Mạc Bảo Bảo dùng không quá 20 phút đã lái xe đến bên ngoài sân nhà ga, cô chuẩn bị xuống xe đi mua vé, lại phát hiện mình không mang tiền. Hơn nữa làm cho cô nan kham là trên người còn mặc gả y, nhìn bộ quần áo này liền cảm thấy châm chọc.
May mắn phụ cận nhà ga có trung tâm thương mại. Bất quá sau khi cô lật tung hết toa xe lên cũng chỉ tìm được một tấm thẻ tín dụng vô dụng, cô liền cảm thấy đau đầu.
Hôm nay xuất môn cô không mang theo tiền, không mang thẻ, tất cả mọi thứ của cô đều bị cô cho nổ tung tại biệt thự, không biết này có phải là tự làm bậy không thể sống không đây.
Nghĩ lại cô cũng không thấy đáng tiếc gì cả, ngoài Ninh Phượng Nam ra, phàm là thứ gì cô đã buông tha thì cô sẽ không hối hận.
Mạc Bảo Bảo mở cửa xe, một tay cầm điện thoại, một tay cầm thẻ tín dụng, tư thái duyên dáng bước xuống xe. Trừ khi trước mặt Ninh Phượng Nam, ở bất cứ địa phương khác cô cũng không cho phép bản thân yếu đuối. Dù hiện tại bản thân chật vật, lưng cô cũng đứng thẳng tắp.
Cô thoáng ngẩng đầu, phảng phất khinh thường nhất cố nhìn xung quanh những ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình. Bộ pháp vững vàng, tư thái duyên dáng dẫm giày cao gót chậm rãi hướng đến công ty bách hóa đi đến. Làm cho những người vây xem cô cảm giác như cô đang đi trên thảm đỏ trao giải Oscar mà không phải là đang đi trên lối đi bộ ở sân ga.
Ban đêm nhà ga như cũ tiếng người ồn ào, Mạc Bảo Bảo mặc đỏ thẫm gả y đi trên lối đi bộ ngoài sân ga, màu đen màn đêm dường như trở thành bối cảnh đẹp nhất cho cô, dưới ánh đèn đường hôn ám tạo nên một bức tranh xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.
Đây là "ác ma tân nương", xinh đẹp lại không ai dám tiết độc.
Giờ khắc này trên sân ga mọi người dường như im lặng xuống, không hẹn mà cùng nhau lấy điện thoại ra muốn chụp hình ảnh này lại, nhưng phát hiện bóng đêm quá trầm, bọn họ chỉ chụp được bất quá là một đốm lửa đỏ, cho nên bọn họ muốn lưu lại chỉ là ký ức xinh đẹp này mà thôi.
Mạc Bảo Bảo không để tâm đến ánh mắt xung quanh tiêu sái đến công ty bách hóa, hiện tại đã gần về khuya, rất nhiều cửa hàng quần áo đều đóng cửa, mà nếu còn cửa hàng nào chưa đóng cửa thì cũng rất khó tìm thấy nhãn hiệu trước kia cô hay mặc, bởi vì quần áo cô mặc đều được may thủ công theo yêu cầu ở Ý, căn bản không tìm thấy ở ngoài thị trường. Trước kia cô không bao giờ mặc quần áo ở trong các cửa hàng, bởi vì cô không chấp nhận được có người mặc đồ giống mình. Cho nên trước kia cô chưa bao giờ đi dạo mua sắm, cho dù là các nhãn hiệu cao cấp trên thế giới như LV, Chanel, Dior, Versace cũng cử chuyên gia đến cửa vì cô mà phục vụ.
Bất quá, đó là Mạc Bảo Bảo trước kia.
Hiện tại cô đối với mấy vấn đề này đã không còn coi trọng nữa.
Sau khi mất đi thứ trọng yếu nhất, các thứ còn lại đã không còn ý nghĩa, tùy tiện mặc quần áo nào đều được.
Hiện tại là tối 10 giờ 48 phút, Mạc Bảo Bảo nhìn xem điện thoại trầm ngâm, khoảng cách cô rời đi Ninh Phượng Nam đã hơn 3 tiếng, không biết hắn thế nào rồi?
Cô lại nhớ đến hắn, cho dù trong lòng luôn mặc niệm "không được nhớ hắn, không được nhớ hắn..", cô vẫn không thể tránh khỏi nhớ đến hắn, lại không kiềm chế được mà lo lắng, lo lắng hắn bị trúng đạn có nguy hiểm không?
Cô quả nhiên không có tiền đồ mà!
Mạc Bảo Bảo dùng sức lắc đầu, đem tầng vướng bận trong lòng tạm thời áp chế xuống, sau đó bước nhanh đến thang máy của công ty bách hóa, thẳng đến tầng 3 chuyên bán quần áo.
Đến nơi thấy đa số cửa hàng đều đóng cửa, còn lại vài nơi đang sửa sang lại chuẩn bị đóng cửa, cô bước nhanh đến một cửa hàng gần nhất còn chưa đóng cửa, dưới tình huống hướng dẫn viên còn chưa kịp phản ứng đã hỏi:
- Hiện tại mua quần áo còn quẹt thẻ không?
- Cái gì? – hướng dẫn viên còn chưa kịp thoát khỏi ấn tượng từ bộ gả y hoa lệ của Bảo Bảo, trực giác mở miệng trả lời.
- Tôi nói, bây giờ còn có thể quẹt thẻ hay không? Tôi không có tiền mặt.. - Mạc Bảo Bảo có chút bất đắc dĩ lặp lại. Dù sao đã trễ thế này lại xuất hiện một cô gái diện mạo tinh xảo, khí chất cao quý, mặc đỏ thẫm gả y tới mua quần áo, là ai đều kinh ngạc đi.
- A, có thể, có thể.. ngài tùy tiện xem, tùy tiện xem đi.. - bất tri bất giác hướng dẫn viên dùng tới kính ngữ, cô trực giác cảm thấy người trước mắt xuất thân quyền quý, này một thân khí độ, cũng không phải thiên kim hào môn bình thường có được.
Kỳ thật cũng khó trách, từ nhỏ Mạc Bảo Bảo đã theo Mạc lão gia đi gặp trong ngoài nước người lãnh đạo, mỗi ngày đều ăn cơm cùng lãnh đạo thế hệ trước, có thể nói cô gặp qua các lãnh đạo so với người bình thường nghe nói qua còn nhiều.
Tại trước mặt người lãnh đạo các quốc gia cô chưa từng luống cuống, có thể nói nói cười cười, là một đóa cao hoa ý vị.
Mạc Bảo Bảo cũng không lựa chọn, cô chọn đại một cái quần bò, cái áo phông, áo khoác, lại tùy tay lấy một đôi giày bệch số 35 rồi hướng phòng thay quần áo đi đến. Mà nguyên bản đứng một bên chuẩn bị cẩn thận giới thiệu hướng dẫn viên chỉ có thể trơ mắt nhìn hành động của Mạc Bảo Bảo.
Một lát sau Mạc Bảo Bảo đã thay quần áo xong đi ra, sau khi đổi một thân quần áo, nhìn cô có cảm giác gần gũi hơn lúc nãy, cả người khí chất mượt mà hơn. Không còn tạo cảm giác cao không thể phàn, không còn cự người ngàn dặm ở ngoài.. hướng dẫn viên cảm thấy có thể thân cận Mạc Bảo Bảo. Cô không câu nệ nữa mà cười nói:
- Tiểu thư, cô thật là đẹp mắt!
- Ân? – Mạc Bảo Bảo cho tới bây giờ nghe qua vô số khen tặng, từ nhỏ đến lớn cơ hồ ở trong tiếng ca ngợi của mọi người mà lớn lên, cho nên đã không còn cảm giác nữa. Bởi vì những lời ca ngợi đó là do cô là Mạc Bảo Bảo, cháu gái của Mạc lão gia, cháu dâu của Ninh lão gia, mặc kệ có phải hay không cố ý cô đều cảm thấy mọi người ca ngợi không được thuần túy.
Mà cô là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, cho nên cô không thích người khác ca ngợi mình lắm. Bất quá hôm nay, sau khi cô cởi trang phục hoa lệ ra, thay đổi một bộ đồ đơn giản lại có người khen ngợi cô xinh đẹp.
Không thể phủ nhận, cảm giác này thật sự khá tốt.
Cô có chút ngượng ngùng trả lời,
- Cám ơn, cô cũng rất mỹ lệ..
Lần đầu tiên Mạc Bảo Bảo không cảm thấy người khác ca ngợi mình là đương nhiên, lần đầu tiên cô đi ca ngợi một người khác có diện mạo cũng không xuất chúng, nhưng cô thật sự phát ra từ nội tâm mà ca ngợi.
Cô cơ hồ nhớ lại lúc học tiểu học, khi ngữ văn lão sư nói tâm linh đẹp mới là thứ đẹp nhất. Trước kia cô cười nhạt, nhưng từ hôm nay trở đi, cô đã chậm rãi hiểu được hàm nghĩa đó.
Mạc Bảo Bảo cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, cô đột nhiên phát hiện, cô kỳ thật còn có rất nhiều thứ cần chính mình đi trải nghiệm, rất nhiều đạo lý cần chính mình đi lý giải.
Hơn nữa, vừa mới đây cô còn thấy khó có thể chịu được đau lòng, vậy mà bây giờ lại giảm bớt không ít. Làm cho cô không tự chủ được đối với chính mình trong gương lộ ra mỉm cười.
Cứ như vậy đi, như vậy là tốt rồi!
Mặc kệ sau này cô trải qua cuộc sống như thế nào, sau này ngày qua gian nan cỡ nào, sau này cô khó có thể chịu đựng được, ít nhất có tốt khởi đầu luôn không sai!
Cô cười xuất ra thẻ tín dụng, đưa cho hướng dẫn viên:
- Mời thanh toán.
Hướng dẫn viên có chút khẩn trương tiếp nhận thẻ tín dụng, dùng tốc độ nhanh nhất thanh toán, cuối cùng nói:
- Mời cô nhập mật mã.
Mạc Bảo Bảo gật đầu, nhập vào 840214 vài con số. Nếu đây là thẻ của cô như vậy mật mã chính là sinh nhật của Ninh Phượng Nam. Trước kia cô sợ quên sinh nhật của hắn, cho nên sở hữu mật mã đều là sinh nhật Ninh Phượng Nam, nay nghĩ đến thật là buồn cười mà.
Khi đó cho dù ở nước ngoài, chỉ cần mua này nọ, mỗi lần nhập sai mật mã, nhập lại lần nữa cô đều nhớ tới Ninh Phượng Nam một lần, sau đó cô sẽ gọi điện thoại cho Ninh Phượng Nam. Trước kia mỗi lần nhập mật mã cô đều thấy thật ngọt ngào.
Mỗi lần ngón tay gõ ra sinh nhật Ninh Phượng Nam, cô sẽ cảm thấy tâm động, thường thường không tự chủ được đỏ mặt, giống như cô làm chuyện gì thân mật vậy.
Nhưng nay cô cảm thấy khó có thể gõ mấy con số này xuống.
Nguyên lai, chính mình đã yêu hắn sâu như vậy.
Hướng dẫn viên đem hóa đơn đóng dấu rồi đưa cho Mạc Bảo Bảo, thấy cô thần sắc hoảng hốt, ánh mắt lóe ra lệ quang, lại thủy chung không có nước mắt nhỏ xuống. Đột nhiên cảm thấy cô gái trước mắt thật yếu ớt, dường như không chịu nổi một kích, cùng khi mới bước vào cửa hàng lại như hai người, mâu thuẫn như vậy, là ai tổn thương cô ấy?
Hướng dẫn viên bỗng nhiên thấy đau lòng, không muốn quấy rầy, lại không thể không đánh gãy suy nghĩ của Mạc Bảo Bảo, hướng về phía Mạc Bảo Bảo cổ vũ cười, tận lực ôn nhu nói:
- Tiểu thư, mời ký tên một chút.
Mạc Bảo Bảo mới phản ứng lại đây, hơi xin lỗi nhìn hướng dẫn viên, tiếp nhận bút chuẩn bị ký tên Ninh Phượng Nam, từ sau khi kết hôn tất cả thẻ của cô đều là hắn làm giúp.
Cô dùng toàn thân khí lực ức chế run run, từng chữ từng chữ ghi xuống ba chữ Ninh Phượng Nam. Có lẽ đây là đời này lần cuối cùng cô ghi tên hắn đi, cho nên cô rất chăm chú ghi tên hắn xuống.
Trước đây Mạc Bảo Bảo chưa từng thực sự học tập, viết chữ cũng không đẹp, bởi vì luyện chữ rất vất vả. Nhưng sau đó có một lần lơ đãng thấy vở bài tập của Ninh Phượng Nam chữ viết tinh tế ngay ngắn, xinh đẹp cô mới bắt đầu thật sự tập luyện chữ.
Chữ viết của cô cong vẹo rất khó xem, mà chữ viết của hắn lại rất đẹp, điều này làm cho cô cảm thấy mất mặt. Nhưng chữ đầu tiên cô luyện viết lại không phải tên bản thân, mà là tên của Ninh Phượng Nam.
Cô bắt đầu mỗi ngày luyện chữ, dùng suốt hai năm mới có thể viết ra một tay chữ đẹp.
Chữ viết đẹp nhất vẫn là ba chữ Ninh Phượng Nam.
Ninh Phượng Nam, Ninh Phượng Nam, vì sao cô làm chuyện gì cũng nhớ tới hắn. Vì sao cô làm chuyện gì cũng đều có liên quan đến hắn, vì sao không thể làm cho cô tạm thời quên hắn đi.
Vì sao sự thật tàn khốc như vậy, nó không có lúc nào là không nhắc nhở cô, cho dù trong sinh mệnh tất cả đều là ấn ký của Ninh Phượng Nam, cô cũng đã hoàn toàn mất đi hắn.
Chẳng lẽ đây là mệnh của cô sao?
Là do cô quá ỷ lại sao?
Nhưng vậy thì thế nào?
Cho dù đây là mệnh của cô, cô cũng muốn nghịch thiên sửa mệnh!
Nếu hắn đã muốn buông tha cô, cô còn muốn chấp nhất với hắn chỉ phí công mà thôi, lại luyến tiếc cũng vô ích mà thôi.
Cho nên cô vẫn là buông tha thôi.
Cô cố gắng đem ba chữ Ninh Phượng Nam quên đi, nhưng vẫn là phí công.
Mỗi lần nhớ tới một lần, tâm lại đau một lần. Nguyên bản vừa mới bình phục tâm tình lại bởi vì vậy mà nhấc lên từng đợt sóng to ngập trời, cô không bỏ xuống được, cô vứt không được, cho dù hiện tại có chết đi, ba chữ Ninh Phượng Nam này cũng sẽ theo hồn phách quấn quanh cùng nhau.
Nếu không thể quên được, vậy thì chôn dưới đáy lòng đi!
Hướng dẫn viên đem thẻ trả lại cho cô, Mạc Bảo Bảo có thể nói là chạy trối chết rời đi.
Hướng dẫn viên nhìn Mạc Bảo Bảo nháy mắt đã ra tới cửa, có chút mờ mịt cầm lấy Mạc Bảo Bảo để lại phòng thay quần áo gả y và giày cao gót, vội vàng hướng về phía cô hô lên,
- Tiều thư, quần áo và giày của cô này!
- Tặng cho cô, nếu cô không cần thì ném đi. - khi thang máy khép lại Mạc Bảo Bảo thuận miệng đáp, trước kia quần áo của cô đều là ném đi cũng không muốn cho người khác. Nhưng hiện tại bộ gả y lễ phục này được xưng là trên thế giới độc nhất vô nhị lại bị cô mặt không chút thay đổi tặng cho người khác. Có lẽ, tình yêu mất đi, lại chấp nhất mấy thứ khác cũng đã không còn trọng yếu nữa.
Hướng dẫn viên nghe xong trợn mắt há hốc mồm, cô xem bộ gả y trước mặt, không nói đến tạo hình, không nói đến thiết kế kiểu dáng, chỉ cần là trên áo dùng kim tuyến thêu phượng hoàng, dùng ngân tuyến thêu tường vân liền nhịn không được nuốt mấy khẩu nước miếng, cô chỉ cần tháo kim tuyến và ngân tuyến xuống cũng đủ cho mình một bút tiền tài, huống chi là thêu xinh đẹp như vậy, giống như là tác phẩm nghệ thuật, cho dù không phải dùng kim tuyến thêu, chỉ nói về thủ công thêu đẹp như vậy cũng đủ khiến các phu nhân xua như xua vịt đi.
Vậy mà tiểu thư này lại nói cho mình.
Đôi giày này cũng vậy, nhìn như mới, cơ hồ không có dấu vết mang qua, tuy rằng trên giày không ghi tên nhãn hiệu, nhưng sờ ở lòng bàn tay cảm giác rất tốt, thiết kế hoa lệ lại tao nhã, cuối cùng viên ruby đính trên đó cũng đủ đáng giá.
Giày này cho dù có tiền cũng sợ là không mua được đi.
Có lẽ giày này là thuần thủ công chế tác.
Trời ạ, cô muốn phát tài sao?