Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 560: Chấn Động Lăng Vân Tông (2)



 

 Tông (2) 

 Trần Tô và Trần Đồng cũng được Trần Dao mang theo, Trần Hạo và Tạ Nhã không có đi tham gia náo nhiệt, bọn họ ở lại nhà trò chuyện với gia gia cùng phụ mẫu. 

 Nam Hoang, Lăng Vân tông. 

 Thần thuyền màu xanh lam hoành không xuất thế. 

 Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, Trần Tô cùng Trần Đồng đều nằm bò phía trên mạn thuyền. 

 Đôi mắt của hai đứa nhóc lóe lên ánh sáng, vẫn là lần đầu ngồi thần thuyền xuyên thẳng qua hư không. 

 Trần Tô dịu dàng nói: "Lăng Vân tông là tông môn lợi hại nhất Hoang Châu, tam thẩm là tông chủ của nơi này, sau này ta muốn làm tông chủ!" 

 Đôi mắt Trần Đồng lấp lóe nói: "Tam thúc là tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, ta cũng muốn gia nhập Lăng Vân tông." 

 Trần Dao xoa nhẹ đầu Trần Đồng: "Đồng Đồng, nếu các ngươi muốn ở Lăng Vân tông tu luyện, về sau sẽ rất khó gặp tiểu cô, các ngươi phải nghĩ cho kỹ!" 

 "Hả?" 

 "Vậy ta không muốn!" 

 Trần Đồng lắc đầu liên tục, Trần Tô bổ nhào vào trong lòng Trần Dao, dịu dàng nói: "Ta muốn đi theo tiểu cô." 

 Thời điểm thần thuyền xuất hiện tại Lăng Vân tông, cường giả Lăng Vân tông có phát giác, bọn tiểu bối rất nhanh cũng chú ý tới, Khương Phục Tiên điều khiển thần thuyền hạ thấp độ cao, xuyên thẳng qua dãy núi ở giữa. 

 Khương Phục Tiên đứng ở đầu thuyền, khuôn mặt xinh đẹp lạnh xuống, toàn thân tản ra sự lạnh lùng bá đạo. 

 Vẻ mặt của đám tiểu bối Lăng Vân tông kích động nói: "Là tông chủ, tông chủ trở về rồi!" 

 "Còn có tiểu sư thúc!" 

 "Tiểu sư thúc, ta thích thúc!" 

 Lăng Vân tông nhất thời vỡ tổ, mọi người trăm miệng một lời cùng hô bái kiến tông chủ, bái kiến tiểu sư thúc, còn có rất nhiều tiểu bối thổ lộ với Trần Mục. 

 Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường xuất hiện ở đỉnh núi của mình, trong mắt các nàng mang theo vui sướng. 

 Khương Phục Tiên trêu ghẹo nói: "Phu quân, tiểu bối thích chàng thật không ít nha." 

 Trần Mục khẽ cười nói: "Có thể là do bình thường ta khá dễ nói chuyện, mọi người cảm thấy thân thiết." 

 "Nếu như bọn họ biết được chàng là vị hôn phu của ta, liệu có chán ghét ta hay không?" Khương Phục Tiên trêu ghẹo nói. 

 "Chắc chắn sẽ không." 

 Trần Mục duỗi tay ôm lấy vị hôn thê, Khương Phục Tiên bị hành động của hắn dọa sợ, đây là chốn công cộng, tiểu bối Lăng Vân tông phía dưới còn đang nhìn. 

 Khương Phục Tiên uốn éo cơ thể, nhưng mà Trần Mục ôm càng chặt hơn, nàng ta đành phải từ bỏ, bây giờ cũng không thể đá vị hôn phu xuống được. 

 Lăng Vân tông đột nhiên trở nên yên tĩnh. 

 Bọn tiểu bối đều đang hít một hơi khí lạnh, trong mắt đa số trưởng lão tông môn đều là vẻ không dám tin. 

 Nhịp tim của Khương Phục Tiên đập rất nhanh, nàng ta không đỏ mặt, ngược lại còn nhích lại gần vào trong lòng Trần Mục. 

 Tông chủ cường thế đột nhiên tựa vào trong ngực tiểu sư thúc, hình tượng này quá chấn động. 

 Lập tức dẫn đến tiếng thét chói tai! 

 "A a a!" 

 "Tiểu sư thúc ôm tông chủ!" 

 "Oaaa, tông chủ muốn trở thành đạo lữ với tiểu sư thúc sao? Ta thích bọn họ nhất!" 

 Liễu Mi Nhi bỗng nhiên dụi mắt, nàng ta không thể tin được hình ảnh trước mắt mình: "Sư huynh, không phải ta đang nằm mơ chứ, tông chủ và tiểu sư thúc ở bên nhau?" 

 Tiêu Vân cười to nói: "Trước kia ta đã đoán được, chỉ có tiểu sư thúc có thể xứng với tông chủ." 

 "Vậy sư tôn ta chẳng phải là…" 

 "Ưm…" 

 Tiêu Vân bịt cái miệng nhỏ của Liễu Mi Nhi lại, nghiêm túc nói: "Sư muội, lời không thể nói ra!" 

 Trưởng lão của Lăng Vân tông cùng nhau cảm khái, Lý Thanh Lưu vuốt râu, liên tục gật đầu: "Khó trách năm đó muốn Thái Thượng trưởng lão thu đồ đệ, thì ra là thế." 

 Lục Thanh Sơn nhắc nhở nói: "Lão Lý, ngươi ám chỉ cái gì, cẩn thận tông chủ đập chết ngươi." 

 "Ha ha ha." 

 Mấy vị trưởng lão đều thoải mái cười to. 

 Khương Phục Tiên và Trần Mục trở thành đạo lữ, mọi người đều cảm thấy phù hợp, tu tiên giả sẽ không để ý tuổi tác, bọn họ đều là tuyệt thế thiên kiêu có thiên phú dị bẩm, không thể nghi ngờ chính là do ông trời tác hợp. 

 Tần Nghê Thường nhìn thấy bọn họ thể hiện ân ái, cảm thấy trong miệng rất chua, luôn cảm thấy chỉ thiếu một chút. 

 Tiếng hò hét kích động kéo dài không thôi, thậm chí còn có tiểu bối kêu rách cả cổ họng, có thể nhìn thấy tông chủ và tiểu sư thúc ở bên nhau, bọn họ quá kích động. 

 "Ồn quá đi!" 

 Trần Tô bịt lỗ tai lại. 

 "Bọn họ trông có vẻ rất thích tam thúc và tam thẩm." Khuôn mặt nhỏ của Trần Đồng nghiêm túc nói. 

 Thần thuyền hạ xuống tại Lăng Vân phong. 

 Chung quanh gió tuyết bao phủ, bên trong băng tuyết bao trùm, Trần Tô và Trần Đồng chạy vào trong băng cung chơi đùa, Trần Dao đi theo đám bọn họ. 

 Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường đi tới đỉnh núi. 

 "Tần sư tỷ, Triệu sư điệt, mấy năm không gặp, các ngươi càng lớn càng đẹp." Trần Mục trêu ghẹo nói. 

 "Ai mà tin lời của ngươi." 

 Tần Nghê Thường ngạo kiều nhướn mày. 

 Triệu Phi Yến che miệng cười trộm, sau đó cung kính nói: "Sư tôn, tiểu sư thúc." 

 "Sư tỷ." Thái độ Tần Nghê Thường cung kính, nàng ta có thể cảm giác được Khương Phục Tiên càng mạnh hơn so với trước kia. 

 Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Sư muội, những năm ta rời khỏi này, Lăng Vân tông có gặp phải phiền phức gì không?" 

 Tần Nghê Thường khom người nói: "Sư tỷ, những năm này Lăng Vân tông phát triển ổn định, không có gặp phải phiền phức." 

 "Thế lực Tiên giới có động tĩnh gì không?" 

 "Không có." 

 Khương Phục Tiên lo lắng thế lực Tiên giới nhất, chỉ cần thế lực Tiên giới không chen chân vào chuyện của nhân gian, vậy thì Lăng Vân tông cũng không thể có phiền phức. 


 "Không có." 

 Tần Nghê Thường liền vội vàng lắc đầu. 

 Ngạo khí của nàng ta sớm đã bị Khương Phục Tiên san bằng, cũng không còn nhớ thương vị trí tông chủ, Triệu Phi Yến làm tông chủ, nàng ta còn có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. 

 Triệu Phi Yến không dám phân phó Tần Nghê Thường làm việc, Khương Phục Tiên lại thường xuyên sai nàng ta làm cái này làm cái kia.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv