Sắc mặt của Trương Tế nháy mắt trở nên khó coi, tức giận chửi rủa: "Một lũ vô dụng!"
Dứt lời, hắn liền tự ý ngắt video.
Nhìn màn hình tắt, giám đốc Hoàng bối rối như kiến bò trên chảo nóng, run rẩy hỏi Phi Yến: "Ta, chúng ta phải làm sao đây?"
Phi Yến hung hăng hút thuốc, sau đó ném tàn thuốc quá một bên, dùng mũi giày nghiền nát nó, mở điện thoại gọi cho tên côn đồ trốn trong quán bar: "Đem máy dò trong nhà kho đi lục soát, xem thiết bị nghe lén đang ở đâu."
Vừa phân phó xong không bao lâu thì ra ngoài, phía sau quán bar lập tức vang lên tiếng bước chân của đám côn đồ dáng người cường tráng chạy trên hành lang.
Mạnh Tỉnh đang trốn trong nhà vệ sinh cũng không thể ở lại lâu hơn nữa, anh tháo chiếc kính trên sống mũi và ném chúng đi, dùng chân dẫm nát, đồng thời chào hỏi hệ thống trong lòng.
Đạo cụ cung cấp bởi hệ thống này thật sự bị phát hiện bởi máy dò! Trò chơi này đã lừa tiền mà chất lượng còn không đảm bảo!
Vừa chào hỏi, hai tay chống người, Mạnh Tỉnh nhảy về phía cửa sổ thông gió phía trên phòng vệ sinh, sau khi nhảy lên lại nhảy xuống. Bởi vì cửa sổ này quá nhỏ, cơ thể anh khẳng định không chui qua được.
Vậy thì... Mạnh Tỉnh nghe tiếng bước chân ngày càng gần, quyết định đánh đòn phủ đầu.
Thời điểm mấy tên đó đứng trước cửa phòng vệ sinh, đột nhiên vang lên một tiếng "rầm", cửa phòng vệ sinh bị đá ra bên ngoài.
Tên gần nhất theo bản năng đỡ cửa gỗ ngã xuống, Mạnh Tỉnh đá cửa rồi mượn lực đứng lên trên. Mấy tên ở cửa trực tiếp bị đè xuống đất, nhờ thế mà Mạnh Tỉnh đã thoát ra khỏi vòng vây của mấy tên này với một tư thế vô cùng linh hoạt và mạnh mẽ.
Anh nhanh chóng xác định phương hướng, chạy dọc theo hành lang về quán bar náo nhiệt phía trước, để đám đông có thể giúp anh thoát ra.
Nhưng còn chưa chạy được bao xa, trước mặt đột nhiên có một bóng người.
Đối phương ẩn trong bóng tối, hô hấp nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, thế nên đến khi chỉ cách đối phương 3 mét Mạnh Tỉnh mới nhận ra.
Bóng người tiến lên một bước, vẻ đẹp khó mà nhầm lẫn được lộ ra dưới ánh đèn.
Mạnh Tỉnh lùi lại, nghiêm túc nhìn đối phương, là sát thủ huy chương vàng.
Mặc dù Phi Yến nhìn rất yêu kiều, mềm mại nhưng ở giao diện hệ thống các chỉ số đều vượt xa người thường, dù là năng lực chiến đấu hay chỉ số nhanh nhẹn.
Đương nhiên, cũng vượt qua cả Mạnh Tỉnh. Tuy rằng có vóc dáng cao lớn hơn đối phương, nhưng anh không có tự tin sẽ thắng được.
Lúc Mạnh Tỉnh nhìn Phi Yến, cậu cũng mơ hồ chớp mắt với Mạnh Tỉnh, và nói một cách thân mật giống như đang chào hỏi một vị khách quen: "Tới cũng đã tới rồi, sao lại không bảo tôi đến tiếp đón vậy?"
Phi Yến tuy rằng không thể so sánh với Ôn Như Lam, nhưng nhan sắc cũng thuộc loại không tầm thường, lúc chớp mắt vô tình toát ra mị hoặc, làm phần lớn mọi người đều không thể làm ngơ được.
Mạnh Tỉnh không thuộc phần lớn đó, anh thờ ơ với Ôn Như Lam lẫn Phi Yến.
"Chào hỏi thì sợ là không có cơ hội rồi." Ngữ khí Mạnh Tỉnh bình đạm đáp lại, bất động thanh sắc nhìn bốn phía.
"Vậy người chưa chào hỏi mà đã tới, sợ là không có cơ hội đi rồi." Phi Yến vẫn mang nụ cười ôn nhu, khi mỉm cười còn hơi nâng tay, giống như muốn chỉnh lại tóc mái.
Mạnh Tỉnh đột nhiên lạnh sống lưng, đồng thời hệ thống phát ra báo động người chơi sắp chịu công kích. Mạnh Tỉnh nhanh chóng cúi thấp người, một sợi dây mảnh bắn từ trong cổ tay của Phi Yến ra, xẹt qua phía trên của Mạnh Tỉnh, chỉ cách một chút nữa là trúng.
(nghe như spiderman=))
Tuy rằng Mạnh Tỉnh không bị trúng trực tiếp, nhưng một góc áo đã vô tình rơi vào quỹ đạo của sợi dây kia.
Vừa chạm vào liền tách ra, Mạnh Tỉnh nhíu mày nhìn góc áo bị cắt. Sợi dây này ước chừng được làm bằng một loại kim loại đặc biệt nào đó, cực kỳ sắc, có thể so sánh với lưỡi dao, nếu không né kịp, sợi dây ban nãy có khi đã cắt cổ anh.
Phi Yến tiếc nuối "chậc, chậc" một tiếng, đánh lén không thành công, không có lập tức ra tay tiếp mà là khoanh tay tò mò: "Thân thủ không tồi, nói đi cậu đến từ đâu?"
Mạnh Tỉnh còn có mặt nạ, nên Phi Yến chắc hẳn không nhận ra.
Đương nhiên Mạnh Tỉnh sẽ không vội thừa nhận mình chính là người bị quản lý Hoàng mắng từ nãy đến giờ. Anh lặng lẽ nhìn đám người đang đến phía sau mình, bọn họ trên tay ai cũng cầm súng, nhưng ngại không gian nhỏ hẹp dễ bắn trúng đồng bọn nên không ai dám tùy tiện.
Nhưng Mạnh Tỉnh cũng không quá lo lắng, dù sao ở đây chỉ có một mình một doanh trại, không có khả năng vô ý làm bị thương. Cho nên trực tiếp rút súng từ sau eo, đồng thời đáp lại: "Tất cả đứng yên."
Vừa nói xong, anh nổ súng về hướng đằng sau Phi Yến.
Tên cầm đầu vội vàng ngồi xổm xuống để tránh đạn. Còn Phi Yến phản ứng nhanh hơn một chút, cậu đã nhận ra điều bất thường khi Mạnh Tỉnh đưa tay ra sau, ngay lập tức áp sát cơ thể vào tường. Khi Mạnh Tỉnh xoay lưng bỏ chạy sau khi bị bắn trả, cậu ta đã nhanh chóng tiếp cận Mạnh Tỉnh dọc theo bức tường.
Cậu có nhu thuật (10) nên rất tự tin có thể hạ gục Mạnh Tỉnh ở khoảng cách gần.
(10) Nhu thuật (jujitsu): Nhu thuật là môn võ được giai cấp võ sĩ Samurai ở Nhật Bản thời xưa sử dụng. Họ đã sáng chế ra môn võ sử dụng kỹ thuật quật ngã, đè, siết cổ, khóa khớp... để khắc chế đối thủ. Hiểu nôm na thì nguyên lý của Jujitsu là mượn lực đánh của đối thủ để áp chế chính đối thủ thay vì đối đầu trực tiếp.
Qua lịch sử phát triển, Jujitsu đã hình thành nên nhiều trường phái khác nhau. Những môn phái như Nhu đạo – Judo, Aikido, Nhu Thuật Brazil, Yamara đều được phát triển từ Jujutsu. Nhu Thuật được coi là môn võ tổng hợp được các tinh hoa của võ thuật phương Đông như vật, khóa, siết, đè, điểm huyệt, đánh vào quan tiết...
Nhưng trên đường đuổi theo, thì tầm nhìn đột nhiên tối sầm lại, tiếp tục mất đi mục tiêu.
Khi nổ súng Mạnh Tỉnh không nhắm đến mấy người kia, mà là đèn treo trên hành lang. Tuy rằng thế giới này đối với anh chỉ giống như trò chơi, nhưng tiếp xúc thì lại rất giống người sống sờ sờ cho nên mạnh Tỉnh không giết người dễ dàng như thế được.
Khi đèn treo bị vỡ, bóng tối bao trùm lấy không gian, trước khi những người khác kịp phản ứng, Mạnh Tỉnh đã chạy dọc theo con đường đã tính trước đến quán rượu bên cạnh.
Những tên kia vẫn còn mê man trong bóng tối, nhưng Phi Yến đã phản ứng ngay sau đó. Cậu xác định phương hướng và chạy theo tiếng bước chân duy nhất trong bóng tối, theo sát phía sau Mạnh Tỉnh.
Ngay khi Mạnh Tỉnh chạy đến quán, thì Phi Yến cũng đã đuổi kịp. Cậu nhảy vọt lên lưng Mạnh Tỉnh, dùng cùi chỏ định khóa chặt cổ họng Mạnh Tỉnh.
Mạnh Tỉnh một lần nữa tránh được đòn này nhờ cảnh báo của hệ thống, nhưng anh không thể thoát khỏi đòn đánh liên tiếp của Phi Yến.
Nhu thuật là một loại võ thuật nổi tiếng khó chơi, nếu một lần không cuốn được con mồi, thì còn lần thứ hai, thứ ba.
Sau một lần trượt, Phi Yến chống cổ tay xuống đất, xoay ngược cơ thể một góc gần như giới hạn của con người.
Cậu ta kẹp cổ Mạnh Tỉnh bằng hai chân lộn ngược của mình, trong khi kéo về phía sau, phần eo gầy của cậu ta lại dùng lực để kéo thân trên đã ngã xuống của mình lên một lần nữa, cả người ngồi trên vai Mạnh Tỉnh.
Mạnh Tỉnh trực tiếp ngã xuống, rơi xuống cùng với anh là tủ rượu vô tình đụng phải khi đánh nhau với Phi Yến.
Ly vỡ đầy sàn, đủ loại rượu chảy xuôi trên mặt đất. Hương thơm của rượu tràn qua mũi Mạnh Tỉnh, nhưng anh lại không có tâm trạng để thường thức.
Phi Yến dùng hai chân khóa cổ anh, và dùng tay vặn chân Mạnh Tỉnh. Anh có thể cử động tay, nhưng lại có giới hạn. Nổ súng thì vẫn có thể nhưng không thể bắn chính xác lên Phi Yến đang đè ở trên người được.
"Ngươi chắn đường thì đẹp nhưng không hữu dụng lắm nhỉ, sao mới đẩy mà đã ngã luôn rồi?" Phi Yến nhàn rỗi trào phúng.
Mạnh Tỉnh không nói gì.
Bởi vì trong khi Phi Yến nói, thì tay và chân vẫn không hề thả lỏng, thậm chí còn siết chặt hơn. Mạnh Tỉnh bị làm cho ngạt thở, căn bản không nói nổi.
Nhưng anh đã dùng hành động thực tế để chứng minh mình không vô dụng.
Đi cùng với tiếng súng, là một ngọn lửa bốc cháy lên trong bóng tối.
Phi Yến ánh mắt kiên định, viên đạn đốt cháy rượu trên mặt đất với một tốc độ chóng mặt, ngọn lửa trong nháy mắt bốc lên ngày càng mạnh, thậm chí còn lan về phía người châm lửa.
Phi Yến mắng một tiếng, cậu và Mạnh Tỉnh đều dính rượu trên người, nếu tiếp xúc chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi việc chịu đau.
Nhưng Mạnh Tỉnh vẫn bắn, đây là muốn chiến đấu đến chết!
Phi Yến muốn giữ mạng hơn, tuy là sát thủ nhưng cuối cùng vẫn là vì tiền, không đến mức hi sinh vì nhiệm vụ. Cho nên cậu nhanh chóng buông lỏng Mạnh Tỉnh, lăn đến hành lang bên ngoài kho rượu.
Nhờ sự giúp đỡ của mấy tên kia, Phi Yến cuối cùng cũng dập được ngọn lửa trên người, lúc này mới có thời gian nhìn Mạnh Tỉnh.
Lửa đã lan đến tận cửa kho rượu, Mạnh Tỉnh đứng một mình giữa biển lửa. Không giống cậu ta người đầy tro đen, quần áo rách tả tơi, quần áo anh sạch sẽ và chỉnh tề, như thể ngọn lửa cố tình né ra, không hề có dấu vết bị đốt cháy.
Một nhóm người với cầm đầu là Phi Yến trơ mắt nhìn cảnh tượng khó tin này, Mạnh Tỉnh cũng cười đáp lại.
Trong lòng bàn tay là một tấm thẻ SR vừa được kích hoạt, đây cũng là tấm thẻ SR duy nhất mà anh rút được, có tác dụng làm tấm chắn bảo vệ khỏi lửa và nước,
Mười phút sau khi kích hoạt, người chơi sẽ nhận được buff kháng nước và lửa, đồng thời khả năng chống lửa và kháng nước sẽ lên 100%.
Vì có lá bài này trong tay nên Mạnh Tỉnh mới dám bắn phát súng đó. Tuy rằng anh vẫn chưa biết hậu quả nếu như chết trong trò chơi này là gì, nhưng theo kinh nghiệm của anh thì cùng lắm sẽ mất cấp độ và bắt đầu lại từ đầu thôi, nếu nhẹ hơn thì mất một ít tiền.
Mặc dù không hiểu Mạnh Tỉnh làm như thế nào, nhưng Phi Yến với tư cách là sát thủ đã trải qua vô số lần thập tử nhất sinh. Mặc dù vô cùng kinh ngạc, nhưng sẽ không mất đi khả năng phán đoán.
Cậu tùy tiện lấy một khẩu súng của một tên bên cạnh, giơ súng bắn Mạnh Tỉnh trong biển lửa.
Tuy nhiên, trước khi bắn, Mạnh Tỉnh đã ném một thứ gì đó qua.
"Quà cho ngươi." Mạnh Tỉnh cười nói.
Phi Yến mở to mắt nhìn quả lựu đạn vừa lăn đến chuẩn bị nổ, vừa chửi: "Cỏ!"
(Cứu tui, tự nhiên đoạn này tác giả viết 草 làm tui ngơ luôn, tra nghĩa rồi mà chả hiểu;-;;;;;)
Sau đó cậu cũng không rảnh lo Mạnh Tỉnh, lập tức bò đến chỗ đất trống đằng trước, lấy tay che đầu, đưa lưng chống vụ nổ.
Những tên còn lại tuy phản ứng chậm hơn nhưng cũng làm động tác tương tự.
Một quả lựu đạn bình thường mất 3-6 giây để nổ sau khi rút ngòi nổ, nhưng của Mạnh Tỉnh hơi chậm, thậm chí đã qua 10 giây nhưng vẫn không thấy gì xảy ra.
Phi Yến nhận ra điều gì đó, hơi ngẩng đầu lên để quan sát quả lựu đạn lăn lóc trên đất kia, liền thấy quả lựu đạn nãy giờ im lìm đột nhiên nổ tung.
Nhưng thứ bắn ra không phải mạnh đạn có vị thuốc nổ, mà là...
Phi Yến duỗi tay sờ chất lỏng sền sệt màu đen, lấy một ít ngửi, đoán chắc đây là mực.
"Mẹ kiếp!" Phi Yến lúc này thật sự nổi trận lôi đình, đường đường là sát thủ vàng vậy mà lại bị người ta chơi một vố?