Lý Kiều là người duy nhất ở trong ký túc xá, vừa lúc định gọi Tưởng Chân Trừng đến ăn trưa cùng mình thì cô ấy đã nhào vào lòng tay nàng òa khóc.
Lý Kiều bị dọa sợ, không biết phải nói gì, chỉ vuốt tóc cô, an ủi: "Dương Thao ức hiếp cậu à? Nói đi, tớ nhất định không tha cho hắn!"
"Lý Kiều, tớ thích..."
"Cái gì?"
"Tớ thích Hướng Vy.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Andersen Của Tôi
2. Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao
3. Hồi Ức Khảm Vào Mảnh Trăng Tàn
4. Bí Mật - Bạch Lộ Vi Yến
=====================================
Lý Kiều dừng lại động tác trong một chốc, rất nhanh liền ôm cô thật chặt, hốc mắt trở nên ươn ướt: "Thích thì thích thôi, khóc cái gì?"
Một người không thể che giấu tình yêu của mình dành cho người khác. Lý Kiều, Vệ Phong và Linh Linh đều cảm thấy Tưởng Chân Trừng không quá thích Dương Thao, mặc dù Tưởng Chân Trừng đối rất tốt với Dương Thao, nhưng tốt quá nên mới thành ra bất thường. Đôi khi Vệ Phong tiên phong trêu chọc Tưởng Chân Trừng, hỏi cô có phải đang ngoại tình tư tưởng* không. Tưởng Chân Trừng bao giờ cũng đùa lại, đúng vậy, tớ thích con gái, kiểu con gái như Hướng Vy, xinh đẹp mà dịu dàng.
*Ngoại tình tư tưởng: người đang trong mối quan hệ có suy nghĩ, tâm tư, tình cảm hướng đến đối tượng khác
Có lẽ cách duy nhất để khỏi bị cười nhạo chính là giễu cợt kể ra bí mật trong lòng.
Nhưng mỗi lần giả vờ thản nhiên lại là một lần đau đớn hơn cả khi kim ghim vào tim.
"Kiều, tớ không phải quái vật, cậu đừng sợ tớ, được không?"
Lý Kiều lau nước mắt trên mặt, cau mày hét lớn: "Nói cái gì vậy? Quái vật cái nỗi gì? Ai nói cậu là quái vật chứ! Không ai sợ cậu hết, thích thì cứ nói ra! Khóc lóc có tác dụng gì?!"
Cô bật dậy, nắm lấy tay Tưởng Chân Trừng, kiên quyết nói: "Hướng Vy có lẽ vẫn chưa lên tàu. Đi! Chúng ta đuổi theo, nói với chị ấy cậu thích chị ấy! Không phải lo gì hết!"
"Lý Kiều!" Khương Triết Thành ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, "Cậu muốn tớ nói cái gì..."
——Lý Kiều, cậu không phải tớ, cho nên cậu không hiểu tớ, tớ rất mong đợi đoạn tình cảm này nhưng cũng sợ hãi chính mối quan hệ ấy. Nghĩ đến cảnh mẹ ôm tớ, cùng đôi mắt ngập tràn viễn cảnh về cuộc sống hạnh phúc và tuyệt vời của gia đình ba người tớ sau này, tớ rất sợ, nhưng khi Hướng Vy nói chuyện với tới dịu dàng như vậy, chân thành quan tâm tớ như vậy, tớ rất mong đợi nó.
Tớ rất sợ chị phát hiện ra tình cảm của mình nên không dám nhiệt tình, nhưng tớ không chịu được việc xa cách chị, tớ muốn cô ấy phát hiện ra ưu điểm của mình nên đã cố gắng hết sức thể hiện mình trong hội sinh viên. Nhưng có thêm điểm sáng thì có ích gì? Chỉ là một bước nhảy vọt từ đàn em lên em gái mà thôi.
Tớ đối với Dương Thao cảm thấy tội lỗi tràn đầy vì tớ chưa bao giờ yêu cậu ấy, dù chỉ một khắc. Bây giờ nghĩ lại, tớ thấy bản thân thảm hại hơn Dương Thao nhiều. Dương Thao có thể công khai thích tớ, vậy mà tớ chỉ dám lén lút yêu chị.
Vĩnh viễn không dám nói cho người ấy.
"Cậu thật sự... Tớ không biết nên nói gì với cậu nữa." Lý Kiều tùy tiện lau nước mắt trên mặt rồi ngồi xổm xuống ôm lấy Tưởng Chân Trừng mà lau nước mắt cho cô, cả hai người cùng nhau khóc.
Lý Kiều không biết vì sao nàng lại khóc, chỉ là nàng cảm thấy khó chịu, cảm giác bực bội khó giải thích.
"Lý Kiều, chuyện này là bí mật giữa chúng ta. Đừng nói với Vệ Phong, cũng đừng nói với Linh Linh, đừng cho bất cứ ai biết. Từ hôm nay trở đi tớ sẽ đối xử thật tốt với Dương Thao, tớ sẽ kết hôn cùng cậu ấy. "
Khi đó, Lý Kiều không hiểu vì sao Tưởng Chân Trừng lại thích Hướng Vy mà không dám thổ lộ tâm tư, bởi trong quan điểm của Lý Kiều, dù đến cùng cũng không thể đến được với nhau, miễn là nỗ lực thì sẽ không có gì phải hối tiếc.
Hơn nữa, vạn nhất, họ có 1% cơ hội ở bên nhau thì sao?