*Note: Đây chỉ là hình mình lấy từ bộ truyện "DJ Hidoku shinaide", vì có mấy tình tiết làm mình liên tưởng cũng như dễ tưởng tượng tới Nguyên Nguyên cũng như Lăng ca.
Như tấm mình để bìa cho chương 22 này nè, giống với một tình tiết nhỏ nên mình set luôn cho dễ YY (*¯︶¯*)
Truyện đã được dịch trọn bộ rồi, nên ai muốn đọc thì lên gg nhé.
Tấm rèm cửa sổ nặng nề ngăn trở ánh dương quang ngoài phòng , tia sáng bên trong phát ra u mê mà mờ tối .
Trong phòng ngủ tại trên giường lớn là hai thân ảnh cơ hồ liền mạch thành một chỗ, tiếng rên rỉ mang chút giọng khàn từ nơi đó đứt quãng truyền ra.
"A... Đường Lăng... A..."
Đường Lăng chen vào giữa hai chân Trình Bảo Nguyên, khố hạ* không ngừng va chạm, ma sát qua lại trên dưới mười lần xong, liền đổi tư thế, một mực đổi đến khi nào tìm ra tư thế có thể đem Trình Bảo Nguyên làm đến mức phía trước cũng phải bắt đầu nước chảy đầm đìa, hắn mới dừng lại, nghỉ tạm vài giây, càng sâu càng nặng nhắm ngay nơi đó, đâm đi vào. (*dưới quần.)
Trình Bảo Nguyên ngửa cổ, cong chân nằm, phía dưới còn đang mặc vào quần lót nữ giới, quần lót phía trước cũng đã ướt một mảnh nhỏ.
Vài ngày trước từ khi Đường Lăng phát hiện nếu để Trình Bảo Nguyên mặc vào nữ trang là có thể cho bọn họ càng nhanh hơn hưởng được cao trào sau, mỗi lần làm tình hắn đều sẽ cố ý để lại quần lót trên người Trình Bảo Nguyên. Với lại hắn còn phát hiện, trước lúc Trình Bảo Nguyên sắp sửa bắn tinh chỉ cần nói vài câu nhục nhã có nội dung về nữ trang này nọ, sẽ làm cho Trình Bảo Nguyên trở nên càng thêm hưng phấn, mỗi lần nghe được những lời này, Trình Bảo Nguyên vách tường bên trong hậu đình đều sẽ gắt gao thít chặt lấy dương vật đang ma sát ở bên trong, vừa tựa như thẹn thùng, lại tựa như phóng đãng.
Chỉ là hồi ức nhớ đến dáng dấp dâm đãng của Trình Bảo Nguyên khi cao trào, cũng liền làm cho hạ thân Đường Lăng ngày càng cứng ngắc.
Eo hắn trầm xuống, khóa chặt tay Trình Bảo Nguyên, đem người đính tại trên giường, dùng hết sức chạy nước rút một phen, bỗng sống lưng căng thẳng, dương vật đang chống tại bên trong hậu huyệt Trình Bảo Nguyên run rẩy, co rút nhanh, bắn ra một cỗ rồi một cỗ tinh dịch.
Đường Lăng nắm chặt cây gậy thịt đã gắng gượng của Trình Bảo Nguyên rất nhanh lên xuống, ngón tay tại mã mắt chỗ ấy hơi hơi xoa nhẹ.
"Không cần -- không -- a a a a --" Trình Bảo Nguyên đầu tiên là hô lớn, sau đó bị kích thích đến phát không ra tiếng, hai mắt thất thần, há miệng thở dốc, chốc lát cũng co quắp bắn đi ra.
"Ưm..." Đường Lăng ôm lấy Trình Bảo Nguyên hôn vài cái, đem khăn giấy lau qua hạ thể hai người, ôm người lăn đến một bên gra giường còn sạch sẽ nằm tốt.
Trình Bảo Nguyên một buổi chiều bắn ba lần, không được một lát liền ngủ mất.
Đường Lăng ôm Trình Bảo Nguyên dây dưa vài cái, lại muốn đến một lần, hắn nương theo tư thế nằm nghiêng một bên sườn của Trình Bảo Nguyên, từ phía sau giơ lên một chân của đối phương, chầm chậm đem mầm mống tai họa lần thứ hai cương lên xâm nhập vào bên trong hậu đình vẫn còn đang nóng ướt mềm mại của đối phương, nhẹ nhàng đưa đẩy.
Trình Bảo Nguyên trong lúc ngủ mơ cũng không được yên tĩnh, bị Đường Lăng sáp đến mức không ngừng lầm bầm nức nở.
"Bảo bối, lại kẹp chặt một chút..." Đường Lăng vừa làm vừa cho cái môngTrình Bảo Nguyên một cái tát.
"Ưm... Ưm..." Trình Bảo Nguyên trong khi mơ mơ màng màng, co rụt lại hậu đình.
"Thật ngoan." Đường Lăng thưởng cho cậu bằng cách lại mạnh mẽ đâm vào.
Bên trong gian phòng u ám dâm mỹ , tiếng rên rỉ đi kèm luật động lúc nhanh lúc chậm lần thứ hai vang lên...
Đoạn thời gian gần đây tâm tình Đường Lăng đặc biệt tốt, đối với trạng thái bây giờ quả thực rất là hài lòng.
Tuy rằng thường ngày Trình Bảo Nguyên vẫn còn thói quen "nói mát", nhưng bởi vì Trình Bảo Nguyên tại tình sự biểu hiện càng ngày càng phối hợp, mấy cái bệnh nhỏ kia, Đường Lăng biểu hiện đều có thể chuyện cũ coi như bỏ qua.
Đường Lăng cảm thấy bản thân mình cũng không có yêu cầu gì nhiều về những thứ khác , có thể bảo trì tình trạng thế này với Trình Bảo Nguyên là rất tốt rồi. ( ╮(╯▽╰)╭ )
Trình Bảo Nguyên thích làm phụ nữ, Đường Lăng sẽ thỏa mãn cậu ta.
Còn Đường Lăng có nhu cầu làm tình cùng phụ nữ, Trình Bảo Nguyên sẽ thỏa mãn hắn.
Hai người ở cùng một chỗ, tất nhiên là theo như nhu cầu, đều là rất vui vẻ.
Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc kèm ma sát này, Đường Lăng suy nghĩ xong rồi -- hắn nguyện ý tiếp nhận con người vụng về, nhát gan không người muốn yêu này.
Con người của Trình Bảo Nguyên nói không nhiều lắm, không có chủ ý gì, tính cách khá nhu nhược, lại có nhược điểm trên tay Đường Lăng , không dám đi nói lung tung. Dù cho thỉnh thoảng có gan lớn phản kháng, cũng là chỉ cần hù dọa một chút liền thành thật rụt đầu biến thành rùa đen, rất tốt nắm giữ.
Ngoại trừ thuộc tính bản thân Trình Bảo Nguyên khá thích hợp nuôi dưỡng, thân thể Đường Lăng đối với Trình Bảo Nguyên không có phản ứng bài xích, rất dễ hưng phấn cũng là một trong các nguyên nhân trọng yếu.
Đường Lăng nghĩ mình cùng Trình Bảo Nguyên một chỗ liền tương đương mình ở cùng với "phụ nữ" thôi, cũng không vi phạm nguyên tắc không làm đồng tính luyến ái của hắn a, lại còn có thể thỏa mãn dục vọng của hắn... ( trên đời này không có cái gọi là lý lẽ chỉ có cái gọi là lý lẽ của Đường Lăng (*¯︶¯*) )
Đường Lăng từ sau khi hạ quyết tâm muốn đem Trình Bảo Nguyên trở thành "Bạn gái" mà nuôi, liền đối xử với Trình Bảo Nguyên càng tốt hơn một chút.
Bình thường đi dạo phố mua sắm đồ cũng đều thích mua hai phần, một phần cho chính mình dùng, một phần khác đưa cho Trình Bảo Nguyên.
Hắn còn dưỡng thành thói quen mua quần áo cho Trình Bảo Nguyên. Phân nửa là đồ nam, phân nửa kia lại là đồ nữ. Hắn cảm thấy đem Trình Bảo Nguyên trang điểm thành một cô gái xinh đẹp cũng là làm cho mặt mày mình thêm rạng rỡ.
Trình Bảo Nguyên nhìn thấy một ngăn tủ đầy các kiểu quần áo cho nữ tâm tình thập phần phức tạp, cậu làm sao cũng không hiểu: vì sao cái người này từ đầu thì cực kì khinh bỉ mình mặc nữ trang, bây giờ đột nhiên lại bắt đầu không ngừng đưa cho chính mình mấy loại quần áo chỉ có phụ nữ mới mặc vậy?
Tuy rằng nhìn những cái váy xinh đẹp kia, Trình Bảo Nguyên thích đến độ muốn chảy cả nước miếng, nhưng cậu cũng khắc sâu nhớ kỹ Đường Lăng trước đây đã dạy cho cậu một bài học, đó là "Trên đời này không có bữa cơm miễn phí" -- lý là vô công bất thụ lộc, mặc kệ có là quần áo hay là cái khác, cậu một mực cũng không dám nhận.
Đường Lăng đối với việc này mười phần không hiểu, hắn còn chưa bao giờ chủ động đem quà tặng người mà còn bị người ta cự tuyệt trả lại đâu nha.
Đường Lăng hiếu kỳ dính lấy Trình Bảo Nguyên hỏi vì cái gì một món đồ cũng không muốn, thậm chí liền thích mặc nữ trang cũng vẫn không muốn
Trình Bảo Nguyên ngay từ đầu còn có lệ nói vài câu, sau lại bị hỏi quá nhiều lần, phiền, một góc âm u trong thâm tâm tiểu thị dân đố kị nhịn không được lại trồi lên, cay nghiệt nói thầm : "Tôi không cần, với lại... Cũng không phải tiền chính anh kiếm, còn ở chỗ này cùng tôi khoe khoang cái gì..."
"..." Đường Lăng ý cười trong nháy mắt hóa đá.
Trình Bảo Nguyên: "..."
Đường Lăng cười lạnh gật đầu, đạo: "Tôi đã hiểu..."
"... Ê... anh biết cái gì... ê...ê." Trình Bảo Nguyên không ngừng lui về phía sau, cuối cùng bị Đường Lăng ép chặt tại trên cánh cửa.
"Tôi đã hiểu cậu gần đây -- có, bao,nhiêu, thiếu, bị, chơi." Đường Lăng thanh âm lãnh lãnh đạm đạm, nhưng nội dung lại cực kỳ nóng nảy.
"Chuyện này, có việc gì chúng ta cùng thương lượng... A... Đừng xé quần áo của tôi... Tôi vừa mới mua, a a a a a..."
Một đêm kia, bởi vì miệng nhất thời tà lanh, mà cái mông Trình Bảo Nguyên phải trả một cái giá thật đau thương.