Bí Kíp Dưỡng Nhan

Chương 4



16

Tôi vẫn chưa biết mục đích của dì, họ giữ tôi lại ở đây, trừ việc uống sữa đậu nành hàng ngày, họ chỉ bôi một số loại mở lạ lùng lên người tôi.

Cho đến hôm nay tỉnh lại sau cơn ác mộng, tôi thấy có một bàn tay già nua đang chạm vào người mình.

Tôi nhìn lên, đó là một bà già đã hơn sáu mươi tuổi, da dẻ nhăn nheo và có rất nhiều vết đồi mồi.

Dì út trìu mến ôm lấy vai bà cụ: "Em gái, thế nào hả, hài lòng không?"

Bà cụ nhìn tôi, đôi mắt hình tam giác lộ rõ sự độc ác.

"Được, nhưng còn phải chờ bao lâu nữa? Tôi đã chán cái cơ thể này lắm rồi?"

"Đừng gấp, còn hai tháng nữa, sẽ nhanh thôi, nhớ những gì đã hứa với tôi đấy."

Bà cụ hài lòng gật đầu rồi lại nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Sau khi bà ta rời đi, dì út nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng như thể đang nhìn một sinh vật chết.

"Tiểu Uyển à, thật ra dì rất thích cháu, nhưng chịu thôi, vận mệnh của cháu là phải trở vật chứa."

"Vật chứa? Vật chứa gì?"

Sau khi biết thân phận thật sự của dì, tôi đã không còn sợ hãi như trước, thậm chí còn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Dù có chết thì cũng phải chết cho rõ ràng.

Dì nhìn vào gương, tự thưởng thức làn da không tì vết của mình, rồi nhẹ nhàng nói: "Vật chứa chính là thứ chứa đựng linh hồn của người khác. Cháu có thấy bà cụ khi nãy không? Bà ta già rồi nhưng lại không muốn chết nên đã đến nhờ dì tìm cho bà ta một cơ thể trẻ trung. Đương nhiên không phải muốn tìm cơ thể nào cũng được. Người làm vật chứa phải phù hợp từ tử vi đến cách được nuôi dưỡng. Những đứa trẻ mà cháu thấy trong ảnh cũng là vật chứa."

Hóa ra tôi chỉ là vật chứa mà họ nuôi từ nhỏ, chỉ chờ ngày tôi trao thân xác cho kẻ khác.

Nhìn dì út bị ám ảnh bởi vẻ đẹp của mình, tôi bỗng nghĩ đến một chuyện.

"Thế dì và bố mẹ tôi cũng cần vật chứa à?"

"Tất nhiên là không, bọn dì là sinh vật vĩnh cửu, không cần vật chứa."

Tôi muốn đào sâu hơn nhưng có vẻ dì không muốn nói thêm mà chỉ nói "Ngày cháu tròn mười tám chính là ngày cháu hiến dâng cơ thể" rồi bỏ đi.

Những ngày sau đó, tôi sống như chờ đợi cái chết.

17

Thấy chỉ còn vài ngày là đến sinh nhật mười tám tuổi, tôi càng tuyệt vọng.

Ngay lúc tôi chấp nhận số phận thì trung tâm cứu hộ bỗng trở nên bận rộn.

Tôi nhìn ra cửa kính thì thấy Thanh Thanh.

Bố mẹ cô ấy vô cảm đưa cô ấy tới.

Bụng Thanh Thanh phồng lớn nhưng khuôn mặt cô ấy vẫn bình thản, không có vẻ gì là sắp sinh.

Không đúng, dì nói là vật chứa, mọi thứ từ tử vi đến cách được nuôi dưỡng đều phải đúng ý người đặt mua, cộng với những gì dì ta nói với bố mẹ Thanh Thanh trước đây: Thời gian sinh đứa bé này do tôi quyết định, sớm không được, trễ cũng không được.

Chẳng lẽ con của Thanh Thanh cũng bị chọn làm vật chứa sao?

Bên ngoài ầm ĩ đến nửa đêm, mãi đến khi có tiếng khóc trẻ con vang dội.

Bảo mẫu đỡ đẻ đưa đứa bé cho dì út, dì út hài lòng xoa mặt nó. Tắm dưới ánh trăng, khuôn mặt đứa bé đẹp đến mức quỷ dị.

Sau đó mọi người di chuyển về phía bên kia của trung tâm cứu hộ, để lại Thanh Thanh một mình bơ vơ.

Tôi không cầm được nước mắt, rất muốn chạy ra ngoài ôm cô ấy.

Không ngờ chính Thanh Thanh lại chật vật ngồi dậy.

Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười.

Sau đó cô ấy từ từ bò tới, để lại một vệt máu dài trên mặt đất.

Cuối cùng cô ấy đến gần, giúp tôi tháo dây trói.

"Tiểu Uyển, tớ tới cứu cậu."

Ánh mắt cô ấy rất sáng, không còn ở trạng thái điên cuồng như trước đây.

Chúng tôi đỡ nhau chạy ra cửa sau, xuống tận chân núi.

Thanh Thanh vừa mới sinh nên rất yếu, tôi phải đưa cô ấy đến bệnh viện trên thị trấn trước.

Nhưng muốn lên thị trấn còn chặng đường rất xa, nửa đêm xe buýt lại không chạy.

Tôi chợt nhớ đến chiếc xe đạp của bố, bây giờ họ đều đang ở trên núi, chỉ cần về nhà lấy được chiếc xe đạp là tôi có thể đưa Thanh Thanh bỏ chạy.

Thời gian không còn nhiều, chúng tôi phải nhanh lên.

18

Ban đêm, tất cả dân làng đều đi ngủ, không ai để ý đến chúng tôi.

Bố mẹ tôi thường để chìa khóa dự phòng dưới bậu cửa sổ nên chúng tôi dễ dàng vào nhà.

Tôi và Thanh Thanh vào phòng ngủ tìm chìa khóa nhưng lại không có chìa khóa xe đạp trong hộp sắt.

Trong cơn tuyệt vọng, chúng tôi chỉ có thể lục lọi xung quanh.

Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc hộp gỗ dưới chân giường, bụi bặm trên đó đã được phủi sạch, dường như bên trong cũng được dọn dẹp.

Mở hộp ra, tôi phát hiện bên trong quả thực có thêm vài thứ đặc biệt.

Ngoài những tấm ảnh kia thì còn hơn chục chứng minh thư và vài cuốn sách.

Trên chứng minh thư đều là ảnh của bố mẹ nhưng với tên tuổi khác nhau và đều là danh tính giả.

Còn mở sách ra xem, hóa ra đó là những cuốn tự truyện của bố mẹ.

Trong đó viết rằng hàng trăm năm trước, họ vô tình ăn thịt một con linh thú trên núi nên có được sự sống vĩnh cửu.

Trái tim của linh thú bị họ đào ra, luyện thành thần khí có khả năng thúc đẩy sự trao đổi linh hồn và hợp nhất giữa các làn da.

Hóa ra dì đã ăn thịt linh thú nên mới có thể thay da trực tiếp, còn những người khác phải dùng đến thần khí này.

Nhưng mấy chuyện này tôi không có thời gian quan tâm, tôi chỉ muốn trốn thoát nhanh chóng.

Đang định tiếp tục tìm chìa khóa thì đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến.

Một nhẹ một nặng, người đó dường như đang kiễng chân đi.

Tôi đẩy Thanh Thanh xuống gầm giường, dùng hộp gỗ che lại rồi trốn vào tủ.

Qua khe hở, tôi thấy khuôn mặt của dì thấp thoáng ngoài cửa.

Cơ thể dì ta lơ lửng, chỉ có những ngón chân chạm đất.

Dưới ánh trăng, móng tay dì ta dài ra, cào xước sàn nhà.

Da dì ta trở nên trong suốt, đồng tử thì dần chuyển sang màu trắng xám.

Dì ta không còn là con người nữa, dì ta là một con quỷ!

Tôi theo bản năng hít một hơi thật sâu, đúng lúc này, đầu dì ta đột nhiên xoay 180 độ, nhìn tôi chằm chằm.

"Thì ra Tiểu Uyển ở đây."

Tôi lắc đầu ra hiệu cho Thanh Thanh dưới gầm giường, bảo cô ấy đừng ra ngoài.

19

Tôi bị đưa về trung tâm cứu hộ, lần này tôi ở trong phòng một mình.

Bọn họ giám sát tôi chặt chẽ hơn, lần này không ai có thể cứu tôi được nữa.

Thỉnh thoảng dì út sẽ đến thăm, lần nào cũng háo hức xoa mặt tôi.

Tôi rất sợ dì ta sẽ dùng móng tay cắt vào da mặt.

Nhưng lần nào dì ta cũng kìm lại vào phút cuối.

Tôi đoán dì ta không dám chạm vào tôi vì người muốn mua tôi là nhân vật tiếng tăm.

Danh tích mới của dì ta và bố mẹ tôi đều phụ thuộc vào vụ này, nếu không một ngày nào đó gương mặt vĩnh cửu của họ sẽ bị lộ.

20

Ngày tròn mười tám tuổi cuối cùng cũng đến.

Dì út sắp xếp người tắm rửa cho tôi, sau đó tôi bị đẩy vào phòng tối.

Tay chân bị trói, tôi gần như không thể ngồi dậy.

Phòng tối này chắc là nơi người trên thành phố thay da, thế thì thần khí chắc cũng ở đây cũng không?

Đúng lúc này, bà cụ lúc trước bị cũng dì đẩy vào.

Dì út nhấn vào góc tường, giữa phòng tối lập tức trũng xuống, một cây cột đá từ từ bay lên.

Một chiếc hộp sắt tinh xảo được đặt giữa cột đá.

Với một cú click nhẹ, dì út mở hộp ra, một luồng sáng rực rỡ chiếc sáng cả căn phòng.

Trái tim của linh thú như một viên ngọc trai đầy màu sắc với những sợi chỉ đỏ dâng trào ở trung tâm.

Bà cụ giơ tay rạch ngực, nhỏ một giọt máu lên thần khí.

Còn dì út dùng móng tay dài cào vào ngực tôi, lấy một giọt máu của tôi bôi lên đó.

Linh thú lập tức hấp thu hai giọt máu vào cơ thể, lúc này dì út nhanh chóng ra khỏi phòng.

Dần dần bà cụ kia rơi vào trạng thái hôn mê, ý thức của tôi cũng mờ dần.

Chính lúc này, tôi đưa đôi tay bị trói lại gần miệng, dùng ngón tay rút lưỡi dao giấu trong miệng ra, cố gắng mài vào sợi dây thừng.

Khi sợi dây bị cắt đứt, khóe miệng tôi cũng đầy máu.

Tôi loạng choạng xuống giường, bò về phía linh thú.

Một giây trước khi bất tỉnh, tôi đã kịp nâng thần khí lên đập xuống.

Ánh sáng bảy màu tan vỡ dưới mặt đất.

Tất cả đều kết thúc.

21 (Ngày bị bắt)

Xem xong cuốn tự thuật trong phòng bố mẹ, tôi chợt nhận ra rằng dù mình có thể chạy thì vẫn sẽ còn hàng loạt trẻ sơ sinh bị hại.

Dù tôi có đi báo cảnh sát thì với sức mạnh khôn lường đứng sau dì út, tôi cũng không làm được gì.

Chỉ khi phá hủy thần khí, căn cơ của họ mới bị cắt đứt.

Trong cuốn tự thuật có viết sự hiện diện của thần khí làm từ linh thú chính là thứ duy trì sự sống vĩnh cửu của dì út.

Linh hồn của nó rất mong manh, cần được bảo quản cẩn thận.

Một khi thần khí được kích hoạt, người ngoài không được phép vào phòng tối, điều đó có nghĩa trong phòng tối sẽ chỉ còn tôi và bà cụ.

Chỉ cần tôi phá hủy được thần khí, dì út sẽ không thể hại người nữa.

Vì vậy tôi đã giấu dao cạo mình tìm thấy trong phòng bố mẹ trong miệng rồi cố tình thở mạnh để dì út phát hiện.

Tôi chờ để bị bắt.

Vào ngày hoán đổi thể xác, thần khí sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

22

Lần nữa tỉnh dậy, dưới sàn chỉ còn lại những mảnh vỡ và thi thể của bà cụ kia.

Thanh Thanh lao tới cùng cảnh sát.

Hóa ra cô ấy không hề từ bỏ tôi, thậm chí còn đến một huyện xa để gọi cảnh sát.

Dì út và những người khác đã biến mất, thần khí của họ đã bị tiêu diệt, đáng lẽ họ cũng mất đi khả năng bất tử.

Hành động của tôi nhanh chóng lan truyền khắp nơi, sự thật năm xưa cũng bại lộ.

Hóa ra tôi là một đứa bé bị họ bắt cóc, bố mẹ ruột chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tôi.

Nhờ sự trợ giúp của Internet, tôi tìm lại được bố mẹ ruột.

Thanh Thanh cũng trở về trường.

Dù không thể thường xuyên gặp mặt nhưng chúng tôi vẫn nhớ về nhau.

Thanh Thanh thường xuyên viết thư kể về cuộc sống hiện tại của cô ấy.

Thấy cô ấy sống bình yên như vậy, tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

Đặt lá thư mới nhất xuống, tôi nhìn vào gương, đưa tay chạm vào làn da trắng mịn của mình, nở một nụ cười đầy chấp niệm.

[Hoàn]


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv