Edit & Beta: Đòe
Phản ứng cũng trở nên trì độn không ít, Sầm Lễ giật mình, mới phát hiện người tới là ai.
"Trước tiên thầy buông em ra đã." tiếng nói của cậu nghẹn lại.
Hết thảy mọi thứ ở trong mắt cậu đều trở nên mờ mịt, cậu cũng không biết bản thân nên làm gì tiếp, cả người đang ở trước mắt hay sự việc vừa xảy ra, cậu có chút không rõ lắm.
Một lát sau Tiểu Tuệ mới trở về, trong tay cầm túi đồ ăn được đóng gói cẩn thận.
Hàn Kham ngồi một bên, ý bảo Tiểu Tuệ đưa đồ ăn cho anh.
"Ăn chút gì đi, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn chút, nếu dì tỉnh lại, khẳng định cũng không muốn thấy vẻ mặt tiều tụy của em." Hàn Kham nói.
"..."Sầm Lễ không lên tiếng.
Có hộ sĩ tiến vào gọi một tiếng, Tiểu Tuệ cùng hộ sĩ kia đi ra ngoài.
"Sầm Lễ." Hàn Kham thấp giọng nói," học tịch tôi đã giúp em bảo lưu, nếu em muốn quay về trường học, tùy thời đều có thể."
"..."Trước kia xác thật cậu chỉ biết học tập, nhưng việc quay trở lại trường học, lại làm cậu trong lòng sợ hãi.
Mục đích của Ninh Tu Viễn đã thành công.
Lại qua một đoạn thời gian, thời tiết cũng dần trở nên nóng bức, bụng của cậu cũng không thể dùng quần áo mà che đi nữa, đến trường học cũng sẽ chỉ khiến mình trở thành một con quái vật, nếu đợi tới khi sinh con xong, cậu cũng không biết đến lúc ấy, cậu sẽ mang bộ dáng gì.
Sầm Lễ nhận lấy đống đồ ăn, vẫn nói một câu, "Cảm ơn thầy."
"Chúng ta không cần phải nói mấy lời xa lạ như vậy." Hàn Kham ngồi gần nhất chút, sau đó giúp cậu mở đống hộp đựng thức ăn, mở miệng nói," không nói cái khác, em vốn là học sinh tôi thưởng thức nhất, trước kia còn giúp tôi dịch đống tài liệu, hiện tại tôi giúp em, cũng là việc nên làm."
Câu nói này gãi đúng chỗ ngứa, khiến Sầm Lễ sẽ không cảm thấy bản thân thiếu nhân tình với người khác, cũng không cần bởi vì được đối xử tốt, mà cảm thấy khó xử. Sầm Lễ cũng muốn cải thiện sắc mặt của mình tốt hơn chút, nhưng cậu chỉ ăn được chút, đã nuốt không nổi nữa, hiện tại ăn uống thứ gì vào, càng giống như cực hình vậy.
Bên ngoài trời đã tối đen, người phụ nữ nằm trên giường bệnh vẫn chưa có dấu hiện tỉnh lại.
Nhiều ngày không tới bầu bạn với bà, hiện tại Sầm Lễ chỉ muốn ở lại trong phòng bệnh, không muốn rời đi đâu cả.
Tiểu Tuệ canh giữ ở bên cạnh, thấy bầu không khí quá mức trầm trọng, nói với Sầm Lễ, "Nếu dì tỉnh lại, mà có thể thấy anh nhất định sẽ rất cao hứng."
"Ừ." Sầm Lễ lên tiếng.
Nhưng rất nhiều thời điểm mẹ muốn gặp mặt cậu, cậu đều không thể tới.
Tới 10 giờ tối, đại đa số mọi người đều tiến vào giấc ngủ, nhưng Sầm Lễ lại không có nửa phần buồn ngủ, cậu nhìn Hàn Kham nói, "Hàn giáo sư, thầy về trước đi, em sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ."
"Ngày mai không có tiết, tôi cũng muốn ở lại bệnh viện với dì một chút."
"..." Sầm Lễ nâng mí mắt lên nhìn Hàn Kham.
Hàn Kham ngồi rất gần cậu, sau khi phát hiện sắc mặt của cậu, liền đưa cho cậu một miếng giữ nhiệt, nói,"Làm ấm chút đi." Đại khái là bởi vì Tiểu Tuệ còn ở trong phòng bệnh, Sầm Lễ cũng không muốn nói gì nhiều.
Lúc sắp sang 0 giờ, mẹ Sầm Lễ mới thoáng thanh tỉnh chút, thấy được người mà bà ngày nhớ đêm mong, vươn cánh tay khô gầy, muốn đi chạm vào người này.
Sầm Lễ trên mặt lúc này mới có chút khi sắc, cậu vội vàng dựa qua, cầm lấy tay bà, nói, "Mẹ, con tới thăm người."
"..." người phụ nữ mang mặt nạ thở oxi, tựa hồ muốn nói chuyện với cậu, nhưng trước sau vẫn không nói được thành lời.
"Mấy ngày nay vừa mới khai giảng, công việc quá nhiều, nên không thể tới thăm mẹ." Sầm Lễ nở nụ cười," Mẹ không phải vẫn luôn muốn tìm người sẽ mãi bầu bạn với con sao? Con đã tìm được rồi, là bạn cùng lớp của con, mẹ không cần phải lo lắng nữa, chúng ta sẽ sống chung một mái nhà."
"..." khóe mắt bà đẫm lệ, từ khóe mắt lăn dài xuống rơi trên ga giường trắng tinh, mờ mịt hiện ra vết nước, bà hé hé môi, lại chỉ có thể phát ra thanh âm mỏng manh.
Sầm Lễ nói," Mẹ không cần sốt ruột, chờ mẹ chữa khỏi bệnh, còn có rất nhiều thời gian chúng ta cùng nhau trò chuyện."
Những lời nói ra khi nãy, tiếng nói cậu đã nghẹn ngào, mạnh mẽ khống chế cảm xúc, cậu chỉ muốn biểu hiện trạng thái tốt nhất trước mặt mẹ.
Sầm Lễ khóe miệng cong ý cười, "Mẹ không phải muốn thấy con thành lập gia đình sao?"
Tiểu Tuệ ngồi ở bên giường bệnh nước mắt đã rơi xuống, chỉ là không phát ra tiếng mà thôi, đoạn thời gian gần đây cô đã sớm biết, thân thể bà càng ngày càng yếu đi, lúc trước còn có thể ăn chút thức ăn dạng lỏng, nhưng mấy ngày nay ngay cả uống nước cũng khó nuốt xuống, thời gian tỉnh lại ngày càng ít.
Để tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của Sầm Lễ, Tiểu Tuệ đã quay mặt đi, sau đó rút một tờ khăn giấy trên bàn, lau đi nước mắt.
Sầm Lễ dán tai tới, cậu nghe thấy mẹ nói, "Con sẽ mãi là niềm hãnh diện của mẹ."
Bà gắng lấy hơi thở cuối cùng, chính là muốn gặp được Sầm Lễ, nhiều năm vướng bận như vậy, có rất nhiều thời điểm bà cảm thấy áy náy, không cho được Sầm Lễ một gia đình hoàn chỉnh, khiến Sầm Lễ đi theo bà chịu khổ, nhưng bà không muốn Sầm Lễ phải hối hận.
Bà không muốn Sầm Lễ giống bà không có học thức, như vậy sẽ bị người khác khinh thường, thành tích học tập của Sầm Lễ vẫn luôn cầm cờ dẫn đều, chưa từng làm bà thất vọng, lúc trước sinh bệnh, bà nghĩ tới chờ thi đại học kết thúc mới để Sầm Lễ biết, bà không muốn trở thành trói buộc của Sầm Lễ.
Có thể biết được cuộc sống của Sầm Lễ hiện tại rất tốt, bà cũng đã thỏa mãn rồi.
Cả đời này, đã trải qua rất nhiều gian khó, chút cực khổ bà đều tự mình ôm lấy, không muốn Sầm Lễ phải chịu đựng, chỉ là bà không thể chứng kiến sự thành công sau này của Sầm Lễ rồi.
"Mẹ." Sầm Lễ khẩn trương năm tay bà, lao động nhiều năm như vậy, trên tay bà dày đặc vết chai sờn, bởi vì dãi nắng dầm mưa cùng tuổi tác bào mòn, trên mặt có không ít nếp nhăn, nhưng mơ hồ có thể thấy ngũ quan thanh lệ, khi còn trẻ là một người xuất chúng.
Độ ấm trên tay không còn bao nhiêu, Sầm Lễ cầm lấy túi giữ nhiệt, đặt ở trong lòng bàn tay bà, giống như làm vậy là có thể khiến nó trở nên ấm áp hơn.
Sầm Lễ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng khóc không nhị được, máy đo mạch tim đập truyền đến một đường thẳng tắp.
Cậu nghĩ, chỉ cần sưởi ấm là sẽ tốt lên, tay mẹ sẽ ấm áp hơn nhiều. Không bao lâu bác sĩ trực ban đã tới đây, đối phương nói, "Xin cậu nén đau thương."
Bên tai "Ong ong" một mảnh, ngay cả tiếng động cũng nghe đến không rõ ràng.
Sầm Lễ cầm chặt tay bà, ấp úng nói, "Mẹ đừng thả tay nhé."
"Sầm Lễ." Bên cạnh có người gọi một tiếng.
"..."
"Dì khẳng định mong em sẽ có một cuộc sống tốt."
"..." Đôi mắt cay đến lợi hại, Sầm Lễ sau một lúc lâu cũng không phản ứng lại.
Bày ra trước mặt cậu, là một mảng đen trống rỗng, cậu không nhìn thấy đường đi, cũng phân định không rõ phương hướng nữa rồi.