Rảo bước trên sân thể dục, thỉnh thoảng sẽ gặp những nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa mặc váy kẻ caro trắng đỏ đi ngang qua, tiếng cười sảng khoái, tự do của họ vang lên trong không khí, dư vị đọng lại trong trí óc, tôi bước lại gần rào sắt, phát hiện nó đã hơi hoen gỉ rồi. Ngẩng đầu lên thấy hai cậu trai đầu húi cua bá vai nhau bước vào, có vẻ là muốn chơi bóng rổ, sơ mi trắng không tì vết, ngập tràn sức sống tuổi trẻ.
Gia nhập làng giải trí từ lâu, tôi đã quen với những khuôn mặt trang điểm lộng lẫy, nhìn những đàn em thuần khiết như vậy, trong lòng lại dâng lên nỗi buồn khó tả.
Làm biên kịch thật không dễ dàng, đáng tiếc là sa vào vũng lầy này rồi mới hối hận. Thay vì nói chúng tôi theo đuổi ước mơ của mình, thì nói chúng tôi làm tay sai cho đạo diễn và nhà sản xuất ở hậu trường sẽ chính xác hơn. Để rồi cuối cùng, thứ chúng tôi viết ra không phải là câu chuyện trong lòng mình, không phải cái gọi là tình yêu đơn thuần, mà là cốt truyện có thể phục vụ thị hiếu và đem lại nguồn lợi ổn định cho họ.
"Cậu định làm trò nhàm chán này tới bao giờ?" Trên tay cậu ấy là một lớp mồ hôi mỏng, vẫn vậy, bất kể mùa đông hay mùa hè, tay cậu đều đổ mồ hôi nhiều hơn người khác.
"Chẳng vui gì cả."
Người ấy buông tay ra, tôi quay lại và bắt gặp Chân Trừng, con người gần năm năm qua tôi không gặp. Cậu ấy vẫn xinh đẹp và duyên dáng như lần đầu gặp gỡ trong khuôn viên trường đại học. Chỉ là đã cắt đi mái tóc đã từng dài ngang lưng, bây giờ ngắn qua vai, đuôi tóc hơi xoăn nhưng khí chất kiêu kỳ mà cường đạo của cậu vẫn không hề thay đổi.
Tôi mỉm cười vuốt ve làn tóc cậu, cậu sửng sốt một lúc rồi cười lại với tôi. Đây chính là mật mã giữa hai chúng tôi. Tình bạn thuở nhỏ của con người ta luôn rất ấu trĩ. Để thể hiện địa vị đặc biệt của mình trong lòng cậu, tôi luôn yêu cầu cậu đối xử đặc biệt với mình. Cậu không chịu đựng được tôi lải nhải, đành đồng ý cho tôi chạm vào tóc mình. Mọi người đều biết mái tóc dài ấy là cục cưng của cậu, không ai được phép chạm đến nhưng cậu lại bằng lòng cho tôi mân mê.
"Đại biên kịch, sao cậu lại có thời gian tới gặp tớ thế này?" Cậu đưa tay vén một lọn tóc bị gió thổi bay ra sau tai.
Nhìn cậu thuần khiết và hoàn mỹ như vậy, lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy khả năng tổ chức ngôn ngữ của mình thật kém, viết được nhiều kịch bản như vậy mà lại không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Một lúc sau, một nữ sinh quàng khăn, tóc mái thả trên trán ngọt ngào chào đón cậu, cậu vẫy tay chào cô bé, nở nụ cười dịu dàng. Hóa ra Chân Trừng đã thay đổi. Cậu ấy thích cười hơn trước.
"Chị ấy sinh con gái."