Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Tưởng Chân Trừng chưa bao giờ có cảm xúc này, cảm thấy vầng trăng lại có thể đẹp đến thế. Như khi cô đã nhiều lần đón bình minh nhưng tuyệt đối không thể so sánh với cảnh tượng trên núi.
Cô và Hướng Vy nằm trên cùng một chiếc giường, cô vô thức quay đầu lại, trong bóng tối ngắm nhìn Hướng Vy, hốc mắt vô thức ươn ướt. Nhưng cô không biết những giọt lệ này là vì Hướng Vy hay vì chính mình.
"Không nỡ xa chị à?".
"Hơ." Tưởng Chân Trừng điềm nhiên như không cười nói, "Có hợp thì phải có tan, dù không cũng phải buông tay."
"Chị sẽ liên lạc với em, sau này khi nào rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm."
"Đừng." Tưởng Chân Trừng kiên quyết nói: "Giờ đã nói lời ly biệt rồi, đừng gặp nhau lại nữa. Không lại mất công biệt ly lần nữa. Hơn nữa, sau này tôi sẽ trở thành minh tinh, chắc chắn chị sẽ nhìn thấy em trên TV."
Ước mơ của người thiếu nữ, giống như báu vật trong màn đêm bình đạm vô kỳ, được khảm thạch anh, soi sáng màn đêm đen tối. Cất giữ cẩn thận, dốc lòng tưới tiêu, rồi một ngày, đóa hóa rực rỡ sẽ nở rộ.
"Đàn chị, hát lại 《Ốc sên》 cho em nghe đi."
Hướng Vy nghe được Tưởng Chân Trừng nói với mình.
——Đàn chị, chị thật sự rất hợp làm ngôi sao, nhất định sẽ nổi tiếng.
——Vậy ạ? Em cũng thấy chị khá phù hợp với giáo viên.
——Tha cho em đi, em vừa nghiêm túc, lại dễ nổi nóng, làm một giáo viên, em sợ sẽ tức giận mà chết sớm mất.