Cửa lớn văn phòng bị mở tung ra, chỉ thấy đồ đần nào đó tay xách một túi đồ ăn vặt đủ các loại, nhàn nhã lắc lư đi vào.
Giang Dĩ Hằng nhíu mày, cô không thể ngồi yên lặng bên cạnh anh sao?
Cả buổi chiều ngày hôm nay toàn chạy loăng quăng ầm ĩ khắp nơi.
“Vừa đi đâu đó?” Anh trừng mắt hỏi.
Cam Điềm tay thì không ngừng xé gói khoai tây chiên vị cà chua, ưỡn thẳng lưng hùng hồn đáp, “Ra ngoài mua đồ ăn vặt.”
Giang Dĩ Hằng nhìn xéo sangcốc sữa chua nếp cẩm đặt trên bàn.
“Lúc nãy không phải đã uống trà sữa rồi à?” Anh hỏi.
” Trà sữa lúc nãy uống không nổi. Em còn tưởng nhiều người trong công ty xếp hàng mua như vậy thì chắc là rất ngon, nhưng mãi sau mới biết chỉ là đi đốt tiền mua lung tung.”
Cam Điềm nói xong, cầm lon sữa bò Wangsai tu ừng ực hai hớp.
Ơ, cô phát hiện sắc mặc Giang Dĩ Hằng đã đen như đít nồi.
Cô cho rằng anh không thích mình ăn vặt nên vội vàng chu môi giải thích, “Giang Dĩ Hằng, em không chịu được đói.”
Sau đó ném cho anh một loại ngon nhất như đang cống hiến bảo vật, “Này, em tốt bụng, lúc nào cũng nghĩ đến anh nên mang về cho anh một gói phồng tôm ngon đây.”
Bốn giờ chiều, giữa ánh mặt trời chênh chếch, Cam Điềm vừa chơi xong cấp 50 của Anipop, liếc mắt lên bàn nhìn người đàn ông vẫn đang miệt mài làm việc, sau đó liền cực kỳ biết điều cầm điện thoại của anh đặt đồ ăn tăng ca.
Ở Aurora, làm quá sáu giờ chiều là có thể đặt bữa ăn tăng ca.
Bữa tối và bữa ăn khuya đều do cửa hàng siêu nổi tiếng trên mạng cung cấp, có thể đặt qua hệ thống nội bộ của Aurora.
Ngón tay Cam Điềm lướt lướt trên màn hình, thật sự không biết chọn chỗ nào vì chỗ nào cũng muốn ăn,” Đồ trứng thối nào đó thật kẹt sỉ, thế mà chỉ cho mỗi nhân viên đặt một suất ăn, đủ no sao được chứ.”
Cuối cùng do dự đủ kiểu, cô gọi suất cá chua phi lê quán 233, cay vừa. Còn cơm lươn quán Tân Nguyệt, lần sau đặt vậy.
Trời nhập nhẹm tối, cửa phòng vang lên ba tiếng cốc cốc cốc, Cam Điềm phi ra nhanh như chớp.
“Chào cô.”
Cô thư ký mặc váy nở một nụ cười chuyên nghiệp với Cam Điềm, đưa cho cô một chiếc túi giấy màu nâu nhạt, “Đồ Giang tổng đặt mua vừa được chuyển phát nhanh tới. Phiền cô chuyển cho ngài ấy giùm tôi.”
Cam Điềm “Ừm”, rồi “Bái bai”, thuận lợi nhận lấy túi giấy, bên trong là một hộp nhỏ xinh, cô bóc luôn ra xem.
“Đây là cái gì nhỉ?” Đôi mắt nai mở to, lông mi chớp chớp, “Cá voi con thật đáng yêu! Còn là màu hồng nhạt nữa, cái đuôi vểnh lên xinh thật!”
Nhưng sao nó lại mềm mềm dẻo dẻo thế nhỉ, ấn nút khởi động sẽ rung lên trong lòng bàn tay nhìn không giống đồ trang trí chút nào.
Ngay lúc cô đang nghi ngờ, Giang Dĩ Hằng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, giật con cá voi nhỏ khỏi tay cô.
Mấy phút sau, anh đem cá voi nhỏ đi khử khuẩn, rửa sạch sẽ xong liền kéo cô qua ghế sô pha.
“Anh muốn làm gì?”
Cam Điềm bỗng nhiên đỏ mặt, sẽ không phải lại muốn làm chuyện kia chứ?
Sặc… Thế nhưng chỗ dịch dính dính như cháo mà anh vừa rót vào vẫn đang ngập ngụa bên trong cô đấy.
“Nhét cái này vào bên trong, thì em sẽ không chạy loăng quăng được nữa, chỉ có thể chuyên tâm ngồi bên cạnh chồng.” Khoé môi anh cong lên, che giấu tia xảo trá nơi đáy mắt.
Lúc Cam Điềm kịp hiểu ra, người đàn ông đã sấn tới, bàn tay dày rộng ấm áp thuần thục cởi đồ lót của cô, ngón tay tách mở động hoa đào kiều diễm, ngay lập tức bên trong trào ra vài giọt dịch trắng đục.
“Ơ a…”
Cô kêu thảm lên, giờ mới biết cá voi con là sextoy.
Người đàn ông vừa chậm rãi nhét con cá voi hồng đang rung động vào tiểu huyệt, vừa uy hiếp, “Nếu trứng rung cũng vô dụng thì chồng chỉ có thể dùng còng tay khoá em lại bên người thôi.”
Cam Điềm thoáng chốc thấy bụng dưới bủn rủn, thân thể cũng run rẩy theo, a a… Giang Dĩ Hằng thế mà nhét được nửa con cá voi vào tiểu huyệt mềm mại chật hẹp.
Cái đuôi vừa được cô tán dương giờ đang nghịch ngợm đè lên hạt đậu mẫn cảm yếu đuối rồi điên cuồng công kích nó.