Đường Lăng hơi thở khàn khàn, một tay bao trùm lấy "dương vật" dưới thân của chính mình, một tay kia thì đem quần lót của Trình Bảo Nguyên kéo xuống một chút, đến khi vừa vặn lộ ra vị trí nơi hậu đình. Hắn nhớ lại trước kia từng có tra qua tư liệu, mới quay qua tìm kiếm xung quanh xem coi có đồ vật nào có thể dùng làm bôi trơn không, tìm mãi cũng chả thấy, cuối cùng hắn quyết định chỉ có thể đơn giản quét chút bia tại hậu huyệt Trình Bảo Nguyên coi như xong phần bôi trơn.
Trình Bảo Nguyên thực sự rất khẩn trương, bắp thịt toàn thân căng cứng.
Việc này làm Đường Lăng có chút bất mãn, hắn nhìn hai viên mông tròn tròn khả ái dưới tay mình, dùng tay thử xoa bóp qua lại, thỉnh thoảng còn đi đánh chúng nó vài cái, nhượng chủ nhân chúng nó biết điều mà còn thả lỏng.
"Đừng khẩn trương... Trên mạng đều nói làm việc này rất thoải mái..." Đường Lăng cúi thấp thân thể, dương vật chọt vào chính giữa đùi Trình Bảo Nguyên, ma sát qua lại mô phỏng động tác va chạm.
Thứ đồ chơi này bây giờ thực sự đang rất thô rất cứng, Trình Bảo Nguyên khép lại bắp đùi, phát ra tiếng kêu rên sợ hãi, nhưng vô luận làm như thế nào cậu đều bị khống chế ở dưới thân Đường Lăng, trốn không ra.
Cảm giác bị da non thịt mềm kẹp chặt cũng không tệ lắm, Đường Lăng thở dốc càng thêm nặng, chỉ cảm thấy máu nóng kích thích cả người đều đang dồn về một chỗ. Dương vật nơi hạ thân của hắn đang không ngừng rỉ nước, cũng đã sắp không nhịn được nữa.
Đường Lăng dời người khỏi một chút, đỡ lấy dương vật, để quy đầu chống ở nơi lối vào, hạ thấp thân thể, chầm chậm đĩnh đi vào...
"Ưm... Như thế nào lại chặt như vậy... Ê, thả lỏng chút coi, tôi không có cách nào động đậy được hết..." Đường Lăng hô hấp bất ổn, miệng dán tại bên mặt Trình Bảo Nguyên nói chuyện, thử thăm dò lại đi đỉnh vào bên trong.
"Ưm..ứm --" một khắc này, Trình Bảo Nguyên đau đến mức hận bản thân không thể lập tức hồn phi phách tán, nếu như không phải bây giờ khí lực toàn thân cậu đều đang dùng để chống lại sự xâm nhập nơi hậu phương, cậu thật nghĩ dùng trán đập cho tên Đương Lăng này một phát chết tươi.
Cậu không hề có cơ hội giải thích cùng Đường Lăng bản thân tuy rằng thích mặc nữ trang, nhưng vẫn như cũ là một thằng con trai khỏe mạnh bình thường, hoàn toàn có thể dùng phương thức bình thường để mà "cương" a, cậu chỉ là không có cách nào với một thằng con trai khác "cứng" lên mà thôi.
Cùng nam giới dùng phía sau để quan hệ thực sự rất ghê tởm, là sự tình mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới.
Vận động pít-tông phía sau vẫn còn đang tiếp tục, Đường Lăng vẫn còn đang một mực hưng phấn thở dốc bên tai Trình Bảo Nguyên, lúc này Trình Bảo Nguyên cũng đã đau đến mức tê dại.
Một cú đâm thật sâu cuối cùng vào bên trong, sau đó là tinh dịch nóng cháy tràn vào, Trình Bảo Nguyên vừa giận vừa đau, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh...
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu tựa hồ cảm giác được có người thanh lý cơ thể giúp mình, ngón tay người đó nóng đến mức cháy cả da thịt cứ chạy đi chạy lại vuốt ve khắp trên người cậu.
Trình Bảo Nguyên nghĩ đến người kia là ai, trong cổ họng một cỗ buồn nôn , mở mắt.
Trời bên ngoài vẫn còn đen, Đường Lăng đang chống cằm, khuôn mặt tuấn tú ngồi ở bên giường, biểu tình này, rất giống một triết học gia đang tại tự hỏi một vấn đề nhân sinh nghiêm túc nào đó.
Trình Bảo Nguyên hiện tại nhìn thấy người này chỉ cảm thấy sợ hãi, vội vàng nhắm mắt lại, trong đầu đang tính toán phải làm thế nào để rời khỏi nơi này.
Thế nhưng Đường Lăng nhận thấy được động tĩnh, nhìn thấy Trình Bảo Nguyên đang mở to mắt, hắn kéo xuống cái chăn đang che mặt của Trình Bảo Nguyên, mở miệng nói: "Cậu tỉnh rồi?"
"..." Trình Bảo Nguyên nhắm mắt giả chết.
"Có chuyện này...quần lót cậu bị dơ, tôi đã giúp cậu giặc sạch sẽ đem phơi rồi, sáng mai là có thể mặc..." Đường Lăng lúc nói lời này mười phần cự nự, hắn đường đường lại một đại thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân, lần này thực là lần đầu tiên đi giặc quần lót cho người khác, mặc dù có chút hạ giá, nhưng tự giác vẫn nghĩ có thể nhận đến được sự biểu dương của đối phương liền chấp nhận được.
Kết quả đợi nửa ngày, người nằm ở trên giường thủy chung vẫn không nói một lời nào.
Đường Lăng mặt đỏ biến thành đen, nắm lấy mũi Trình Bảo Nguyên, thẳng đến đối phương phải mở mắt ra dùng miệng thở dốc mới mở miệng, giọng âm trầm: "Ê, cậu không biết nói lời gì cảm ơn tôi sao!"
"... Tôi vì cái gì phải cảm ơn anh.." Trình Bảo Nguyên thanh âm có chút nghẹn.
"Tôi giúp cậu tắm giặc quần lót, cậu không cảm ơn tôi?" Đường Lăng bá đạo, lý lẽ đương nhiên nói .
"... Vốn là chính là do anh làm dơ." Trình Bảo Nguyên mũi đỏ lên, thanh âm mang chút âm khóc, nghe ra lại có một chút ít gì đó gợi tình -- ít nhất là nó kích thích được Đường Lăng.
"Vậy sao!" cùng Trình Bảo Nguyên nói mấy câu, Đường Lăng biểu tình không lại nghiêm túc như thế, nằm đến bên cạnh Trình Bảo Nguyên, nhìn cậu nói, "Chắc cậu cũng biết là nó dơ đi ?"
Đường Lăng cách chăn ôm lấy Trình Bảo Nguyên, tay đặt tại hạ thân cậu sờ soạng qua lại.
"..." Trình Bảo Nguyên người cứng đờ không dám động, mũi thở không ngừng mấp máy, nhìn qua tựa như đứa học trò nhỏ bị đứa lớn hơn ăn hiếp rồi hăm he đe dọa, không dám chạy lại không dám cãi lại, chỉ có thể như đứa nhóc đem nước mắt nghẹn lại trong bụng..
Đường Lăng rất chi hưởng thụ loại cảm giác nắm được đối phương trong tay thế này, hắn ôm lấy Trình Bảo Nguyên xoa xoa, thanh âm ôn hòa, nhưng nội dung tuyệt đối có thể đông lạnh chết người, hắn nói: "Được rồi, vì phòng ngừa cậu sau này quỵt nợ rồi chạy ra ngoài nói năng lung tung, tôi đã đem bộ dạng cậu mặc nội y quý bà chụp lại rồi, thuận tiện cũng chụp thêm vài tấm làm "ảnh sau khi yêu" để lưu trữ lại. Sau này cậu nếu như còn dám nói xạo, tôi liền đem ảnh chụp này công bố ra ngoài. Nhìn cậu còn dám hay không dùng mánh lới với tôi."
Trình Bảo Nguyên không tin tưởng nhìn Đường Lăng, khóe miệng co giật: "Anh... anh thế nào có thể như thế!"
"Ưm, để đối phó loại người như cậu,có cái gì là không thể... Không muốn tôi công bố ảnh chụp cũng không thành vấn đề, sau này cậu chính là người của tôi, muốn tùy gọi tùy đến, thỏa mãn hết thảy yêu cầu của tôi, đã hiểu chưa?"
"..." Trình Bảo Nguyên nắm chặt góc chăn, không trả lời, nghĩ trong lòng lời Đường Lăng vừa nói đều là thật sao? Sẽ không phải chỉ là dùng để hù dọa mình mới thế đi? Nếu như đó là thật thì nên làm thế nào lấy lại những bức ảnh kia đây? Thứ đồ đó nếu lộ ra ngoài thì quả thực rất đáng sợ, nhất định phải đem tiêu hủy a...
"Hỏi cậu đó, đã hiểu chưa?" Đường Lăng không thích bị người khác làm lơ, tới gần lần thứ hai hỏi Trình Bảo Nguyên.
"..." Trình Bảo Nguyên cảnh giác nhìn Đường Lăng.
"Được rồi, trước tiên cho cậu xem một chút, miễn cho cậu thâm tâm nghĩ chuyện này là không có thật." Đường Lăng vừa nói vừa từ một bên cầm lấy máy cầm trên tay, trình diễn những bức ảnh xấu hổ trong điện thoại di động vừa chụp được.
Trình Bảo Nguyên chỉ nhìn vài cái liền tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Đường Lăng vốn là sẽ không chụp nhiều nhặn gì, thuận thế đóng điện thoại lại quăng lên tủ đầu giường.
"Đã hiểu chưa?" Hắn liền nhằm vào lỗ tai Trình Bảo Nguyên thổi khí.
"... Ưm... hức..hức..." Trình Bảo Nguyên nhất thời nghĩ không ra biện pháp nào khác, đành phải run rẩy gật đầu, lại nhỏ tiếng khóc lên.
Đường Lăng vừa nhìn thấy cậu khóc liền nhíu mày, buồn phiền quay đầu đi, đợi một chút, còn không thấy đối phương nín khóc, đập mạnh xuống nệm: "Không được khóc!"
"Hưm..." Trình Bảo Nguyên cắn môi im thin thít.
Trong phòng yên lặng trở lại, nhưng Đường Lăng vẫn cảm thấy không hài lòng, cuối cùng lung tung đem chăn dồn đến trên đầu Trình Bảo Nguyên dùng sức đè xuống, còn mình thì nhảy xuống giường rời khỏi phòng ngủ.
Trình Bảo Nguyên dùng chăn khóa mình lại, rên rỉ trong ổ chăn, thật sự rất muốn mình cứ như vậy nhắm mắt không bao giờ tỉnh lại nữa.
Cậu giờ đây thực sự không chỉ diện kiến đến một Đường Lăng không biết nói lý, còn diện kiến đến một Đường Lăng trở mặt cùng đê tiện vô sỉ đến thế nào.
Hình tượng bạn tốt đều bị người nọ tự tay phá hủy.
Trình Bảo Nguyên chỉ hận chính mình như thế nào sẽ ngu xuẩn như thế, cư nhiên trước kia còn muốn cùng loại người này kết làm bạn bè.
Giờ đây không chỉ tình hữu nghị trong lòng tan biến, liền cả thân thể cũng đều phải thanh toán cho người ta.
Sau này sẽ thế nào đây? Là người của hắn ? Tùy gọi tùy đến?
Sự tình đêm nay phải trải qua thực tựa như một cơn ác mộng, nhưng bản thân Trình Bảo Nguyên hiểu rõ, ác mộng thực sự chỉ mới vừa bắt đầu...