thủy tinh khác, rót cho tôi nửa chén.

Tôi đưa chén rượu lên ngang mũi, hít hà một hơi thật sâu, rồi mới uống một ngụm : "Rượu ngon thật."

Anh ta cười đắc ý, vẻ mặt ấy tôi chưa bao giờ thấy qua : "Tự tay mẹ tôi nấu đấy, cao lương cũng là do nhà tôi tự trồng, khó lắm mới gặp được người biết mặt hàng."

Tôi thầm kinh ngạc, cách ăn mặc và nói năng của anh ta khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra được nguồn gốc xuất thân của anh ta, tôi lại hít hà chén rượu, nói : "Cha tôi có một lão chiến hữu, có một lần tới Bắc Kinh công tác, cố ý mang từ quê ở Thiểm Tây tới một vò rượu cao lương tặng cho cha tôi, cha tôi giữ khư khư như báu lắm, mãi mới rót cho tôi có một chén."

Cái ghế của tôi đu qua đẩy lại, những thanh củi trong lò sưởi cũng khẽ rung động theo, tinh thần thả lỏng, mới phát hiện ra cái nhà này cũng khá tốt, trong thành thị cũng chẳng thấy có chỗ nào yên tĩnh được như vậy, yên tĩnh tới mức có thể nghe rõ cả tiếng gió vi vút trên nóc nhà : "Hiện giờ chúng ta đang ở đâu vậy ?"

"Khu ngoại thành Xương Bình, nếu không bị tắc đường, thì chỉ mất một tiếng là có thể vào nội thành Bắc Kinh.

Tôi vỗ vỗ ngực, bây giờ thì hoàn toàn thả lỏng : "Đây là biệt thự nhỏ của anh sao ?"

"Cô nói thế cũng được. Đây là dùng tiền thưởng sau khi hoàn thành dự án tái cơ cấu sản phẩm đưa ra thị trường của công ty mình lần đầu tiên của tôi để mua đấy."

Tôi không thể không cực kỳ hâm mộ nói : "Vì sao người với người chẳng giống nhau chút nào thế ? Tiền thưởng hiện tại của tôi may ra chỉ đủ mua một cái buồng vệ sinh."

Anh ta cười : "Thời đó phòng ở trong nội thành Bắc Kinh còn chưa đắt, nữa là cái phòng nhỏ ở chốn ngoại thành hoang vu này, chẳng đáng bao nhiêu tiền. Kỳ thật, lúc đó tôi cũng chỉ muốn kiếm một nơi để thỉnh thoảng mình tới thư giãn một mình, sau không ngờ lại được người ta khen là có ánh mắt đầu tư." Anh ta chỉ ra phía bên ngoài cửa sổ : "Phía bên kia là một vườn quả, vào mùa xuân và mùa hạ, đào lý thơm lừng, cảnh đẹp lắm, mấy năm gần đây lại phát triển du lịch sinh thái, cứ vào xuân hạ, người ngắm hoa trong vườn còn nhiều hơn hoa, người hái trái cây còn nhiều hơn cả trái cây trên cây.”

Tôi bật cười một tiếng, anh ta lại có chút phiền muộn nói : "Cho nên bây giờ tôi chỉ tới đây vào mùa đông."

Tôi lại tự rót cho mình nửa chén rượu nữa, Lục Lệ Thành nói một cách thản nhiên : "Rượu này có tác dụng chậm đấy."

Tôi liền làm mặt xấu với anh ta : "Anh không cho tôi uống, tôi lại càng muốn uống." Nói xong lại rót thêm vào chén mình, thoáng xấu tính, lại rót đầy cả chén, sau đó nâng chén về phía anh ta đầy thị uy, uống một ngụm lớn.

Lục Lệ Thành cười lắc đầu. Tôi vừa cầm chén rượu, vừa đu đưa ghế, nói : "Tốt lắm, anh muốn tra hỏi gì thì tra hỏi đ! Tôi cam đoan sẽ nói thẳng nói thật, chỉ hy vọng anh có thể khoan dung."

Lục Lệ Thành mỉm cười nhìn tôi, trong mắt lấp láy tinh quang, đó là một nụ cười bỡn cợt sao ?

"Cô đã rất thẳng thắn rồi, chuyện đó do một tay Tống Dực xử lý, bên phía anh ta, tôi chẳng biết được bất kỳ tin tức gì cả, tôi cũng không dám khẳng định là cô."

Trước mắt tôi đen xì, suýt tí nữa thì bị tức quá chết nghẹn, Tô Mạn, mày đúng là đầu heo, mày đúng là đầu heo ! Anh ta nhấm một ngụm rượu, trên mặt vẫn giữ nụ cười, thưởng thức vẻ thất lạc của tôi. Tôi uống thêm vài ngụm rượu nữa, rốt cuộc mới thả lỏng ra một chút, tự an ủi mình : "Dù sao anh cũng đã sinh lòng hoài nghi với tôi, cho dù tôi không thừa nhận, thì sớm hay muộn anh cũng điều tra ra."

Anh ta thu lại nụ cười, nói với vẻ rất thật : "Cám ơn !"

Người này thay đổi sắc mặt quá nhanh, tôi cũng không đoán được gì, chỉ nhìn anh ta ngơ ngẩn, tự chỉ vào chóp mũi mình : "Anh đang nói với tôi sao ?"

Anh ta nhìn tôi không nói gì, xem ra không muốn trả lời câu hỏi vô nghĩa của tôi. Tôi thoáng ngượng ngùng trước cái nhìn đăm đăm của anh ta, vội hạ ngón tay xuống, nói : "Tôi đã nói rồi, là tôi tự bảo vệ mình, chứ không phải là cố tình giúp anh, tốt nhất là anh nên cảm ơn Tống Dực."

Anh ta nhíu mày, trên người dần phát ra một luồng khí lạnh buốt. Tôi vội thụt lùi về phía sau, than thở với vẻ không cam lòng : "Thì đúng là như thế mà ! Trên sơ yếu lý lịch của tôi không kê rằng tôi đã từng làm kiểm toán, nên làm sao dám mang những thứ đó đi rêu rao ? May có anh ấy trượng nghĩa ra tay, còn không chịu kể công, nếu không đã có thể mượn cớ này để thu mua lòng người..."

Anh ta không chút kiên nhẫn lập tức ngắt lời tôi : "Cái Tống Dực cần là nhân tâm ở phía Tổng công ty ở New York, căn bản anh ta chẳng coi trọng mấy kẻ râu ria nghĩ thế nào. Vốn chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng được tới tôi, chẳng qua tôi chỉ không rõ là tổng công ty đang muốn tra xét cái gì, cho nên không dám làm loạn, hành động kia của Tống Dực, ngược lại lại khiến mấy lão già bên Tổng công ty khen anh ta quang minh lỗi lạc, xử sự công chính, tất cả những gì tốt mà anh ta cần, đều đã lấy được cả, nếu quả thật anh ta không muốn kể công, hoàn toàn có thể giao trực tiếp những thứ đó cho tôi, mà không phải giao cho ông Mike, nhờ ông Mike giải trình với phía bên kia, khiến cho ông Mike chỉ còn cách âm thầm cho tôi biết, sau đó mới báo cáo với bên Tổng công ty...."

Anh ta nhìn vẻ mặt tôi, đột nhiên ngừng lại : "Tin hay không là tùy cô ! Tống Dực có thể lên được tới vị trí như thế này ở nơi dị quốc tha hương kia, cũng không phải đơn thuần như cái bộ dáng vô hại mà mấy người nhìn thấy. Cô nghĩ xem lúc trước vì cái gì mà tôi bắt buộc phải ép cô làm việc cho tôi ? Nếu không phải vì anh ta, thì làm gì tới mức dưới tay tôi không có nổi một người có thể dùng được sao ?" Anh ta nhấp thêm một ngụm rượu, quay mình nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.

Tôi không biết là do mùi thơm của gỗ tùng, do ánh sao lấp lánh, hay là do tôi đã chớm say, mà tôi lại cảm thấy cái vị Lục Lệ Thành trước mắt tôi đây không giống cái vị Lục Lệ Thành mà tôi từng nhận thức, vẻ mặt nghiêng nghiêng của anh ta lộ ra vẻ bi thương thảm hại, mà cái dáng vẻ này vô luận có xảy ra bất kỳ chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể xuất hiện trên mặt anh ta được.

Anh ta vừa uống rượu, vừa nói một cách thản nhiên, cứ như là nói chuyện với bóng đêm : "Mấy bút toán lộ phí sai kia vốn dĩ cũng không phải là lộ phí sai, mà chỉ là tiền phong bì thông thường, từ đầu năm đã lên kế hoạch trước, tiền cũng đã đưa hết, người trình mỗi tháng cũng chỉ là hình thức, cuối năm nhiều việc quá, quá bận nên mới mắc lỗi, quên mất người này đã nghỉ việc từ hồi tháng mười."

Tôi cũng không biết phải bình luận như thế nào, chỉ có thể bảo trì im lặng, anh ta nhìn tôi, vẻ mặt thản nhiên : "Khoản chi phí nhỏ nhoi này, so với lợi nhuận của công ty, cũng không đáng nhắc tới, ông Mike cũng đồng ý với cách làm như vậy, tuy rằng phương thức đó không được Tổng công ty tán thành. Đương nhiên, bây giờ Tổng công ty cũng hiểu là mỗi quốc gia có một phương thức kinh doanh riêng, cho nên mỗi người bọn tôi đều có thẻ thương vụ, trong đó có hạn mức thấu chi nhất định, chuyên dùng tiếp khách, hai năm gần đây, hạn mức càng ngày càng cao, tôi cũng chẳng cần dùng mấy bút toán lộ phí sai để giải trình mấy khoản chi phí đặc thù đó rồi"

Tôi khẽ thì thào : "Anh không cần phải giải thích cho tôi nghe, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai mà"

Ánh mắt của anh ta dừng ở tôi, trong đôi tròng mắt đen thẫm như toát ra bóng lửa. Anh ta ngồi trên tấm thảm ở phía trước ghế đu, hơi ngửa đầu nhìn tôi : "Cô có thể thành thật trả lời tôi một vấn đề được không ?"

3.

Tôi gật đầu, không ai có thể cự tuyệt được ánh mắt lúc này của anh ta cả.

"Có phải mỗi người trong công ty đều nhận định rằng Tống Dực sẽ thắng hay không ?"

Nếu biết là vấn đề này, vô luận thế nào đi chăng nữa tôi cũng phải cự tuyệt. Tôi lắp bắp đáp : "Tôi không biết, chắc không hẳn thế đâu ! Cạnh tranh công bình mà thôi, huống chi ông Mike vẫn rất coi trọng anh, hơn nữa cũng thường dùng toàn lực để giúp anh mà... Kỳ thật .. tôi..." Dưới ánh mắt của anh ta, đầu tôi dần dần hạ thấp xuống, lầm bầm hồi lâu, cuối cùng tính liều, đơn giản triệt để, nói ra một hơi : "Tống Dực tốt nghiệp tại một trường đại học nổi danh ở Mỹ, rất nhiều người ở Wall Street là bạn học của anh ấy, anh cũng biết rồi đó, người Mỹ rất coi trọng mối quan hệ đồng học. Anh ấy lại công tác ở Tổng công ty sáu năm trời, nhiều đồng nghiệp lén nói anh ấy có quan hệ không tệ đối với một số quản lý cấp cao của MG, có một số đồng nghiệp đi công tác New York về nói có trông thấy ảnh chụp anh ấy đánh golf cùng bọn họ, kỳ thật cấp trên cũng sớm nhận định là anh ấy rồi, chẳng qua thứ nhất không tiện qua mặt Mike, thứ hai không muốn tổn thương tới sự tích cực làm việc của nhân viên trong công ty, dù sao anh cũng là một trong những khai quốc công thần của MG khu vực đại lục, cho nên nhất định phải có giai đoạn quá độ này."

Sự im lặng trong phòng làm người ta phát lạnh, tôi vắt hết đầu óc muốn tìm mấy câu để an ủi anh ta, nhưng đầu dần hỗn loạn, nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra một câu : "Năng lực của anh, giới tài chính của Trung Quốc này có ai là không biết tới, nơi này không dung, thì thiếu gì chỗ khác cần."

Nói ra miệng rồi, nhìn thấy sắc mặt của anh ta, lập tức mới nhận ra, là mình lại lỡ lời rồi, tôi vội vàng xin lỗi rối rít : "Không, không, ý tôi không phải thế, đương nhiên MG sẽ không để anh rời đi, đương nhiên anh cũng không rời khỏi MG..."

"Được rồi, không cần nói nữa."

Anh ta bất động thanh sắc lập tức ngắt lời tôi, mặt càng ngày càng đen, lòng tôi đầy ảo não, chỉ đành bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch đầy sảng khoái, may mắn là trên đời này có một thứ gọi là rượu, cho dù là sầu giăng vạn cổ, hay trăm mối tơ vò, vẫn có thể làm cho người ta tạm thời quên hết.

Lục Lệ Thành cũng bưng chén rượu lên, chúng tôi cùng im lặng ngồi uống rượu, chỉ một lát đã hết nửa bình cao lương, dần dần Lục Lệ Thành nói ra nhiều hơn. Anh ta vô thức đu đưa cái ghế xích đu thay tôi, tôi khoái chí co chân ngồi yên ở trên, càng cười không ngừng.

"Tô Mạn, tôi vẫn thực cố gắng, hết thảy những gì mà hôm nay tôi có được, đều do chính bàn tay tôi bắt lấy, mười bốn năm trước, lúc tôi bước chân vào Bắc Kinh, bọc hành lý của tôi, chỉ có duy nhất một chiếc chăn bông và ba bộ quần áo."

Tôi gật mạnh đầu.

"Tôi là thí sinh tới từ nông thôn, cha me tôi mới chỉ biết viết tên của mình, hết thảy còn lại tôi đều phải tự dựa vào sức mình, điểm thi vào trường cao đẳng ở tỉnh tôi lại rất cao, không giống những người vốn sinh ra tại Bắc Kinh như các cô, điểm để người Bắc Kinh các cô đỗ vào đại học Thanh Hoa chỉ bằng điểm mà đám thí sinh bọn tôi đỗ vào mấy đại học tiêu chuẩn."

"Vâng, vâng, đẩy nhẹ một chút, tôi thấy hơi chóng mặt rồi."

Anh ta thực nghe lời, đu đưa một cách nhẹ nhàng hơn : "Tôi tốt nghiệp ở một trường đại học nhỏ ở Bắc Kinh không ai biết tới, Tống Dực lại tốt nghiệp từ Đại học Thanh Hoa, tôi chỉ có bằng MBA tại chức, anh ta là thạc sĩ chính quy từ Berkeley, ở trong nước, tôi bắt đầu bằng việc thay ông Mike gọi điện thoại, pha café, thư ký hội nghị, anh ta vừa bước chân ra đã là tinh anh tới từ Wall Street, tôi mất mười năm trời, mới lên được tới vị trí ngày hôm nay, anh ta chỉ dùng có sáu năm, nhưng luận về chân tài thực học, tôi biết, tôi chẳng kém gì anh ta, những gì anh ta có thể làm, tôi đều có thể làm được, mà những thứ tôi có thể làm được trên thị trường Trung Quốc, chưa chắc anh ta đã làm được."

Nghe thấy tên Tống Dực, tôi thấy rất đau đầu, lòng rối bời, định uống một ngụm rượu, lại phát hiện ra chén đã hết sạch : "Tôi muốn uống rượu."

Anh ta vừa nói, vừa tiện tay đưa chén rượu của mình cho tôi, tôi nắm lấy tay anh ta, kéo chén rượu vào gần miệng uống hai hớp : "Nhưng mà..." Lục Lệ Thành lắc đầu cười rộ : " Hiện trạng Trung Quốc bây giờ kỳ quái vậy đó, chỉ cần là hải quy[6] từ nước ngoài trở về, lập tức đã mang trên mình một cái hào quang vô hình, tựa hồ như chỉ cần là thổ miết[7], thì nhất định là tiên thiên không đủ."

Những lời của anh ta vì sao lại có phần quen thuộc đến thế. Cố gắng nghĩ nửa ngày, tôi mới nhớ ra, có một vị giảng viên hồi còn học đại học, trước lúc đi ra England, đã lưu lại cho tôi một câu cảm thán tương tự như thế, ở viện mỗi ngày đều rao giảng rằng cần trở thành một học viện nhất lưu nổi danh trên thế giới, muốn mọi người tiến cử nhân tài, kết quả là tiến cử ra một đống hải quy, bức một đống thổ miết phải rời khỏi, và vị giảng viên tôi thích nhất này cũng là một trong những người bị buộc rời đi. Hình như đại tỷ cũng nói qua một vài câu tương tự, trong trường hợp tầng lớp quản lý cao cấp của công ty có vị trí khuyết thiếu, cho dù trong nước có nhân tài thích hợp, tổng công ty vẫn coi như không thấy, không ngại khổ cực mời một kẻ từ nước ngòai trở về.

Nhớ lại vị giảng viên kia, tuổi đã cao, lại bị cuộc sống bức phải ra nước ngoài, mọi thứ lại phải làm lại từ đầu, lại nhớ lại tình trạng dậm chân tại chỗ trong sự nghiệp của đại tỷ, tôi bắt đầu thở ngắn than dài.

Lục Lệ Thành nghe thấy tiếng thở dài của tôi, rót thêm cho tôi một chút rượu, rồi cùng tôi chạm cốc : "Tôi còn chẳng thở dài thì thôi, cô thở dài cái nỗi gì ? Tôi tin tưởng mọi thứ nằm cả trong tay mình..."

Tôi ngây ngây hồ đồ cùng chạm cốc với anh ta, đợi tới lúc buông chén rượu, tôi đã nghĩ không ra, vừa rồi tôi thở dài vì cái gì chứ, có điều nhìn khuôn mặt anh ta ánh lên đầy vẻ tự tin và kiên nghị, cảm nhận được quyết tâm chưa từng có từ trước tới giờ của anh ta, không hiểu sao lại thầm vui vẻ thay.

Anh ta nhìn thấy vẻ tươi cười của tôi, cũng cười theo : "Tô Mạn, tôi...." Anh ta nhìn đăm đắm vào tôi, muốn nói lại thôi. Tôi chủ động thò tay đón lấy chén rượu, anh ta cầm tay tôi, vẻ mặt dịu dàng khác thường : "Khoan hãy uống rượu đã, tối nay tôi mang cô tới đây, cũng không phải vì mấy bút toán lộ phí sai, mà muốn nói cho cô một câu, tôi ... tôi ... cô có muốn nghe một bí mật hay không ?" Trong ánh mắt của anh ta đột nhiên lộ ra vẻ khẩn trương gấp gáp.

Tôi gật đầu, lại gật đầu, cười hì hì, ngón trỏ đặt trên môi khẽ suỵt một tiếng, hơi cúi người, ghé sát vào lỗ tai anh ta, khẽ nói : "Tôi có một bí mật muốn nói cho anh, bí mật nhé... anh phải giữ bí mật .... Tôi.... tôi rất ... rất thích Tống Dực."

Đầu hơi ngoẹo sang một bên, dựa vào vai anh ta, say mềm ngủ không biết trời đất gì nữa.

----

Sáng hôm sau, lúc tỉnh lại, đầu đau nhức nhối, nhìn lại căn phòng nhỏ hoàn toàn xa lạ, không biết đang ở đâu, phải ngồi ngẩn ra một lúc, mới nhớ tới Lục Lệ Thành, căn phòng ở này là của Lục Lệ Thành ! Tôi nhảy dựng từ trên ghế lên, vội vàng hắng giọng kêu to : "Lục Lệ Thành, Lục Lệ Thành..."

Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc tích tắc của một cái đồng hồ cũ đặt trên cái bàn gần cửa sổ, tôi liền đi qua, cầm lấy tờ giấy đang bị chặn ở dưới.

"Số điện thoại ở dưới có thể giúp cô quay lại nội thành."

Không giải thích, không xin lỗi, không có gì cả, chỉ có một số điện thoại di động. Những chuyện xảy ra đêm hôm qua, một nửa rõ ràng, một nửa mơ hồ, mới đầu hình như tôi thực sợ hãi, sau đó tôi thực giận dữ, rồi sau đó nữa, hình như tôi không còn nổi giận nữa, chúng tôi ngồi uống rượu, sau đó nữa..... tôi đã tỉnh lại. Tôi cau mày suy nghĩ, rốt cuộc Lục Lệ Thành có ý gì chứ, phải chăng là buổi tối cuối tuần nhàm chán quá, nên muốn kéo một người tới cùng uống rượu ?

Miệng lẩm nhẩm mắng thầm anh ta, dựa theo chỉ dẫn của anh ta, gọi tới số điện thoại kia, đối phương nói mười lăm phút sau sẽ tới đón tôi. Tôi vội vàng lau mặt, mở tủ lạnh ra, lấy ra một quả chuối từ trong tủ lạnh, trèo lên một cái xe cũ nát, sau khi xuống xe xong trả tiền, người đàn ông nói giọng Bắc Kinh cự tuyệt không chịu lấy tiền của tôi : "Lục tiên sinh sẽ trả." Nói xong, liền lái xe đi, trong chốc lát đã khuất khỏi tầm mắt tôi.

Tôi kéo theo một đống hành lý, lòng ngổn ngang trăm mối đi vào tòa nhà của mình, tôi về nhà dễ thế sao ? Gọi điện cho mẹ tôi, nói mai tôi sẽ về nhà, hôm nay thực không còn chút sức lực nào rồi, quyết định tắm trước một cái, sau đó kêu Ma Lạt Năng tới đón tôi đi mở tiệc tẩy trần an ủi.

[1] Thương hiệu thuộc về Giorgio Armani, một nhà tạo mẫu thời trang người Italia. Ông nổi tiếng trong việc thiết kế cho các dòng sản phẩm y phục nam giới.

[2] Tiểu Thiến : Nhiếp Tiểu Thiến, ma nữ trong truyện Nghĩa khí cải hóa hồn ma của Bồ Tùng Linh, hiện đang được dựng thành film Thiến nữ u hồn.

[3] Giang tỷ : Giang Thanh. Sau khi Mao Trạch Đông chết (9/9/76), đêm ngày 6/10/1976, Giang cùng các thành viên của “Bè lũ bốn tên” bị bắt đưa xuống một phòng ngầm dưới đất của Trung Nam Hải.

[4] Nguyên tác :

Hồng nham thượng hồng mai khai

Thiên lí băng tuyết cước hạ thải

Tam cửu nghiêm hàn hà sở cụ

Nhất phiến đan tâm hướng dương khai”

Phỏng dịch :

Núi đỏ hồng mai đã nở rồi,

Ngàn dặm tuyết băng bước qua thôi,

Đông về giá rét nơi nơi ở

Một tấm lòng son hướng mặt trời."

“Đây là một khúc tán tụng hồng mai, tựa hồ như muốn đưa chúng ta quay trở lại khoảng thời gian không thể nào quên. Trong bạch công quán, cặn bã khắp nơi, bắt bớ tàn hại không biết bao nhiêu những đảng viên đảng cộng sản và những nhân sĩ ái quốc ưu tú, mặc dầu từ khi bọn họ trở thành những trung hồn thiên cổ, bọn họ cùng đoàn kết, phấn đấu, ái quốc, tinh thần nguyện đem hết cả máu và sức trẻ để phụng hiến vĩnh viễn nằm trong tim chúng tôi.” ß Nói về giai đoạn Hồng Vệ Binh

[5] Hồng Môn Yến: Năm 209 TCN, Trần Thắng khởi nghĩa ở Đại Trạch chống lại nhà Tần, lực lượng phát triển mạnh, không lâu sau xưng làm Trương Sở Vương. Lưu Bang hưởng ứng, dấy binh ở huyện Bái. Năm 206 TCN, Lưu Bang tiến vào Quan Trung.

Lưu Bang vào Hàm Dương, tiêu diệt nhà Tần. Theo như lời ước của Sở Hoài vương khi chia quân đi đánh Tần: “Ai vào Quan Trung trước thì được làm vua”, đáng lý ngôi vua ở Quan Trung thuộc về Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ có binh lực mạnh hơn, lấn át Lưu Bang nên khi nghe tin Hạng Vũ tiến vào Quan Trung, Lưu Bang phải lui ra Bá Thượng.

Theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ mời Lưu Bang dự Yến Hồng Môn định kể tội chống đối và giết chết. Khi Lưu Bang đến hội, Phàn Khoái và Trương Lương đi theo hộ tống. Đến nơi, ông được lệnh ở ngoài, chỉ có Lưu Bang và Trương Lương vào dự tiệc.

Phạm Tăng thấy Hạng Vũ không quyết đoán giết Lưu Bang, bèn sai Hạng Trang múa gươm làm trò vui để nhân tiện đâm Lưu Bang. Hạng Bá là bạn Trương Lương, không nỡ giết Lưu Bang nên đứng dậy múa gươm che đỡ, nhưng Lưu Bang vẫn gặp nguy. Trương Lương vội ra gọi Phàn Khoái vào cứu.

Phàn Khoái mang kiếm, cắp khiên bước vào cửa viên môn. Vệ sĩ cầm giáo chéo nhau muốn cản không cho vào, ông cầm ngang cái khiên gạt ra, vệ sĩ ngã lăn ra đất. Phàn Khoái liền vào, vén màn đứng, trợn mắt nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ giật mình chống kiếm quỳ nhổm dậy. Khi hỏi ra biết ông là tướng của Lưu Bang, Hạng Vũ liền sai lấy rượu thịt cho ông. Ông đứng ăn uống tại chỗ, một tay vẫn cầm gươm thế thủ rồi nói với Hạng Vũ: “ Vua Tần lòng lang dạ thú giết người nhiều không kể xiết, trị tội người như sợ không kịp. Thiên hạ đều nổi dậy làm phản. Vua Hoài Vương có giao ước với các tướng: "Ai phá được Tần, vào Hàm Dương thì phong vương". Ngày nay Bái Công là người đầu tiên phá được Tần, vào Hàm Dương, tơ hào không dám phạm, niêm phong các cung thất, đem quân vè đóng ở Bá Thượng để chờ đại vương đến. Bái Công sai tướng giữ cửa ải là chỉ để đề phòng bọn trộm cướp ra vào và những việc bất trắc mà thôi. Bái Công khó nhọc mà công to như vậy, nhưng vẫn chưa được phong thưởng gì! Nay đại vương nghe lời bọn tiểu nhân, muốn giết kẻ có công, tức là noi theo đừong lối nhà Tần đã mất! Tôi trộm nghĩ đại vương không nên làm như vậy!”

Hạng Vũ chưa biết đáp ra sao, chỉ biết lệnh cho ông ngồi xuống. Một lát, Lưu Bang đứng dậy đi ra ngoài, nhân đó gọi Phàn Khoái ra. Hạng Vũ sai Trần Bình mời Lưu Bang vào. Lưu Bang lo lắng hỏi ông có nên đi khi chưa từ biệt hay không. Phàn Khoái nói : “Làm việc lớn thì không để ý đến những điều vụn vặt; làm lễ lớn không câu nệ những điều nhỏ. Nay người ta là dao là thớt, ta là cá là thịt, từ biệt làm gì?”

Lưu Bang bèn ra đi. Hai người thừa cơ trốn thoát, nhờ Trương Lương dùng kế biện bạch giữ chân quân Hạng Vũ.

[6] Hải quy : rùa biển : cách gọi những người từ nước ngoài về, do chữ "quy" là rùa đồng âm với chữ "quy" là về.

[7] Thổ miết : ba ba đất : chỉ người ở trong quốc nội.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv