Khán giả cũng bất ngờ bởi điểm thi đại học của Cố Hàm Ngọc. Chuyện gì xảy ra vậy? Cố Hàm Ngọc lợi hại vậy sao?
【 Coi như lời nói của Triệu Mị là sự thật, nhưng cô ta thật quá đáng, tại sao có thể đả kích người thân như vậy? 】
【 Tôi chán ghét Triệu Mị, cho dù cô ta là thủ khoa Đế Đô thì vẫm không thể phủ nhận rằng nhân phẩm cô ta thật tệ. 】
【 Tiểu thiên sứ Viện Viện đừng nghe Triệu Mị nói vớ vẩn, em vĩnh viễn là đỉnh nhất! 】
【 Nói một cách công bằng, Triệu Mị thông minh hơn Cố Viện Viện nhiều, đối với cô ấy mà nói, Cố Viện Viện không phải ngu xuẩn như heo sao? 】
【 Ha ha, kiêu ngạo quá mức cũng không phải chuyện tốt. 】
Mặt Cố Viện Viện đều tái nhợt, căn bản không thể tin được lời Triệu Mị nói, Cố Hàm Ngọc bị trừ bốn điểm trong kỳ thi đại học?
Khoa văn là môn khó nhất để đạt điểm tối đa, không giống các môn khoa học tự nhiên có đáp án cụ thể, chỉ cần ra đúng đáp số liền có điểm. Trong viết văn, điểm số không bao giờ chắc chắn, lấy ví dụ trong một hội đồng chấm thi, các thầy cô với quan điểm và suy nghĩ khác nhau đương nhiên sẽ chấm ra điểm số khác nhau.
Cho nên Cố Hàm Ngọc thi văn chỉ bị trừ bốn điểm là khái niệm gì? Điều này nói rõ cô vô cùng xuất sắc, hơn hẳn so với mọi người trong phòng này!
Cố Viện Viện đột nhiên nhớ tới lúc cô tự hào về thành tích của mình, Cố Hàm Ngọc có phải đang cười nhạo cô không?
Đặc biệt khi nhìn Triệu Mị luôn coi thường cô, đang nhìn Cố Hàm Ngọc một cách kính nể, trên mặt cô càng thêm đau rát.
Trước đó Cố Viện Viện có thể miễn cưỡng cười, lúc này lại không cười được, Cố Hàm Ngọc rõ ràng đang cố ý, vì sao trước đó cô không nói? Nhớ tới lúc ba mẹ khen cô trước mặt mọi người thành tích tốt, cô càng thấy khó chịu, điểm này của cô trước mặt Cố Hàm Ngọc đáng là gì? Chỉ sợ người bên ngoài nghe còn ở trong lòng chê cười cô không biết trời cao đất rộng! Không bằng một phần mười chị gái!
Cố Viện Viện thật sự không nuốt nổi, Cố Hàm Ngọc không nói thì thôi, tại sao ba mẹ cũng không nói? Sao có thể che giấu lương tâm mà khen cô vậy?
Cô nhìn Triệu Mị, Tô Nhiên, Triệu Thanh Tử, thậm chí cả Tô Nhiên và Triệu Thanh Tử cũng nhìn Cố Hàm Ngọc với ánh mắt tán thưởng và kinh ngạc, còn muốn học hỏi từ cô.
Tô Nhiên càng kích động không thôi, còn ngượng ngùng hướng Cố Hàm Ngọc muốn add Wechat, nói về sau có gì không hiểu còn cần đàn chị trợ giúp. Tô Nhiên tính cách vốn hoạt bát liền không nói, nhưng Triệu Thanh Tử vốn luôn trầm mặc lại chủ xin Wechat Cố Hàm Ngọc, càng không nói Triệu Mị, người vẫn luôn ngạo mạn phách lối, giờ phút này cũng lấy điện thoại di động ra, xếp hàng sau lưng Triệu Thanh Tử, chủ động kết bạn với Cố Hàm Ngọc.
Cố Viện Viện:...
Cô nhìn Cố Hàm Ngọc bị Tô Nhiên, Triệu Thanh Tử cùng Triệu Mị vây quanh, trong lòng càng thêm bị đè ép.
Triệu Mị coi Cố Hàm Ngọc thành một mục tiêu lớn muốn vượt qua: "Em vốn định phá kỉ lục điểm thi của chị, thật đáng tiếc."
Cô bị trừ bốn điểm trong văn tổng hợp, viết văn bị trừ hai điểm.
"Không chỉ mỗi em, không ít học sinh khối văn đều đặt chị làm mục tiêu phấn đấu."
Thành tích của Cố Hàm Ngọc vẫn chưa có thủ khoa nào trong Đế Đô có thể vượt qua. Tuy nói bài thi đại học hàng năm không giống nhau, độ khó cũng khác biệt, nhưng điều này không hề ảnh hưởng việc các học sinh lấy làm mục tiêu.
Là học sinh cấp ba, việc chú ý đến kỳ thi đại học là điều đương nhiên, ngược lại không chú ý đến kỳ thi đại học và không chú ý đến giấy tờ dự thi đại học chính là sơ suất của bản thân.
Triệu Mị đối với bản thân yêu cầu cực cao, kì thi đại học hàng năm cô đều chú ý, bài thi hàng năm cũng đều làm qua. Tuy nói cô sớm được học trước chương trình cấp ba, nhưng lúc mới vào lớp mười, bài thi đại học với cô vẫn còn quá sức, rất nhiều kiến thức cô chưa từng học qua, nhưng đề thi đại học sẽ có những kiến thức của năm lớp mười. Chỉ cần là kiến thức cô từng học qua chắc chắn cô sẽ không mắc sai lầm, nếu chưa học qua thì sẽ ghi chép lại.
Trừ bài thi đại học, cô cũng đặc biệt chú ý tới thủ khoa các năm, một bộ bài thi của cô được bao nhiêu điểm, những người khác được bao nhiêu điểm, so sánh này cô hiểu hết. Cũng chính là lúc ấy, cô biết đến Cố Hàm Ngọc. Là học sinh khối văn, môn văn thực ra chỉ bị trừ bốn điểm!!
Đối với bọn cô, Cố Hàm Ngọc đứng ở đỉnh núi xa xa, bọn cô cần phải cô gắng leo lên để một ngày sánh vai và vượt qua.
Cố Viện Viện nghe đến đó, trong lòng càng thấy bất an, không phải chỉ là điểm thi đại học thôi sao, có cần khoa trương như vậy không?
Tô Nhiên cũng kinh ngạc: "Không, tớ không để ý lắm..." Cô cũng đã làm không ít bài thi đại học, mỗi lần thi đại học đều xem chút về thủ khoa môn văn và khoa học tự nhiên, nhưng đều nhìn lướt qua và không để tâm, không giống như Triệu Mị lấy làm mục tiêu phấn đấu.
Triệu Mị lườm Tô Nhiên: "Theo tôi được biết, rất nhiều thí sinh thi vào đại học đều có danh sách trong tay. Trong danh sách đó có hai vị trí, hai nơi này đều được làm mới hàng năm."
Tô Nhiên nói: "Danh sách nào? Phiếu điểm sao?"
"Một cái là điểm môn văn và khoa học tự nhiên cao nhất trong thành phố, cái còn lại là điểm cao nhất trên toàn quốc. Chỉ có điểm của Cố Hàm Ngọc, thủ khoa văn của Đế Đô chưa bị ai vượt qua, cũng là điểm cao nhất cả nước, cũng là điểm số duy nhất chưa bị làm mới trong ba năm qua." Triệu Mị nói, " Chúng tôi trong bóng tối đều phân cao thấp, xem ai có thể vượt qua điểm số của đàn chị."
Tô Nhiên ngạc nhiên, lúc cô còn đang tranh giành với bạn bè vị trí hạng nhất trong trường, và khi cô đang cạnh tranh cho vị trí số một trong kỳ thi tuyển sinh chung của thành phố, người ta đã đi cạnh tranh cấp độ quốc gia rồi!
Cố Hàm Ngọc cũng bất ngờ: "Chị không hề biết đến điều này."
Triệu Mị đương nhiên nói: "Chị là người chiến thắng, đương nhiên không cần để ý tới bọn em đang cố vượt qua chị. Ai sẽ để ý tới người yếu hơn mình chứ?"
"Đâu như ai đó, không biết lượng sức mình." Cô có ý riêng liếc nhìn Cố Viện Viện, gương mặt xinh đẹp ngạo mạn nở một nụ cười lạnh.
Cố Viện Viện:...
Nhưng cũng chính vì vậy mà Tô Nhiên càng thêm ngưỡng mộ Cố Hàm Ngọc, cô vui vẻ nói: "Em thật sự quá hạnh phúc vì em được ngủ chung phòng với em gái của đàn chị. Nếu không, em chắc chắn sẽ không có hội được gặp chị!"
Triệu Thanh Tử hàm súc gật đầu, biểu thị tán đồng.
Triệu Mị nhìn Cố Viện Viện sắc mặt trắng bệch: "Ừ, xem như có chút giá trị đi."
Cố Viện Viện: "...?!!"
Cho nên giá trị duy nhất của cô hiện giờ là em gái Cố Hàm Ngọc sao??
Người xem mưa đạn:
【 Quá đáng!!! 】
【 Triệu Mị thật sự quá đáng! Tôi bị cô ta chọc cho tức chết rồi!! 】
【 Viện Viện đừng nghe Triệu Mị nói bậy, giá trị của em không thể thấp được, Viện Viện em chính là bảo bối trân quý của chúng ta! Thành tích không phải là thước đo giá trị của con người, đáng quý nhất đó là con người đơn thuần và lương thiện của em. 】
【 Tô Nhiên có ý tứ gì vậy, cô phải cô ta cùng phe với Viện Viện sao, Sao lại cùng Triệu Mị vừa nói vừa cười? Vì cái gì không nói đỡ giúp Viện Viện! 】
【 Đột nhiên bị Triệu Mị nói say sưa nhiệt huyết là chuyện gì xảy ra, tôi cũng là học sinh cấp ba, thân là một đứa cặn bã đang nghĩ làm sao để thi đỗ lớp chọn, người thông minh đã hướng tới toàn quốc. Không nói nhiều, tôi muốn trở về học tập. 】
【 Ha ha ha ha ha cười chết tôi rồi, Cố Viện Viện không biết lượng sức mình, nhất định cứ phải tự rước lấy nhục! 】
【 Mặc dù con người Cố Hàm Ngọc chẳng ra sao cả, nhưng cô ấy học thật giỏi. 】
【 Học giỏi thì thế nào? Còn không phải giống như Triệu Mị luôn chọc người ta đến phát ghét! 】
...
(Mình xin nói lại một chút, ở chap trước mình để CHN là thủ khoa thành phố, giờ xin bổ sung thêm chị là thủ khoa môn văn của thành phố nha)
- ------------------------------------
Vì nghỉ dịch rảnh rỗi nên mình up tiếp truyện tặng mọi người nè! HÍ HÍ.
Chương 18 này tác giả viết khá dài nên mình sẽ chia thành nhiều phần nhỏ rồi up dần nha!