Tưởng Chân Trừng không hiểu vì sao thời tiết lạnh như vậy mà Hướng Vy khăng khăng muốn đi leo núi, bạn biết đấy, cô thà ngâm mình trong nước nóng suốt 24 giờ còn hơn là đi ra ngoài.
Không có nhiều người đi leo núi, trời đã tối nhưng vẫn còn lác đác vài người nên Tưởng Chân Trừng bọn họ cũng không quá cô đơn.
Hai người con gái trẻ trung xinh đẹp mặc quần áo chống lạnh, quấn mình thành bánh bao, Tưởng Chân Trừng từ nhỏ thể chất không được khỏe mạnh, leo chưa được nửa đường đã thở dốc. Đổi lại, Hướng Vy rất tâm lý, luôn chủ động đề nghị nghỉ ngơi. Cặp đôi cùng họ leo núi lúc đầu biến mất từ bao giờ, đã bỏ xa hai người.
"Xin lỗi em, Chân Trừng."
"Sao chị lại xin lỗi? Chị không biết mẹ nghe tin em đi leo núi vui đến độ nào đâu. Từ nhỏ bà đã kêu gào bảo em phải rèn luyện thân thể, vận động thật nhiều. Nhưng em với thể thao lại không đội trời chung. Nếu chị không đến tìm em, bà ấy đã không vui như vậy ".
Hướng Vy nắm tay Tưởng Chân Trừng: "Nếu vậy thì chúng ta đi nhanh, bớt nghỉ lại. Đừng than mệt nữa, cố gắng làm cho dì vui hơn nào!"
"Bố ơi, cứu con..."