*Lacvan
- --------------------
Sự thật chứng minh nhang mà Cố Ỷ mua là hàng tốt. Dựa theo trạng thái cháy và mùi hương của cây nhang, cô không thể không thừa nhận bà chủ tiệm nhang đèn không gạt cô. Tuy nhiên, 5 tệ cho một cái bật lửa, bà chủ đó cũng gạt cô một vố.
'Lần sau sẽ không tới tiệm đó mua nữa!' Cố Ỷ dứt khoát kéo tiệm nhang đèn đó vào sổ đen, ngửa mặt lên trời kiên quyết không đến đó mua lần hai.
Đợi khi nhang đã tàn, sắc mặt của Khương Tố Ngôn dần rõ ràng và xinh đẹp hơn.
Từ khi Cố Ỷ nhận ra Khương Tố Ngôn sẽ không ăn mình, cô cũng dần gan lì hơn trước. Cô đã dám hỏi Khương Tố Ngôn về thắc mắc trong lòng mình: 'Trước đó cô từng nói hôn ước của hai chúng ta dù không phải do chúng ta tự nguyện, cả hai đều bị ép ở chung, câu nói này có ý gì? Chẳng lẽ còn có thứ có thể ép buộc cô?'
Khương Tố Ngôn ngồi trên giường, trong khi nơi mà Cố Ỷ an tọa chính là trên cái ghế đẩu vừa rồi. Hai người, một người cúi đầu nhìn xuống, một kẻ ngẩng mặt nhìn lên. Theo lý, Cố Ỷ phải sợ muốn chết. Thế nhưng, ngay lúc hỏi Khương Tố Ngôn, có vẻ như cô vô tình quên mất đối phương là quỷ nên khí thế đặt câu hỏi rất hùng hồn, hùng hồn đến mức làm cho Khương Tố Ngôn suýt tưởng rằng nàng là bên yếu thế.
Khương Tố Ngôn cười đáp: 'Đương nhiên, có kẻ ép ta, nhưng khi ở chung với phu quân, ta lại không chán ghét.' Nàng giơ tay lên, ống tay áo màu đỏ trượt xuống thoáng che đi cổ tay nàng, chỉ còn lại ngón tay trắng nõn chỉ vào Cố Ỷ: 'Kẻ ép chúng ta, chính là tổ tiên của phu quân.'
Cố Ỷ trợn to hai mắt. Cô cảm thấy Khương Tố Ngôn đang mê sảng nhưng cô cũng biết Khương Tố Ngôn không có lý do phải gạt cô. Cô không biết mình có nên tin lời của Khương Tố Ngôn hay không? Cô do dự rất lâu, sau đó mới đặt ra một câu hỏi mà không có ai nghĩ đến: 'Tổ tiên nào của tôi?'
'Tổ tiên cách đây một ngàn năm trước.'
'Một ngàn năm?!' Cố Ỷ lặp lại câu trả lời, vì quá ngạc nhiên, suýt nữa cô đã té lọt khỏi ghế.
Ghế đẩu phát ra tiếng 'cọt kẹt', sau đó mới ngừng lại.
Cố Ỷ vỗ ngực một cái để trấn an bản thân. Sau đó, cô mới ý thức được một chuyện khác. Nếu sự thật đúng như lời của Khương Tố Ngôn, tổ tiên một ngàn năm trước của cô đã ép nàng, dẫn đến cục diện hôm nay, vậy có nghĩa là...Khương Tố Ngôn cũng đã một ngàn tuổi rồi?!
Cố Ỷ nheo mắt nhìn Khương Tố Ngôn, thấp thỏm đặt câu hỏi: 'Vậy...cô đã một ngàn...'
Khương Tố Ngôn đã là một nữ quỷ nên nàng không quá để ý khi người ta hỏi tuổi của nàng. Nàng thoải mái thừa nhận: 'Đúng vậy, ta cũng đã chết được một ngàn năm.'
Đôi mắt đen huyền của Khương Tố Ngôn chăm chú nhìn cô, môi đỏ cười đáp: 'Phu quân, ta cũng đã ở dưới âm tào địa phủ, chờ nàng một ngàn năm. Một ngàn năm trước, lúc đó ta vừa biến thành lệ quỷ, tổ tiên của nàng đã tìm tới. Bọn họ muốn chế phục ta, muốn ta tan thành mây khói, nhưng họ không làm được.'
'Bọn họ sử dụng hết mọi vốn liếng, mới quyết định làm ra cái khế ước này trong lúc ta không đồng ý. Bọn họ đã làm một minh hôn cho ta. Ta là bên phía người chết, còn nàng, chính là bên người sống mà họ tìm. Lấy cái khế ước này làm vật hiến tế để bọn họ có đủ sức đánh ta xuống âm phủ.
Khương Tố Ngôn vô cùng bình thản khi kể lại sự việc giống như thể nàng không thèm để ý đó là chuyện đã xảy ra trên người nàng.
Một ngàn năm đã qua, đối với nàng mà nói, tất cả đã là quá khứ.
Từ trong lời kể, Cố Ỷ lại nghĩ đến một câu chuyện khác.
Vào lúc thần đèn bị nhốt trong cây đèn, hắn đã thề rằng người nào thả hắn ra, hắn sẽ thỏa mãn tất cả nguyện vọng của người đó. Đợi đến năm thứ 100, hẳn chỉ thỏa mãn năm nguyện vọng của đối phương. Đợi đến năm thứ 500, hắn chỉ thỏa mãn ba nguyện vọng của đối phương. Đến năm thứ 800, hắn sẽ không thỏa mãn bất cứ nguyện vọng nào của đối phương nữa. Khi bị giam tới năm thứ 1000, hắn thề sẽ giết chết người đã thả hắn ra bởi vì kẻ đó đến quá trễ.
Cố Ỷ không biết suy nghĩ của Khương Tố Ngôn nhưng căn cứ vào tâm lý của thần đèn, e rằng người kia cũng muốn chơi chết mình.
Con số một ngàn năm, nghe vào không hề có cảm giác chân thực, đối với Cố Ỷ mà nói là quá xa vời. Cảm giác chân thực duy nhất mà cô đang có chính là: Cô đã bị tổ tiên mình chơi chết!
Cố Ỷ liên tục thở dài: 'Giờ thì tốt rồi, tôi và cô đều là người bị hại.'
Gương mặt đỉnh của đỉnh kia của Cố Ỷ bây giờ đã nhăn lại y như một trái mướp đắng, nhăn đến nổi muốn chảy ra nước đắng? Vậy mà hết lần này đến lần khác, trái mướp đắng đó còn kèm theo giọng nói hài hước hết nấc.
Khương Tố Ngôn không biết khái niệm 'nữ chúa hề' là như thế nào nhưng nàng cũng bị chọc cười bởi từng hành động của cô: 'Nàng chịu thiệt quá rồi.'
Cố Ỷ gãi đầu, sau đó khẽ gật đầu đáp lại: 'Quá thiệt rồi còn gì, nhưng cứ như vậy đi, ai biểu tôi và cô đều là kẻ xui xẻo? Từ sớm, tôi đã biết sẽ không bao giờ có chuyện tốt từ trên trời rớt xuống. Trước đó tôi còn đắc ý bản thân tôi cuối cùng cũng trúng mánh, nguyên một dĩa bánh vàng từ trên trời rơi xuống, nào ngờ đó lại là ph*n. Cũng hết cách rồi, dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi bị xui quen rồi.'
'Tính ra, nàng cũng biết nhìn thoáng.'
Khương Tố Ngôn thật lòng nói ra câu này. Từ cặp mắt đen huyền nhìn Cố Ỷ, nàng nhận ra cô không hề nói dối một chữ nào.
Cố Ỷ nhún vai, tánh nết của cô vốn luôn là vậy: 'Không thoáng cũng không được.' Nếu cô không nhìn thoáng thì ngay lúc biết tin cha mẹ mất tích, có lẽ cô đã khóc tới mù luôn rồi. Ngược lại, Cố Ỷ đã nhanh chóng đón nhận việc cha mẹ cô mất tích. Thậm chí sau một khoảng thời gian lâu sau đó, cô cũng đã ngầm chấp nhận có lẽ cha mẹ cô đã không còn nữa.
Không phải do Cố Ỷ không tim không phổi mà xưa nay cô vốn đã như vậy. Cô không bao giờ để bụng bất cứ chuyện gì, suốt ngày cứ hi hi ha ha không đứng đắn, luôn đảm nhận vai trò nữ chúa hề trong đám bạn. Nhân duyên của Cố Ỷ rất tốt. Tất cả mọi người đều chơi với cô. Dung mạo cô đẹp mắt, thân thiện gần gũi tất nhiên sẽ được mọi người ưa thích.
Ban đầu gặp mặt, mọi người sẽ cho ràng cô lạnh lùng. Chơi chung lâu hơn, họ mới thấy con người cô thú vị.
Tuy nhiên, nếu cẩn thận quan sát, mọi người sẽ phát hiện nữ chúa hề thường xuyên đi một mình, bởi vì chưa từng có ai có thể bước vào lòng cô. Kiểu quan hệ như bạn thân gắn bó keo sơn hay tình yêu nam nữ cuồng nhiệt, loại quan hệ như thế, Cố Ỷ chưa từng có. Quan hệ giữa cô và mọi người rất tốt nhưng chưa từng có mối quan hệ nào đi đến mức đặc biệt tốt cả.
Cố Ỷ chính là một người lạnh nhạt.
Bên cạnh đó, năng lực tiếp nhận của cô cực kỳ mạnh. Sau khi nhận ra Khương Tố Ngôn sẽ không ra tay với mình và nàng cũng không có ý định lôi kéo cả hai cùng xuống âm phủ làm một đôi ương ương mệnh bạc, thoáng chốc, Cố Ỷ đã chấp nhận nhanh chóng việc cô sẽ sống chung với Khương Tố Ngôn kể từ nay về sau.
Dù biết bản thân bị tổ tiên hại, nhưng hại thì cũng đã hại rồi. Bây giờ cô cũng không thể xuống âm phủ tìm tổ tiên để tính sổ.
Cuộc sống cũng phải tiếp tục, phải nuôi thêm một con quỷ, còn là dạng quỷ vô cùng kén chọn.
Khương Tố Ngôn thấy Cố Ỷ đã thật sự chấp nhận mình. Nàng lập tức thể hiện triệt để tánh nết của một đại tiểu thư: 'Chất lượng nhang và đèn cầy mà nàng vừa mua quá tệ, mùi thơm thì khó chịu, ánh đèn cầy thì không ổn định, sáp đèn cũng là dạng sáp tệ nhất. Lẽ nào một ngàn năm qua, nhang đèn thời này càng ngày càng tệ đến vậy?'
Cố Ỷ không vui dỗi ngược: 'Làm gì có chuyện càng ngày càng tệ! Do tôi mua lầm hàng dỏm, tôi sẽ không đến đó mua nữa, vậy được chưa! Không tin thì cô chờ coi, hai ngày sau tôi sẽ mua hàng tốt về cho cô!'
Cố Ỷ hùng hồn nói lời son sắt, lại nghe tiếng bụng kêu 'ùng ục'. Cô liền nhớ lại, từ đêm qua tới giờ, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, thậm chí có vài lần cải tử hồi sinh, nơm nớp lo sợ thật lâu nhưng vẫn có gi vào bụng. Cố Ỷ bắt đầu đói cồn cào, bụng cũng xẹp lép. Bụng cô kêu rất lớn tiếng. Cô sợ Khương Tố Ngôn sẽ chê cười mình. Cô cẩn thận quan sát Khương Tố Ngôn nhưng có vẻ nàng không chú ý đến. Cô thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may, thân làm phu quân người ta, không nên mất mặt như vậy.
Cố Ỷ ngồi trên cái ghế đẩu hồi lâu nên mông bắt đầu ê, chân cũng tê tê. Cô đứng dậy, tìm tới cái điện thoại của mình trên tủ đầu giường.
Cố Ỷ liếc nhìn Khương Tố Ngôn, lòng vẫn còn hơi sợ nàng. Sau đó, cô chậm rãi đặt mông ngồi xuống mép giường cách Khương Tố Ngôn tầm bốn năm cái mông. Yên tâm ngồi vững, cô mới cầm điện thoại ấn vào app giao thức ăn chuẩn bị gọi đồ.
Có lẽ do đêm qua quá mạo hiểm kích thích nên lúc Cố Ỷ thức dậy đã hơn 10 giờ, sau một hồi đi mua nhang đèn và dâng hương, cũng đã hơn 11 giờ trưa. Cô còn thấy may vì vừa đến giờ cơm có thể đặt đồ ăn. Nào ngờ khi cô vừa mở điện thoại lên, tin nhắn của đám bạn đã ồ ạt kéo tới như cơn giông.
Chủ đề chỉ có một: Bà đang ở đâu? Có đi học không hay nghỉ học?!
Cố Ỷ mới nhớ ra: Chết rồi, hôm nay mình cúp cua! Ban đầu tính xin nghỉ một ngày, đến xem dĩa bánh vàng ra sao, sau đó dọn dẹp một chút sẽ về trường, cuối tuần sẽ đến nữa. Nào ngờ lại đụng phải chuyện như thế này. Sáng nay cũng còn sửng sốt nên không nhớ đến chuyện đi học.
Cố Ỷ nhanh chóng trả lời tin nhắn của đám bạn. Tin nhắn vừa được gửi đi không bao lâu, điện thoại đã 'đinh đinh', hàng loạt tin nhắn và app chat đã bắn tới. Đọc xong tin nhắn của bạn học, mặt Cố Ỷ đen thui, tay buông điện thoại.
Có đôi khi, nhân duyên tốt quá cũng là một loại phiền não. Hai mắt Cố Ỷ đã mất đi thần sắc. Bởi vì nhân duyên của cô quá tốt nên tất cả mọi người đều sẵn lòng yểm trợ cho cô.
Sáng nay, thầy Hậu điểm danh. Khi ông ta gọi tên Cố Ỷ lần đầu, không ai lên tiếng. Lần thứ hai, mọi người mới biết Cố Ỷ cúp cua. Thế là, khi thầy giáo gọi tên Cố Ỷ lần nữa, đồng loạt năm sáu bảy tám tiếng 'có' vang lên.
Cố Ỷ nghe kể thôi đẵ thấy rùng mình. Quả thật, cô đã rùng mình trên phương diện vật lý ngay sau đó.
Không biết từ lúc nào, Khương Tố Ngôn đã ngồi gần bên người Cố Ỷ. Khoảng cách cách nhau bốn năm cái mông mà khi nãy Cố Ỷ cố ý giữ lại đã mất tiêu lúc nào không hay. Khương Tố Ngôn giống như một luồng hơi lạnh lặng lẽ trôi giạt đến bên người Cố Ỷ làm cho cô có dịp được biết thế nào gọi là gần nghỉ hè còn có thể cảm nhận được hơi thở của mùa đông.
Khương Tố Ngôn thò đầu gần sát, vài sợi tóc đen dài của nàng rơi xuống vai của Cố Ỷ. Nàng gần như dựa hẳn vào người cô. Nàng tò mò duỗi ngón tay. Móng tay dài với màu sắc chuyển dần sang đen khiến thợ móng tay phải chào thua ấy đâm thẳng vào màn hình điện thoại của Cố Ỷ. Cô thầm run bần bật: Cầu mong cô ta đừng đâm lủng màn hình! Thay màn hình tốn nhiều tiền lắm!
Khương Tố Ngôn nhìn điện thoại, hỏi cô: 'Cái này là cái gì?'
Trước cảnh tượng một nữ quỷ ngây thơ đặt câu hỏi hóc búa cho một nữ sinh viên mù công nghệ, Cố Ỷ chỉ có thể hít sâu một hơi, sau đó thầm giơ ngón giữa đối với tổ tiên của mình: Tổ tiên à, mấy người hại chết tôi rồi!