Buổi chiều hôm đó Mạc Bảo Bảo bị "không trâu bắt chó đi cày", dưới những ánh mắt nghi hoặc, cô kiên trì đứng trước tấm bảng đen, là vị trí của Tiết lão sư từng đứng giảng bài. Sau đó cô kiềm chế sự khẩn trương của bản thân, dùng hết sức lực bình tĩnh mở miệng nói:
- Hôm nay chị sẽ dạy cho các em học bài..
Cô đứng thẳng lưng, quật cường mở miệng nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ học các phép nhân chia..
Không thể không nói, Bảo Bảo vẫn còn có sự quý phái trong xương, lúc mới bắt đầu cô còn thấy khẩn trương, nhưng sau đó cô hiểu được không thể tránh né, phải đối mặt sự việc, cô liền không chút do dự mà đối mặt. Một khi Mạc Bảo Bảo tập trung làm việc gì đó thì tỉ lệ thất bại rất thấp.
Tiết Hoài Nhơn đứng một bên nhìn Mạc Bảo Bảo giảng dạy cho bọn nhỏ rất nghiêm túc, ông gật gật đầu, Mạc Bảo Bảo còn có thể đắp nặn được.
Cô ấy tuy rằng được nuông chiều nhưng sẽ không giống các tiểu thư nhà giàu yếu ớt, cô ấy kiêu ngạo nhưng sẽ không tự cho bản thân là tài giỏi hơn người, cô ấy thanh cao nhưng sẽ không tùy ý hạ thấp người khác. Cho nên Mạc lão gia tử giáo dục Mạc Bảo Bảo vẫn rất tốt.
Ít nhất khi mọi người tiếp xúc với Mạc Bảo Bảo đều cảm thấy cô ấy có gia giáo rất tốt. Cô ấy không bao giờ sai vặt ai, cũng không khinh thường người nghèo, sự kiêu ngạo của cô chỉ nhằm vào những người cùng tầng lớp, chỉ có ở trước mặt bọn họ cô mới kiêu ngạo như một nàng công chúa.
Nói tóm lại Mạc Bảo Bảo dạy học rất tốt, ít nhất cô nói tiếng phổ thông rõ ràng làm cho bọn trẻ ngồi nghe liên tục gật đầu, có mấy đứa trẻ còn chưa biết tiếng phổ thông, khẩu âm còn mang giọng Tứ Xuyên mở miệng nói chuyện thì sắc mặt đỏ lên thẹn thùng.
Thời gian nhoáng lên một cái trôi qua hết một tiếng, Mạc Bảo Bảo giảng bài hăng say, cảm giác muốn ngừng mà không được. Cô nhìn thấy bọn trẻ ngồi ở dưới dùng ánh mắt khát vọng ham học hỏi, sùng bái nhìn mình, cô chợt cảm thấy một sự thỏa mãn.
Khi ánh mắt cô bắt gặp những ánh mắt hồn nhiên khát khao ấy, cô bỗng nhiên cảm động, cô mơ hồ cảm thấy bản thân mình có giá trị, nguyên lai trên đời này vẫn còn có người cần cô.
Nghĩ đến đây, Mạc Bảo Bảo liền giống như bị uống thuốc kích thích, khí thế giảng dạy càng mãnh liệt, cho đến lúc Tiết lão sư mở miệng đánh gãy Mạc Bảo Bảo
- Bảo Bảo, tạm thời ngưng dạy nghỉ ngơi một chút đi..
Mạc Bảo Bảo mới phát hiện bản thân quá nhập tâm, vội vàng cho tan học. Mạc Bảo Bảo vừa dứt lời, bọn trẻ phía dưới đứng lên đối với Mạc Bảo Bảo cúi đầu nói
- Lão sư, vất vả.
Mạc Bảo Bảo nghe bỗng cảm động lệ nóng doanh tròng. Cô bất quá là vì muốn ở lại đây mà bất đắc dĩ phải đi dạy học cho bọn trẻ, lại được đến bọn trẻ thật tình cảm tạ, làm cho cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cô vội vàng xoay người, muốn mở miệng nói cái gì, lại bị bên cạnh Uông nữ sĩ nhẹ nhàng giữ chặt, chỉ nghe bà nói:
- Bảo Bảo, bất luận con là xuất phát từ nguyên nhân gì mà đứng dạy học hôm nay, chỉ cần con dùng chân tâm đối đãi, bọn trẻ cảm tạ, con nhận chính là theo lý thường phải làm.
Nghe được Uông nữ sĩ nói như vậy, Mạc Bảo Bảo mới gật gật đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Uông di, cám ơn người.
Mạc Bảo Bảo đến đây nơi này một tháng, cùng vợ chồng Tiết Hoài Nhơn trở nên quen thuộc, bắt đầu gọi Tiết Hoài Nhơn là Tiết thúc thúc, gọi Uông nữ sĩ là Uông di.
- Ha ha, đứa nhỏ ngốc, ta có làm cái gì sao?
Uông nữ sĩ lại lắc đầu giả ngu, nhìn Mạc Bảo Bảo lập tức nở nụ cười.
Một bên Tiết lão sư thấy thế, cũng có chút buồn cười nhìn thê tử của mình, lại bị Uông nữ sĩ trừng mắt một cái, sau đó mở miệng nói
- Bảo Bảo, hôm nay con không cần giảng bài mới, bọn trẻ trên núi căn bản kém lắm, giảng nhiều bọn trẻ tiêu hóa không được, lát nữa con cho bọn chúng phụ đạo một chút bài tập đi, bởi vì bọn chúng tan học về nhà rất ít có thời gian làm bài tập, cho nên mỗi ngày bài tập đều là ở trên lớp học hoàn thành!
- Ân, con đã biết, Tiết thúc thúc. - Mạc Bảo Bảo gật gật đầu.
Nghỉ ngơi một hồi, Mạc Bảo Bảo lên lớp liền không giảng bài mới nữa, bắt đầu phụ đạo cho hơn ba mươi đứa trẻ làm bài tập.
Mới đầu Mạc Bảo Bảo vẫn là rất kiên nhẫn bắt đầu phụ đạo, nhưng là càng về sau Mạc Bảo Bảo kiên nhẫn bị bào mòn hết.
Mạc Bảo Bảo trước nay là người đặc biệt không có kiên nhẫn. Trước đây cô không muốn đi học là vì không có kiên nhẫn, cô cũng không phải là học không vô, tương phản, trong lĩnh vực học tập Mạc Bảo Bảo có thể nói là thực thông minh, lão sư hơi chút nhắc tới, cô liền đã hiểu, thậm chí còn có thể suy một ra ba.
Mạc Bảo Bảo không muốn đọc sách chính là vì nhẫn chịu không nổi một tiết học ngồi trong lớp 40 phút, kiên nhẫn của cô nhiều nhất là 20 phút.. Cho nên, đến sau lại bỏ học, Mạc lão gia tử mời gia sư chuyên nghiệp ở nhà dạy Mạc Bảo Bảo, một buổi học chia làm vài tiết nhỏ, một tiết 15 phút.
Mà hiện tại, Mạc Bảo Bảo ngồi trên mặt đất, nhìn cô bé ngồi đối diện mà muốn phát điên! Cô đã tận lực nhẫn nại, nhưng kiên nhẫn của cô vẫn là bị cô bé bào mòn hết.
Làm sao có người ngốc như vậy? Một đề toán đơn giản, cô đã giảng đi giảng lại cho cô bé ba lần, cô bé vẫn là không hiểu, cho dù cô đã đem đáp án rõ ràng viết ra, cô bé vẫn không làm được, cô còn đem quá trình giải đáp án liệt kê ra từng bước, cô bé vẫn là tính sai!
Này quả thực là ngốc hết thuốc chữa!
Vì thế, khi Mạc Bảo Bảo lần thứ tư giảng xong đề bài mà trong mắt cô là đơn giản quá đáng, cô bé kia vẫn là khó hiểu lắc đầu nói không hiểu, Mạc Bảo Bảo hỏng mất!
Mạc Bảo Bảo đứng lên, trên cao nhìn xuống cô bé kia nhịn không được rít gào:
- Sao em có thể ngốc như vậy? Bài toán đơn giản như vậy vẫn không làm được? Cho dù em không làm được thì chị cũng đã giảng cho em 3, 4 lần, ngay cả đáp án đều nói cho em, em vẫn không làm được, trên đời này làm sao có người ngốc như em? Em rốt cuộc là ăn gì mà lớn lên vậy? Chị mà là em, chị đã sớm đem đầu đập chết!"- cô bị làm cho tức điên lên.
Đúng lúc lúc này, Tiết Hoài Nhơn mở miệng quát lớn:
- Mạc Bảo Bảo, con đang làm gì?
- Con.. - Bảo Bảo bất ngờ chưa kịp phản ứng, cô cũng không biết vì sao chính mình lại quá đáng như vậy, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
- Mạc Bảo Bảo, con có tư cách gì mắng con bé? - Tiết Hoài Nhơn nhưng không cho Mạc Bảo Bảo cơ hội cãi lại, đi thẳng lên trước, một tay nắm cô bé kia kéo đến, đem cô bé đưa tới trong lòng Uông nữ sĩ, làm cho Uông nữ sĩ dỗ dành cô bé. Thế này mới tiếp tục mở miệng nói - Mạc Bảo Bảo, làm một người lão sư, con dựa vào cái gì mắng con bé?
- Con.. - Mạc Bảo Bảo ngẩng đầu, muốn trả lời, lại không biết nói gì.
Tiết Hoài Nhơn nghiêm khắc mở miệng khiển trách.
- Mạc Bảo Bảo, con là một lão sư, bất luận trước kia con làm cái gì, khi con làm một lão sư, con nhất định phải khoan dung, con nhất định phải rộng lượng! Đối đãi học trò của mình, tựa như đối đãi con của bản thân mình. Khi con học bước đi, con có thể từng bước đi suông sẻ sao? Khi con học nói, con có thể há mồm đã nói sao? Con nhà ai mà không phải được cha mẹ trưởng bối kiên nhẫn dạy dỗ mới bắt đầu bi bô tập nói, bắt đầu tập tễnh bước đi. Trưởng bối của con có mắng con ngốc không, có ghét bỏ con ngốc sao? Bất luận kẻ nào đều có thứ không am hiểu, cha mẹ con có bởi vì con nói chuyện so với đứa trẻ khác chậm mà quở trách con chưa? Có bởi vì con biết đi so với đứa trẻ khác trễ mà ghét bỏ con, sẽ bởi vì con so với người khác ngốc mà vứt bỏ con sao? Nếu có, họ sẽ không xứng làm người cha mẹ!
Tiết Hoài Nhơn nhìn Mạc Bảo Bảo bị ông răn dạy mà đứng sững sờ, dừng một chút, áp chế trong lòng không đành lòng, khẽ cắn môi, tiếp tục mở miệng giáo huấn nói
- Mạc Bảo Bảo, làm lão sư cũng là giống như vậy! Học trò không hiểu, con có thể kiên nhẫn dạy, một lần không hiểu, dạy hai lần, hai lần không hiểu, dạy ba lần, ba lần không hiểu, liền dạy bốn lần! Chỉ cần học trò không hiểu, con vẫn phải tiếp tục dạy, cho dù là 10 lần, 100 lần, cho đến khi học trò hiểu mới thôi! Làm lão sư, nhất định phải làm được dạy không biết mệt, có như vậy, con mới xứng đáng làm lão sư! Mà giờ phút này, con xứng sao? Xứng đáng với danh xưng lão sư này sao?
- Tiết lão sư, con.. - Mạc Bảo Bảo bị Tiết Hoài Nhơn mắng không ngẩng được đầu lên, muốn nói gì, lại bị Uông nữ sĩ đánh gãy.
- Mạc Bảo Bảo, con cảm thấy chính mình so với con bé thông minh, con cảm thấy con bé ngốc sao?
- Sẽ không.. - Mạc Bảo Bảo vội vàng lắc đầu, mặc dù ở trong lòng cô quả thật nghĩ như vậy, nhưng bị Tiết Hoài Nhơn mắng qua sau nhận liền thức đến chính mình sai lầm, vội vàng lắc đầu trả lời.
- Không đúng, Mạc Bảo Bảo, đáy lòng của con quả thật cho rằng như vậy! - Uông nữ sĩ lại khẳng định mở miệng, nói xong, thấy Mạc Bảo Bảo vội vàng lắc đầu muốn cãi lại, bà không cho Mạc Bảo Bảo cơ hội mở miệng, bà tiếp tục nói - Như vậy, Bảo Bảo, con có thể nhóm lửa sao?
- Cái gì? - Mạc Bảo Bảo bất ngờ không có phản ứng lại đây.
- Bảo Bảo, con tới nơi này một tháng, mỗi ngày nhìn ta nhóm lửa nấu cơm nhiều lần như vậy, cụ thể thế nào con hẳn là cũng biết, như vậy, ta hỏi con, sau khi con xem qua nhiều lần như vậy, nay con sẽ biết nhóm lửa sao? - Uông nữ sĩ thanh âm trầm thấp hỏi.
- Biết! - Mạc Bảo Bảo theo bản năng trả lời. Sự kiêu ngạo của cô cơ hồ khắc vào trong linh hồn, đối mặt sự nghi ngờ của Uông nữ sĩ, cô liền theo trực giác phản kháng lại, từ trước tới nay cô đều không muốn bị bất luận kẻ nào khinh thường mình, vô luận là ai, vô luận ở dưới tình huống nào.
- Như vậy, con nhóm lửa cho a xem, nếu con làm được, sự việc hôm nay, chúng ta sẽ cho qua, ta kêu lão Tiết xin lỗi con! - Uông nữ sĩ trảm đinh tiệt thiết nói.
- Không cần.. Không cần xin lỗi con! - Mạc Bảo Bảo vội vàng cự tuyệt.
- Mạc Bảo Bảo, hiện tại nói này đó vô dụng, con phải làm đi, nếu thành công, mới có tư cách cự tuyệt, mới có tư cách nói không cần cho con xin lỗi, mới có tư cách bình phán người khác, con hiểu chưa? - Uông nữ sĩ lại mở miệng cãi lại nói.
- Ân! Con hiểu được! - Mạc Bảo Bảo gật gật đầu.
Đúng vậy, cô hiểu được, chỉ cần có người dạy, cô sẽ hiểu được.