Tin đồn về chuyện yêu đương của Tưởng Chân Trừng lan truyền với tốc độ rất nhanh, đối tượng chính là một nam sinh cùng lớp cùng khoa, tên là Dương Thao, cậu không đẹp trai lắm, nhưng Vệ Phong nói thoạt nhìn rất đáng tin cậy nên giao Tưởng Chân Trừng cho cậu ta cũng yên tâm.
Mọi người đều nhìn ra tình cảm của Dương Thao đối với Tưởng Chân Trừng.
Ví dụ như mỗi ngày cậu sẽ mang cho Tưởng Chân Trừng bình giữ nhiệt đựng trà sữa hương dâu mà cô yêu thích nhất, biết Tưởng Chân Trừng thích cái đẹp, không mặc nhiều quần áo thì khi trời trở lạnh, cậu sẽ khoác áo của mình lên vai cô, trước kì thi cậu sẽ dành thời gian ôn tập giúp Tưởng Chân Trừng rút ra những điểm mấu chốt, mỗi lần cãi vã, dù đúng hay sai, người cúi đầu luôn là cậu
Vệ Phong và những người khác nói rằng Tưởng Chân Trừng trúng mánh lớn khi gặp được Dương Thao.
Nhưng người gặp được liệu có phải định mệnh hay không, e rằng chỉ có chính họ mới biết được. Mỗi khi bạn cùng phòng hỏi Dương Thao và Tưởng Chân Trừng ở chung thế nào, cậu chỉ mỉm cười rồi nói khá tốt, nhưng chỉ có cậu biết rằng hành động thân mật nhất giữa họ chỉ là nắm tay, không có cái ôm, cái hôn nào.
Biết làm sao đây? Tưởng Chân Trừng từ đầu đến cuối đều ôn nhu như vậy, hiếm khi vô cớ gây chuyện, chỉ là kháng cự cử chỉ quá thân mật với cậu mà thôi. Cậu yêu cô nhiều đến thế, sao có thể nhẫn tâm ép buộc. Tình yêu thuần khiết chẳng có gì sai cả.
Vào sinh nhật của Tưởng Chân Trừng, Dương Thao đưa cô đến một nhà hàng ăn tối và đàn một khúc dương cầm cho cô nghe, những ngón tay đẹp mắt của cậu nhảy múa trên phím đen trắng, khiến Tưởng Chân Trừng cảm thấy chàng trai trước mặt thực sự rất hoàn hảo. Trong lòng cô hết lần này đến lần khác nói với chính mình, Tưởng Chân Trừng, mày còn do dự cái gì? Mày sẽ không bao giờ gặp được người nào tốt hơn Dương Thao đâu.
Đôi bàn tay cuốn lấy nhau trên đường về trường, Dương Thao biết Tưởng Chân Trừng không thích cử chỉ quá thân mật nên chỉ đành nắm tay cô thật chặt chứ không đan vào nhau như những cặp đôi khác.
"Trừng Trừng."
Dương Thao dừng lại, nhìn xuống hai bàn tay đan xen vào nhau, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Dương Thao, hôm nay trăng rất đẹp và sáng."
Dương Thao cười nhẹ, siết chặt lực tay, đi đến ngồi trên mép bồn hoa: "Ừ, rất đẹp."
"Dương Thao." Tưởng Chân Trừng hít một hơi, vòng tay qua cổ cậu, tiến lại gần: "Cậu thật sự rất tốt."
Hốc mắt Dương Thao chua xót, chậm rãi thu nhỏ khoảng cách, giống như đang ôm bảo bối trong tay, cuối cùng cô gái của cậu đã nguyện lòng chấp nhận rồi sao? Hẳn cậu đã chờ đợi giây phút này rất lâu rồi, không sao cả, chỉ cần cô đồng ý là được.
Tiếng chuông vang lên, Tưởng Chân Trừng ngại ngùng xin thứ lỗi, Dương Thao vỗ nhẹ vai cô.
Cậu thấy nụ cười trên mặt Tưởng Chân Trừng dần mờ đi, đôi mắt ngấn lệ chớp chớp vô hồn, cô không nói gì, nhưng Dương Thao lại cảm thấy cô đã nói rất nhiều, rất nhiều. Tưởng Chân Trừng, cậu chỉ thấy được sự ôn nhu, tinh tế của người này, nhưng cậu thấy dáng vẻ tức giận xen lẫn thất vọng này mới thực sự là con người cô ấy.
Tưởng Chân Trừng đi rồi. Lời xin lỗi đó khiến Dương Đào đau lòng nhưng cuối cùng cậu vẫn ôm cô, nói không sao cả. Chết tiệt, rõ ràng trước đây cậu ta cũng cao ngạo, vậy mà đối mặt với Tưởng Chân Trừng, lại không hề tức giận chút nào.
Cậu dõi theo bóng lưng Tưởng Chân Trừng, cảm thấy cô đang dần bước ra khỏi thế giới của mình, nếu lúc này cậu không giữ cô lại, cô ấy sẽ không bao giờ quay về nữa.
Nhưng cậu đã không làm thế.