Ninh Tu Viễn lạnh mặt, vốn trở về là để chất vấn người này, thấy cậu một mặt bình tĩnh, trong lòng sinh ra một tia cảm xúc quái dị.
Sầm Lễ đứng dậy, đi tới trước mặt hắn, thanh âm thực nhẹ hỏi," Lại muốn đối phó với tôi giống lần trước?"
"..."
"Dù sao tôi cũng không ra ngoài được, anh muốn thế nào thì cứ thế đi, đừng để mẹ tôi biết, tôi không muốn cô phụ sự kỳ vọng của bà." Nói những lời này, Sầm Lễ trên mặt hiện lên nụ cười tự giễu," lừa gạt bà cũng tốt, bà sẽ cho rằng tôi vẫn còn ở trường học tập, tôi lần trước tới bệnh viện nói cho bà biết, trường học rất coi trọng tôi, sắp xếp cho tôi rất nhiều việc, khiến tôi không có thời gian đến thăm bà."
Ninh Tu Viễn thấp giọng hỏi, "Cậu đang oán giận tôi sao?"
Hắn để ý tới thùng giấy bên cạnh, vẫn còn nguyên xi chưa động đến, bên trong đầy sách cùng tư liệu, đều là đống đồ học tập ngày trước của Sầm Lễ.
"Tôi làm sao dám oán hận anh, tôi bất quá cũng chỉ là loại người hạ tiện, không có tư cách bất mãn với anh." Sầm Lễ mở miệng nói.
"Sầm Lễ!" Ninh Tu Viễn lửa giận bị khơi dậy, hắn một phen nắm lấy vạt áo Sầm Lễ, mấy dấu vết ở cổ lần trước hắn lưu lại vẫn còn.
"Bởi vì tôi coi cậu như người trong nhà, cậu liền đẩy Tiểu Ngôn xuống bậc cầu thang, em ấy làm gì có lỗi với cậu sao? Nếu là cậu không muốn làm bạn với em ấy, trực tiếp nói cho em ấy biết là được, không cần dùng mấy thứ thủ đoạn ác độc như vậy, nếu em ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ không tha cho cậu!"
"Tôi không có đẩy cậu ta." Sầm Lễ đôi mắt đen nhánh nhìn Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn cười lạnh ra tiếng,"Cậu không đẩy, em ấy sẽ tự mình ngã xuống sao?? Dí Lý ở Ninh gia đã mười mấy năm, lại không phải hôm nay mới quen biết cậu, cũng đừng hòng nói dối, ngược lại là cậu, nói dối hết lần này đến lần khác."
Sầm Lễ sau một hồi vẫn không trả lời, qua một lúc nữa, mới mở miệng nói, "Nếu anh đã xác định được đáp án, cần gì phải trở về hỏi tôi?"
"..."Ninh Tu Viễn nhất thời không nói gì, chỉ là lực đạo tay càng thêm lớn.
"Đừng nói cho mẹ tôi biết mấy loại chuyện kinh tởm này, còn lại, tùy anh xử trí." Sầm Lễ nói.
Kinh tởm? Người khác đều là vội vàng lấy lòng hắn, nhưng Sầm Lễ hoàn toàn trái ngược, Ninh Tu Viễn cười cười, "Cậu kỹ nữ còn muốn lập đền thờ?"
"Đừng nói cho bà ấy." Sầm Lễ lặp lại một lần nữa.
Ninh Tu Viễn ý cười dần tắt, hắn từ trong ngăn tủ lấy ra một cái dây xích, còn lại ở cổ chân Sầm Lễ, xúc cảm lạnh băng, dường như toàn thân đều mang theo khí lạnh lẽo.
"Ninh Tu Viễn, tôi đi không được, anh không cần khóa tôi lại." Sầm Lễ tránh tránh, cậu sợ hãi việc bị trói còng lại như sủng vật.
Lúc trước lần đầu tiên bị người dùng còng tay còng lại sau lưng, bất luận làm cách này cũng không thoát nổi, cậu mới ý thức được, nguyên lai không phải chỉ có phạm tội, mới bị phạt bởi hình thức này, Ninh Tu Viễn khóa cậu lại, chỉ là vì muốn thuận tiện hơn, khiến cho cậu bày ra tư thế nghe lời ngoan ngoãn mà thuận theo.
Cậu nói, Ninh Tu Viễn cơ hồ sẽ không nghe theo, xích sắt khóa lại, Ninh Tu Viễn phân phó người trong ngoài cửa, liền rời đi.
Trước khia cánh cửa bị khép lại, Sầm Lễ xuyên qua khe cửa thấy được những ánh mắt của người đó,tất cả đều dùng ánh mắt nhìn sủng vật để nhìn cậu.
Ninh Tu Viễn lái xe tới bệnh viện, Giang Ngôn trán đổ rất nhiều máu, yêu cầu phải khâu lại, chân trái bị trẹo, dì Lý đợi Ninh Tu Viễn tới, tận tình khuyên bảo," thiếu gia, đã sớm nói với cậu người kia không thể để lại trong nhà, tâm tư cậu ta quá thâm hiểm, lần sau không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, huống hồ người như cậu ta, nơi nào tìm chả thấy, cũng không nhất định phải là cậu ta."
Ninh Tu Viễn mày nhăn lại, không có trả lời.
"A Viễn, đừng trách Sầm Lễ, có thể là cậu cảm xúc không tốt, mới có thể" Giang Ngôn thanh âm thật yếu ớt, trên trán đã quấn băng vải, sắc mặt tái nhợt.
Vốn Giang Ngôn thân thể không tốt lắm, từ nhỏ đến lớn đều được Giang gia chiều chuộng, nháo ra việc lớn như vậy, muốn gạt cho qua là không có khả năng, chỉ có thể kéo dài một ít thời gian.
Giang Ngôn muốn từ trên giường bệnh ngồi dậy, thoáng nhúc nhích một chút, chạm vào vết thương, mặt đều trắng bệch," đau quá."
"Đừng lộn xộn, nếu là muốn cái gì, có thể nói với anh." Ninh Tu Viễn ôn thanh nói.
"Em muốn uống nước." Giang Ngôn nhỏ giọng nói.
Ninh Tu Viễn đứng dậy, giúp cậu ta lấy một cốc nước ấm, cẩn thận đưa tới bên môi cậu ta, hai người tư thái cực kỳ thân cận.
Lý thẩm thấy, ở một bên nói, "Kỳ thật Giang thiếu gia đối với cậu rất tốt."
Giang Ngôn sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, cậu trộm nhìn thoáng qua Ninh Tu Viễn, lại thấy ánh mắt đối phương, cũng không có chút cảm xúc ám muội nào.
"Tôi đã nhốt Sầm Lễ vào trong phòng, về sau cậu ấy sẽ không bước ra được khỏi cửa." Ninh Tu Viễn nói, "Chờ cậu ấy sinh con xong, tôi sẽ đem cậu ấy đi, cậu ấy cũng không thể thương tổn đến em."
"Nghe anh hết." Giang Ngôn nói.
"Thiếu gia, cậu không thể tiếp tục hồ đồ! Càng không thể giữ cậu ta bên người!! Vạn nhất ngày nào đó cậu ta thừa dịp cậu không chú ý, sẽ làm hại đến cậu, vậy nên làm sao bây giờ? Người như vậy, có thể đề phòng nhất định phải đề phòng!" Lý thẩm vội vàng nói, bà ta cảm thấy Sầm Lễ chính là tai họa, loại người này nếu giữ lại, ngày nào đó khẳng định sẽ cắn ngược lại bọn họ.
Ninh Tu Viễn ánh mắt hung ác nham hiểm lườm Lý thẩm, Lý thẩm nhất thời im bặt, bà ta xem như nhìn Ninh Tu Viễn lớn lên, ở Ninh gia cũng đã mười mấy năm, nhưng sắc mặt đối phương như vậy, bà vẫn là lần đầu tiên thấy.
Giang Ngôn trên mặt nhiều chút thương cảm, "Chỉ là em nghe bác sĩ nói, vết thương trán khả năng sẽ lưu lại sẹo."
Ninh Tu Viễn nói, "Anh sẽ liên hệ với bác sĩ tốt nhất, sẽ không để em lưu lại vết sẹo."
Đêm nay, Ninh Tu Viễn ở lại bệnh viện bồi Giang Ngôn.
Giang Ngôn đời này còn chưa phải chịu khổ gì, mỗi lần phải uống thuốc khiến cậu ta rất khó chịu, nhưng thấy Ninh Tu Viễn ở bên cạnh, mắt quan tâm nhìn cậu ta, thật giống như này hết thảy đều đáng giá.
Đối với Sầm Lễ, bất quá được Ninh Tu Viễn xem như là bạn giường, sau khi sinh con cho Ninh Tu Viễn, cũng sẽ bị vứt bỏ ở một bên, cậu ta cùng Ninh Tu Viễn quen biết mười mấy năm, loại quan hệ này tự nhiên so với cái danh bạn giường càng thân cận hơn.
Giấy không gói được lửa, Giang Ngôn bị thương, qua mấy ngày Ninh Kỳ sẽ biết.
Ninh gia cùng Giang gia là thế giao, Giang Ngôn lại ở trong nhà Ninh Tu Viễn xảy ra chuyện, thời điểm Ninh Kỳ tới bệnh viện, sắc mặt vẫn là ôn nhuận như thường.
Ninh Kỳ kêu Ninh Tu Viễn đi ra ngoài dạy dỗ một trận.
"Tôi sẽ xử lý tốt." Ninh Tu Viễn nhíu mày nói.
Ninh Kỳ cười lạnh," xử lý tốt làm sao sẽ nháo ra chuyện này? Ta trước kia mặc kệ con thế nào, luôn cảm thấy cậu ta ở bên cạnh con, so với người khác đều tốt hơn, hiện giờ xem ra không phải như vậy."
Trong phòng một mảnh tối tăm, bức màn ngăn lại ánh sáng ngoài cửa sổ, ánh đèn không có người bật lên, mơ hồ có thể nghe thấy xích sắt va chạm phát ra tiếng, qua hồi lâu, Sầm Lễ thấy có người mở cửa ra.
Là một người đàn ông xa lạ, dùng chìa khóa giúp cậu tháo xích ở cổ chân.
Sầm Lễ sợ hãi, theo bản năng đem thân thể cuộn lại.
"Ninh tiên sinh ở dưới lầu chờ cậu." Người tới nói.
"Ninh tiên sinh?" Sầm Lễ hỏi lại một câu, lần trước cậu gõ cửa lâu như vậy, Ninh Kỳ đều không lại đây tìm cậu, lúc ấy cậu còn nghĩ, Ninh Kỳ sẽ giúp cậu.
"Được."
Sầm Lễ chậm rãi đứng lên, có lẽ là bởi vì bị dây xích khóa lâu như vậy, đi đường đều có chút không thích ứng.
Chỉ là nhìn thấy Ninh Kỳ, cậu đã không còn chờ mong như trong dĩ vãng......