Cứ như vậy, vài ngày nghỉ cuối cùng cũng bất tri bất giác trôi qua, một học kỳ mới lại bắt đầu.
Mặc cho Đường Lăng cứ khăng khăng yêu cầu Trình Bảo Nguyên tiếp tục ở lại chỗ của hắn, Trình Bảo Nguyên vẫn quyết định cầm hành lý về lại ký túc xá.
Khoảng cách rồi sẽ lại làm xa cách, những lời này đối với Đường Lăng tuyệt đối đều là vô dụng, chứng cứ là hắn so với trước đây càng dính Trình Bảo Nguyên, ngoại trừ khi Trình Bảo Nguyên phải trở về ký túc xá ngủ, Đường Lăng quả thực hận không thể đem người cột vào bên cạnh mình thời thời khắc khắc bên nhau.
Hai người hiện nay xem như là đang trong quá trình hòa bình ở chung.
Đường Lăng sử dụng khẩu khí ra lệnh đang từ từ giảm bớt đi, cũng như, hỏi ý kiến hoặc thương lượng lại bắt đầu không tự giác tăng lên; hắn cũng không còn giống như lúc trước, cố ý kiếm chuyện, nói một chút mấy lời xấu xa chọc giận Trình Bảo Nguyên -- tuy rằng nhìn Trình Bảo Nguyên lúc tức giận quẫn bách rất thú vị, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ đối phương đỏ mặt cảm ơn tựa hồ càng thú vị hơn chút xíu nha...
Trình Bảo Nguyên dần dần phát hiện, kỳ thực ở chung với Đường Lăng cũng rất tốt.
Đặc biệt khi Trình Bảo Nguyên "vuốt lông" để nịnh nọt Đường Lăng, thì cho dù Đường Lăng vô nguyên tắc đến đâu, vô lý thế nào đều sẽ lắng nghe.
Trình Bảo Nguyên vốn là không dám lừa gạt Đường Lăng cái gì, nhưng ở chung lâu, thỉnh thoảng vẫn là sẽ nhịn không được đi đùa Đường Lăng một chút.
Thật giống như chú mèo nhỏ không ngừng giơ móng vuốt đùa giỡn với sợi râu của con cọp, thăm dò giới hạn của đối phương.
Cảm giác này thực là đủ hồi hộp, kích thích, nhưng cũng lại rất dễ dàng khiến người ta nghiện.
Ít nhất là Trình Bảo Nguyên cảm thấy chính mình đã nghiện phải thuốc độc : cậu cư nhiên cảm thấy Đường Lăng sau khi bị mình "khi dễ", mi tâm nhăn chặt, ngón tay run run chỉ thẳng cậu nửa ngày nói không nên lời,bộ dáng này thực sự là thập phần -- dễ thương!?!?
Đương nhiên, Trình Bảo Nguyên mỗi lần thưởng thức xong bộ mặt "dễ thương" này của Đương Lăng, đều tránh không được sẽ bị đối phương lôi đi trải nghiệm một hồi vận động kịch liệt-- tất nhiên điểm này là không có cái gì là "dễ thương" hết.
Ngoại trừ tính tình, phương diện sinh hoạt xảy ra một ít vấn đề, Đường Lăng trong mắt Trình Bảo Nguyên vẫn là rất hoàn mỹ : vóc người tốt, có dây thần kinh vận động, năng lực mạnh, tự tin, rộng rãi, có những lúc còn rất cường thế...
Đường Lăng sở hữu rất nhiều ưu điểm mà bản thân Trình Bảo Nguyên không có, điều này làm cho Trình Bảo Nguyên thập phần ước ao, sùng bái đối phương.
Nhưng rất tiếc là Đường Lăng, con người này trời sinh là cực độ tự kỷ, rất thích nghe lời nịnh nọt, hắn không có việc gì làm liền thích giả vờ lơ đãng hỏi Trình Bảo Nguyên: "Em thích anh ở điểm nào a", "Thích phương diện nào nhất của anh", "Em có phải là yêu anh, yêu đến mức nói không nên lời hay không? "... bla bla blo blo các thứ.
Anh bớt tự kỷ lại chút có được không, đắc ý phủ đầy mặt anh rồi kìa-- bộ dáng hắn ta thật giống như Trình Bảo Nguyên mà rời khỏi hắn liền sẽ sống không được -- thực là loại người dù bị đánh chết cũng không thể hết xung động.
Trình Bảo Nguyên nghĩ thầm: người này thường ngày vẫn cưỡi ở trên đầu cậu, nếu để cho hắn ta biết mình sùng bái hắn, hắn còn tự đắc thành bộ dạng nào nữa a!
Thế là mặc kệ Đường Lăng hỏi thế nào , Trình Bảo Nguyên chính là mang theo tâm lý ngậm miệng đến chết cũng không nói.
Đường Lăng hỏi nửa ngày hỏi không ra đáp án muốn nghe, nhịn không được liền nổi điên, liền xung động, liền... Khụ khụ, không nhiều lời nữa.
Thời kì ấm áp bình đạm thỉnh thoảng cũng sẽ có chút khúc chiết, tỷ như một ngày nào đó Đường Lăng thình lình ghen tuông bộc phát, đố kị tấm bình phong Giản Doanh, liền muốn yêu cầu Trình Bảo Nguyên cùng "cô bạn gái" này chia tay .
Trình Bảo Nguyên thập phần bất đắc dĩ, cậu cùng Giản Doanh căn bản là không có cái gì, gần đây ngoại trừ khi đi học có thể gặp mặt, thời gian khác hoàn toàn là không có liên hệ, nếu thật muốn cậu chạy đến trước mặt Giản Doanh nói câu chia tay mới là kỳ quái a.
Cậu đành phải cùng Đường Lăng trần thuật lại mọi chuyện. Đường Lăng không vẫn là không chịu tin, khăng khăng quyết định mọi chuyện phải làm như vậy.
Trình Bảo Nguyên hết cách hỏi: "Vì cái gì chứ? Đều nói hai chúng tôi không có quan hệ gì rồi, anh còn muốn làm chuyện này chi nữa?"
Đường Lăng hừ một tiếng, nói: "Tôi chính là trong lòng khó chịu, em nhanh lên một chút cùng cô ta chia tay!"
"... Gửi tin nhắn được không?"
"Không được, phải chính diện nói, còn phải có mặt anh ở đó!"
"Anh điên rồi... Này không phải tương đương trực tiếp tuyên bố với cô ấy quan hệ của tôi với anh sao?"
Đường Lăng bắt đầu nổi tính ngang bướng, nói: "Không sai, em là đồ của anh, cô ta đừng nghĩ chạm vào!"
Trình Bảo Nguyên biết Đường Lăng lại bắt đầu động kinh, không vui cãi lại: "Tôi làm sao có thể là đồ, tôi là người."
Đường Lăng quả nhiên bắt đầu động kinh, hắn ôm lấy Trình Bảo Nguyên, cả giận nói: "Đều là của anh!! đều là của anh!! đều là của anh.!!.."
Sau đó ngoạm lấy đôi môi Trình Bảo Nguyên hết hút lại gặm.
Trình Bảo Nguyên cũng nổi điên, cắn ngược trở lại.
Thế là cắn cắn, hai người cắn đến trên giường...
Sự tình tìm Giản Doanh nói lời chia tay cuối cùng tự nhiên là được cho qua, chẳng qua Trình Bảo Nguyên cũng vì thế mà phải trả một cái giá rất thảm, giá khá "chát" nhưng thôi, vậy cũng được rồi.
Những việc trên đây hết thảy đều là việc nhỏ.
Gần đây có một chuyện khác làm Trình Bảo Nguyên thập phần chú ý cùng phiền muộn: Cậu phát hiện Đường Lăng ngôn hành* mờ ám y như một thằng con trai mới lớn. (*ngôn ngữ và hành động.)
Được rồi, nói ngôn hành mờ ám có thể có chút hơi quá, chỉ là tại trong mắt Trình Bảo Nguyên xem, Đường Lăng xác thực không giống người thường.
Đường Lăng từng đánh giá nam sinh C như sau : "Em nhìn xem, em ít nhất là cởi quần áo mới giống con gái, tên đó từ trên xuống dưới liền y như đàn bà... Chậc! Ngón tay thì cong cong, cái mông thì xoay xoay -- Đệch mợ, đúng thực là chịu không nổi cái loại đàn ông như thế..."
Trình Bảo Nguyên nhìn người nọ một cái, vẫn không có đánh giá gì nhiều, dù sao thì cũng không liên quan đến cậu.
Chẳng qua, tuy rằng trong khẩu khí Đường Lăng tràn đầy ý tứ coi thường đối phương, nhưng hắn cùng nam sinh C tiếp xúc nhưng cũng rất nhiều.
Nam sinh C qua quan hệ với Đường ca hắn mà quen biết với Đường Lăng, thế là không qua vài ngày Trình Bảo Nguyên liền bắt đầu nghe được nam sinh C há mồm ngậm miệng nũng nịu gọi Lăng ca thế này thế kia, anh của ta như thế này như thế kia... Thực là làm da gà gai ốc cả người đều muốn dựng lên.
Vậy mà Đường Lăng một bộ không phiền không tức suốt ngày cười tủm tỉm.
Trình Bảo Nguyên nhịn không được nhắc nhở Đường Lăng: "Anh chú ý một chút đi."
Đường Lăng hỏi: "Chú ý cái gì?"
Trình Bảo Nguyên nghĩ thầm: chuyện đã rõ rành rành như vậy mà anh còn muốn tôi nhắc nhở sao?
Cậu cảm thấy lời này của mình có chút giống như đang ghen, nhưng không nói lại không thoải mái, đành phải có chút cự nự nói rằng: "Anh cùng C gần đây tiếp xúc rất thân thiết a, buổi chiều nhìn hai người đều muốn dính cùng một chỗ... Anh không phải là để ý anh ta rồi chứ?"
Đường Lăng kỳ quái nhìn Trình Bảo Nguyên, nói: "Anh thế nào sẽ để ý hắn ta? Anh cũng không phải gay."
Trình Bảo Nguyên nhất thời nghẹn họng, hơn nửa ngày mới hỏi ra một câu: "... Tôi đây gọi cái gì?"
Đường Lăng sửng sốt, quay đầu đi, bên tai đỏ lên: "Nói cái gì mà em gọi cái gì a..."
Trình Bảo Nguyên nghiêm túc nói: "Anh cùng tôi a -- anh nói anh không phải gay, vậy anh cùng tôi ở chung thì gọi là cái gì?"
Đường Lăng nói lắp đạo: "Em, Em... Em có khờ không vậy? Sự tình đơn giản như thế cũng muốn hỏi anh? Em ngoại trừ là bạn gái của anh, còn có thể là cái gì? Mẹ nó! Không biết em suốt ngày là đang suy nghĩ cái gì! Em đều cùng anh ở chung một chỗ lâu như vậy, lẽ nào liền một chứ tự giác cũng không có sao?"
Trình Bảo Nguyên trong lòng nhói một cái, tự nhiên cũng bắt đầu đỏ mặt: "Anh nói bậy bạ cái gì đó, tôi là con trai, làm sao có thể là bạn gái anh được!"
Đường Lăng nhún vai, dáng vẻ không sao cả, nói: "Em thích mặc nữ trang, anh thì thích em, em thế nào không phải bạn gái của anh!" (Cái định lí mẹ gì thế này ( ̄- ̄)
Trình Bảo Nguyên nhíu mày: cái gì gọi "em thích mặc nữ trang, anh thì thích em, cho nên em liền là bạn gái của anh" vậy hả? Hai cái này căn bản không liên quan với nhau có được hay không? Bởi vì mình thích liền để cho người khác... Đợi đã, anh thích em ? Đường Lăng nói với cậu "Anh thích em" ?
Trình Bảo Nguyên há hốc vì kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Đường Lăng.
Đường Lăng nói xong nửa ngày mới phản ứng kịp chính mình vừa nói cái gì đó, cũng là cả kinh, miệng hắn mở ra, hơn nửa ngày mới phát ra một tiếng ảo não "Đệch!".
Đường Lăng khẩn trương đính chính: "Vừa mới nãy em cái gì cũng không có nghe thấy đúng không!"
Trình Bảo Nguyên mặt càng đỏ hơn, gật gù : "Tôi... Tôi cái gì cũng không có nghe thấy..."
Đường Lăng suy nghĩ một chút, lại dỗi : " Em nói cái gì cũng không có nghe thấy??? Em đem lời nói của tôi cho vào tai này ra tai kia sao?"
"..." Trình Bảo Nguyên hết chỗ nói, vừa không thể nghe thấy, lại không thể không nghe thấy -- Đường đại thiếu gia, anh tới cùng muốn cho tôi thế nào a? !
Đường Lăng hiện tại cũng rất mâu thuẫn.
Theo lý thuyết, này không phải là lần đầu hắn cùng người khác tỏ tình, dù cho trước đó không có chuẩn bị, chỉ là thình lình lỡ miệng, sau lời nói đó hắn vẫn phải bình tĩnh mới đúng, căn bản không nên biểu hiện mình rối loạn, hoảng hốt đến như vậy.
Nhưng sự thật sẽ không gạt người, hắn lúc này chính là vừa khẩn trương, cũng có chút sợ hãi.
Hắn sợ cái gì chứ? Đường Lăng hắn có cái gì để sợ hãi ?
Đường Lăng trong lúc nhất thời không hiểu nổi rối rắm trong lòng mình, để che giấu nội tâm rối bời của chính mình lúc này, Đường Lăng lựa chọn một phương pháp giải quyết nhanh, hiệu quả tốt chính: hắn đem Trình Bảo Nguyên kéo vào một góc nhỏ không người trong phòng thực nghiệm, đè ở trên cửa hết mò lại hôn, một mực hôn đến khi hai người đầu óc đều thiếu dưỡng không rảnh tự hỏi, môi mới rời ra.
Đường Lăng đầu óc quay cuồng ôm lấy Trình Bảo Nguyên đang đỏ bừng hai má đi ra ngoài, hai người kề rất gần nhau, lẫn nhau đều có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của đối phương.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Đường Lăng bất chợt cảm thấy loại tiết tấu giản đơn này, thật ra cũng rất êm tai.
Hai người đi qua thư viện, phát hiện trước cửa thư viện vây quanh rất nhiều người, náo náo nhiệt nhiệt, không biết là đang thảo luận chuyện gì.
Đường Lăng vốn là đối với loại này theo hóng hớt giúp vui là không có hứng thú, nhưng tâm tình hắn lúc này đang thực sự rất tốt, nhịn không được liền muốn cùng Trình Bảo Nguyên nói thêm chút chuyện, cùng làm thêm chút chuyện. Thế là hắn cúi đầu dán lỗ tai Trình Bảo Nguyên lỗ tai: " Bảo bối , muốn tới nhìn không?"
Trình Bảo Nguyên không biết vì sao, tâm lý có chút bất an, cậu thường ngày cùng Đường Lăng ở chung một chỗ tâm vẫn cảm thấy rất bất an, hôm nay loại cảm giác này đặc biệt liền cường liệt.
Ánh mắt mọi người xung quanh đều như nhìn rõ cậu, vẫn một mực nhìn chằm chằm cậu không rời.
Nghe được câu hỏi của Đường Lăng, Trình Bảo Nguyên cũng không suy nghĩ liền gật đầu.
Đường Lăng có ý muốn thể hiện, hắn ỷ vào chính mình vóc dáng cao, khung xương lớn, liền đi đẩy ra những người phía trước, đem Trình Bảo Nguyên đưa lên hàng đầu.
Không nghĩ đến, một cái đẩy này của hắn, quả thực như đem Trình Bảo Nguyên dâng lên trước mặt cánh cửa địa ngục.
Chỉ thấy trên tấm bảng thông báo rộng lớn được dán hơn mười bức ảnh chụp, mà nhân vật chính của tất cả ảnh chụp, Trình Bảo Nguyên quả thực rất quen thuộc : chính là chính cậu!
Từ mặc vào hình dáng mặc vào nữ trang cùng Đường Lăng nắm tay tại bờ sông, đến hai người dưới bóng cây len lén hôn nhau...
Trên ảnh chụp, khuôn mặt Đường Lăng đều được xử lý làm mờ đi, chỉ có dung mạo Trình Bảo Nguyên rõ ràng có thể thấy được.
Trình Bảo Nguyên nhìn một loạt ảnh chụp nữ trang này, cùng duy nhất một bức mặc nam trang, nhìn ở giữa bị người ta dùng bút đỏ vẽ một mũi tên, cả người đều như đang nằm mơ, trong đầu óc một mảnh trống rỗng...