Mạc lão gia phái người đi Viện y học Thụy Sĩ tìm phó viện trưởng Floyd bàn bạc, sau 3 tháng vẫn không có hồi âm lão gia liền quyết đoán tự mình đi Thụy Sĩ, chuyện gì có lợi cho Bảo Bảo ông đều phải hoàn thành, vì thế ông ôm theo Mạc Bảo Bảo ngồi máy bay đi Thụy Sĩ bái phỏng Phó viện trưởng Floyd.
Có thể là bị Mạc lão gia thành tâm đả động, cũng có thể là bị Mạc Bảo Bảo phấn điêu ngọc mài đả động, hoặc là thương hại thân thế của Bảo Bảo, tuổi còn nhỏ mà mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng làm cho hắn quật khởi hứng thú nghiên cứu, rốt cuộc gật đầu đi theo Mạc lão gia về Trung Quốc trị liệu cho Mạc Bảo Bảo.
Cuối cùng Mạc lão gia mới thật sự buông tâm.
Trong quá trình Mạc Bảo Bảo trưởng thành có Floyd gia nhập bắt đầu có thay đổi.
Ban đầu Floyd chỉ dùng 3 tháng đã lấy được sự tín nhiệm của Mạc Bảo Bảo, hiện tại nếu Mạc lão gia không ở nhà, chỉ cần có Floyd ở là Bảo Bảo cũng không phát bệnh. Điều này làm cho Trương mẹ chiếu cố Bảo Bảo từ nhỏ rất ghen tỵ, phải biết rằng lão ngoại quốc Floyd này mới đến đây không bao lâu, hắn còn không biết nói tiếng Trung, làm cho bà khó tin hết sức.
Dưới sự đề nghị của Floyd, Mạc lão gia mang theo Mạc Bảo Bảo đi thăm các nhà xung quanh. Bởi vì trước kia Mạc lão gia sợ Mạc Bảo Bảo nhìn thấy các bạn nhỏ xung quanh có cha mẹ, sợ bé hỏi vấn đề này, sợ bé biết mình không có cha mẹ sẽ thương tâm nên ông không mang bé đi nhà khác làm khách. Nếu là ngẫu nhiên đi thì cũng chọn lúc đối phương ở nhà một mình. Sau khi Floyd biết chuyện này liền hung hăng phê bình Mạc lão gia một phen, làm cho Mạc lão gia nét mặt già nua xấu hổ, câm điếc ăn hoàng liên không dám nói gì. Dù sao dựa theo cách nói của Floyd thì Bảo Bảo không có cảm giác tín nhiệm là do Mạc lão gia tạo thành.
Hiện tại mỗi tuần Mạc lão gia đều dẫn theo Mạc Bảo Bảo đi thăm nhà, nhà ai có trẻ con nhiều liền đi nhà đó, muốn cho Bảo Bảo nhanh chóng làm quen với bạn cùng tuổi, không thể thoát ly xã hội lâu lắm. Thậm chí Floyd nói Mạc lão gia hạ lệnh cho bảo mẫu và bảo vệ không nên quản bé chặt quá, khi Bảo Bảo đứng không vững sắp ngã sấp xuống cũng không được đỡ, để cho bé ngã, ngã xong rồi cũng không được lập tức ôm bé lên, để cho bé học được tự mình đứng lên. Phải để cho bé học được tự lập, bồi dưỡng sự tín nhiệm với bản thân, sinh ra lòng tự tin, đem lòng tự tin thành lập ở chính bản thân mà không phải trước sau ỷ lại vào người khác. Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết vấn đề căn bản về nguy cơ tín nhiệm của Bảo Bảo, để cho bé ở bất cứ đâu cũng không bị khiếp đảm, bị vây ở tình huống gì cũng không muốn tự sát.
Hôm nay Mạc Bảo Bảo sắp mãn 5 tuổi, Floyd trị liệu cho bé được nửa năm, bệnh tình của bé lần đầu tiên có tính đột phá tốt.
Hôm nay Mạc lão gia mang theo Bảo Bảo đến nhà lão bằng hữu bái phỏng, ông ấy là nhà chính trị đương nhiệm Cục thường ủy Ninh Tường Lâm lão tiên sinh, hai người bọn họ từng là chiến hữu kề vai chiến đấu, một người là đội trưởng, một người là chỉ đạo viên, sau này ông thăng chức Tư lệnh, Ninh lão gia thì làm Chính ủy. Hai người ở lĩnh vực bất đồng, nhưng không gây trở ngại giao tình của bọn họ.
Duy nhất cùng Mạc lão gia bất đồng là gia tộc của Ninh lão gia đông người, không giống ông cô đơn chiếc bóng.
Hôm nay là lần đầu tiên Mạc Bảo Bảo đến nhà Ninh lão gia, trước kia bé gặp qua Ninh lão gia nhiều lần, còn thường xuyên cùng Ninh lão gia ăn cơm, chỉ là chưa thăm nhà Ninh lão gia thôi, lần này Mạc lão gia mang bé đến nên bé rất cao hứng.
Làm chủ nhà, Ninh lão gia có chút bất khả tư nghị, phải biết rằng vài năm nay hắn mời Mạc lão gia đến nhà không biết bao nhiêu lần, lại không có lần nào thành công. Ngay cả khi hắn muốn nhìn Mạc Bảo Bảo cũng phải tự mình tới cửa bái phỏng, ở dưới mí mắt của Mạc lão gia mới có thể thấy bé, hôm nay cư nhiên mang theo Bảo Bảo tới cửa, chẳng lẽ mặt trời mọc phía Tây?
Bất quá Ninh lão gia cũng không do dự, tự mình tới cửa nghênh đón, thấy Mạc lão gia xuống xe trước, Mạc Bảo Bảo lon ton đi theo phía sau lưng, cũng không có bảo mẫu bên cạnh, vạn nhất ngã sấp xuống làm sao bây giờ? Hắn bước tới muốn ôm Bảo Bảo lại bị Mạc lão gia ngăn cản, ồ.. chuyện kì quái nha!
Mạc lão gia có tiếng bao che khuyết điểm cư nhiên không ôm Bảo Bảo tới cửa, để cho bé tự đi theo sau mông còn không có người nhìn, hắn phái giúp việc ôm vào cũng không cho, ông không sợ bé ngã sao?
Nguyên bản nhìn quen mưa gió Ninh lão gia không bình tĩnh được nữa, kéo tay Mạc lão gia hỏi:
- Lão Mạc, hôm nay ngươi đổi tính? Không sợ Bảo Bảo nhà ngươi té ngã à?
- Hừm.. Bảo Bảo đã trưởng thành..
Mạc lão gia có chút do dự trả lời, vừa nói xong liền hướng cửa đi đến, cũng không xem Ninh lão gia liếc mắt một cái.
Ninh lão gia thấy thế cũng không đuổi theo ông, tiến lên hai bước nắm tay Mạc Bảo Bảo dẫn bé vào trong phòng.
Mạc Bảo Bảo hiện tại tâm tình không sai, cũng không phản kháng, tiếp tục tung tăng theo Ninh lão gia đi vào trong.
Thế là ông cháu ở lại Ninh gia ăn cơm trưa, điều này làm cho Ninh lão gia cao hứng không thôi, phân phó hạ nhân đem tôn tử cháu gái dẫn lại đây, để cho bọn chúng cùng chơi với Bảo Bảo.
Chốc lát sau, quản gia mang theo vài tiểu hài tử vào phòng khách. Lúc này Mạc lão gia cũng không giống như trước đây, đi đâu đều ôm Bảo Bảo vào trong ngực, ông kêu người mang cái ghế nhỏ lại, để cho bé ngồi bên cạnh.
Quản gia đến làm cho phòng khách náo nhiệt lên. Quản gia mang đến 5 tiểu hài tử, 3 trai 2 gái, phân biệt là 13 tuổi Ninh Chí Hiên và 6 tuổi Ninh Chí Linh - con của trưởng tử Ninh Kiến Quốc của Ninh lão gia, 9 tuổi Ninh Chí Hồng – con của nhị tử Ninh Kiến Nghiệp, 12 tuổi Trình Tuyết Linh và 3 tuổi Trình Dục Đinh – con của trưởng nữ Ninh Kiến Tuyết.
Hôm nay Mạc Bảo Bảo mặc tiểu sườn xám màu đỏ thẫm, Trương mẹ cột hai bím tóc trên đầu, giống như tiên đồng trên tranh tết rất là đẹp mắt. Bé xem trước mắt líu ríu tiểu hài tử cảm thấy thật mới mẻ, mở to mắt nhìn nhưng không đứng lên, đến khi Mạc lão gia cúi đầu nói với Bảo Bảo:
- Bảo Bảo, gia gia cùng Ninh gia gia có chuyện muốn nói, cháu cùng các anh chị đi trong viện chơi được không?
- Ngô.. - Mạc Bảo Bảo nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: Con muốn cùng gia gia ở chung.
- Bảo Bảo ngoan, gia gia ở trong này, vẫn đều ở trong này, cháu có thể tự mình đi chơi một chút, cháu nhớ gia gia thì trở lại nhìn xem là được. – Mạc lão gia tiếp tục khuyên nhủ.
- Nhưng.. nếu không thấy gia gia thì làm sao? - Bảo Bảo vẫn lắc đầu.
- Sẽ không, gia gia cam đoan sẽ không đi đâu, gia gia vẫn luôn ở đây chờ Bảo Bảo! Nếu không tin, Bảo Bảo thử xem? - Mạc lão gia vội cam đoan.
- Ngô..
Mạc Bảo Bảo còn đang do dự thì Mạc lão gia ôm bé từ trên ghế thả xuống đất nói:
- Thử xem sao, Bảo Bảo, thử xem..
Thế là Mạc Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Ninh lão gia mở miệng phân phó:
- Chí Linh, đây là cháu gái bảo bối Mạc Bảo Bảo của Mạc gia gia, cháu dẫn muội muội đi trong viện chơi một chút, Chí Hiên chú ý chiếu kháng một chút, không cho bất luận kẻ nào khi dễ muội muội, nhớ kỹ.. là bất luận kẻ nào! Các cháu cũng thế, không cho phép cùng muội muội cãi nhau càng không cho đánh nhau, đã rõ chưa?
- Vâng, gia gia!
Vài cái tiểu hài tử cùng trả lời, xem ra Ninh lão gia trước mặt bọn nhỏ này rất có uy quyền.
Mạc lão gia thấy thế mới thoáng yên tâm làm cho Mạc Bảo Bảo cùng bọn nhỏ đi ra ngoài chơi.
Ninh Chí Linh tiến đến trước mặt Mạc Bảo Bảo, vươn tay cười nói:
- Xin chào Bảo Bảo, ta gọi là Ninh Chí Linh, năm nay 6 tuổi, chúng ta cùng đi chơi được không?
* * *
Mạc Bảo Bảo có chút sợ hãi, nửa ngày không trả lời cũng không đưa tay ra, đến khi Mạc lão gia đứng lên, đem tay Bảo Bảo bỏ vào lòng bàn tay Ninh Chí Linh, sờ sờ đầu nhỏ của Bảo Bảo dỗ dành nói:
- Bảo Bảo, đi đi, gia gia ở đây chờ cháu.
Mạc Bảo Bảo thế này mới gật đầu.
Ninh Chí Linh cẩn thận nắm tay Mạc Bảo Bảo đi đến trước sân, bên cạnh vài tiểu hài tử cũng nhu thuận đứa lớn nắm đứa nhỏ theo sau rời đi.
Mạc Bảo Bảo rời đi không đến 2 phút đã vội vã chạy trở lại, đứng ở cửa phòng khách nhìn, thấy Mạc lão gia còn ở lại thì xoay người chạy đi chơi, qua vài phút lại chạy về xem, lặp lại như thế 5, 6 lần mới hết. Mạc lão gia nhìn xem lòng thấy chua xót lại vui mừng, mà Ninh lão gia thấy thế cũng thổn thức không thôi.
Sau đó Mạc Bảo Bảo chơi hơn nửa giờ mới quay lại một chuyến, thấy Mạc lão gia ở thì lớn tiếng kêu "gia gia", cũng không cần Mạc lão gia trả lời hay không liền xoay người chạy đi. Xem ra hôm nay Mạc Bảo Bảo chơi rất vui.
Mạc Bảo Bảo trở lại tiền viện tiếp tục cùng bọn nhỏ chơi. Vài cái tiểu hài tử này được Ninh lão gia dặn dò nên đối với Bảo Bảo rất tốt, tự giác đem bàn đu dây cho Bảo Bảo ngồi, đứng một bên đẩy bé, ngay cả khi chơi trốn tìm rõ ràng thấy bé trốn ở sau núi giả cũng không bắt bé làm cho Bảo Bảo thấy thực mới mẻ, chơi vui cực, cười khanh khách không ngừng.
Đến khi vài tiểu hài tử cãi nhau đi vào thiên viện thì tiếng cười của bé mới ngừng lại.
Không khí đang vui vẻ đột nhiên các tiểu hài tử ở đây thấy một tiểu nam hài hơn 3 tuổi thì im bặt.
Đứng ở trước Ninh Chí Hồng giương giọng hướng đến cách đó không xa tiểu nam hài mắng:
- Dã loại.. ta phi!
Những đứa khác nghe Ninh Chí Hồng chửi bậy đều nở nụ cười, lớn tuổi nhất Ninh Chí Hiên cũng không ngăn cản đệ đệ, ngược lại khoanh tay cười lạnh nhìn phía trước tiểu nam hài, vẻ mặt khinh thường.
Mạc Bảo Bảo không biết dã loại là có ý gì, bé không biết đây là mắng chửi người, nhưng bé xem bọn họ tươi cười vui sướng khi người khác gặp họa thì trực giác bé cho rằng "dã loại" khẳng định là không tốt.
Vì thế bé nhẹ kéo tay Ninh Chí Linh hỏi:
- Vì sao các ngươi mắng hắn?
- Hừ, mẹ ta nói mẹ hắn cùng người bỏ trốn sinh hạ hắn, ngay cả ba ba cũng không biết là ai, hắn chính là dã loại, làm mất mặt Ninh gia chúng ta!
Ninh Chí Linh lộ ra miệng cười xinh đẹp lại nói lời nói độc ác, cuối cùng bổ sung câu "gia gia cũng không thích hắn"
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân bọn họ dám công nhiên mắng hắn.
Bảo Bảo nghe sau có chút nghi hoặc hỏi:
- Ba ba? Là gì?
- Ba ba chính là ba ba! Ngươi không có ba ba? – Ninh Chí Linh giật mình hỏi.
Mạc Bảo Bảo nghĩ nghĩ, nhịn không được lắc đầu, trả lời:
- Không có.
Bé chỉ có gia gia, không có ba ba. Thế bé có phải hay không cũng là dã loại?