Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 72: Không Muốn Ôm Tôi Sao?



Áo sơmi không hoàn toàn lột bỏ, mà là tụt xuống đến khuỷu tay, tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, Ninh Tu Viễn luôn thích cảm giác hoàn toàn khống chế cậu.

"Sợ sao?" Thấy thân thể cậy nhẹ run rẩy, Ninh Tu Viễn thấp giọng hỏi.

"..."Sầm Lễ không đáp lời, ánh mắt không hề trốn tránh giống như trước, cậu ngẩng đầu, hai người mặt dán đến cực gần, dường như hơi thở ấm áp quấn lấy nhau.

"Không có gì phải sợ." Sầm Lễ nói.

Những lời này như một phép khích tướng, Ninh Tu Viễn làm sao nhịn nổi, trực tiếp đem hai chân cậu khép lại, rồi sau đó hôn hôn gương mặt của cậu, nói, "Có chút khẩn trương đi."

Sầm Lễ không nghe lời Ninh Tu Viễn nói, tay lới rộng cổ áo sơmi, ôm vòng lấy cổ hắn, đại khái chính cậu cũng không nghĩ đến, đời này cư nhiên sẽ chủ động cùng người đàn ông khác làm chuyện này.

Chịu nhiều tra tấn như vậy, hoàn toàn kéo cậu xuống vực sâu, không được ngày nào bình yên, mà người gây ra mọi chuyện, vẫn ra vẻ đạo mạo.

Cậu rõ ràng không nghĩ đến, thời điểm tới bệnh viện, mẹ hỏi qua mấy vấn đề ở trường học, cậu nên trả lời như thế nào.

Hai chân thon dài hơi tách ra khẽ vòng quanh hông hắn, Sầm Lễ nói giọng khàn khàn, "Lâu như vậy không làm, anh không muốn ôm tôi sao?"

"Qua chút thời gian nữa đi, cậu hiện tại thân thể sẽ không chịu nổi." Ninh Tu Viễn như dỗ dành tay vuốt ve sau lưng.

"Không liên quan." Sầm Lễ nói,"Anh của trước kia, không phải cũng thường xuyên như vậy sao?"

Bất luận cậu sinh bệnh, nhiệt độ cơ thể nóng đến không bình thường, còn trách thân thể cậu quá yếu ớt, vẫn như cũ dùng những đồ vật đó mà bỡn cợt chơi đùa cậu.

Ngay cả khi cậu đi trường học, cũng không thể tự tiện lấy đồ vật trong người ra, ngồi ở trường thi, giống như chịu cực hình vậy, còn phải lo lắng sẽ bị người ngoài phát hiện ra khác thường, Ninh Tu Viễn chỉ coi cậu như một món đồ vật, dựa theo ý nghĩ của chính mình mà bày bố đủ loại mệnh lệnh khiến cậu phải nghe theo, chưa bao giờ suy xét đến cảm nghĩ của cậu, cậu cũng có cảm xúc của con người.

Nghe thấy lời cậu nói, Ninh Tu Viễn sắc mặt trầm trầm.

Sầm Lễ lại nói," không cần bởi vì tôi mà nhẫn nhịn, thật sự, dù sao tôi cũng chỉ là bạn giường gọi thì đến đuổi là đi, có lẽ danh bạn giường cũng không được tính, nếu không thỏa mãn được anh, tôi đây tồn tại còn có ý nghĩa gì?"

"Sầm Lễ!" Ninh Tu Viễn chau mày.

"Nếu anh không thích nghe, tôi sau này không nói nữa là được." Sầm Lễ sắc mặt thực bình tĩnh.

"..."

Ngọn lửa bị gợi lên cho bùng cháy, lại như có một thùng nước lạnh dội tới, Sầm Lễ nói không ngoa, lại không nói sai, hắn ngay từ đầu đối với người này chính là hứng thú nhất thời, cảm thấy rất có ý tứ, ngày thường thoạt nhìn sắc mặt lãnh đạm là con mọt sách, ở trên giường lại không ngừng giãy giụa xin tha, hắn vốn quen việc được người khác lấy lòng, tất nhiên cũng rất hưởng thụ cảm giác này.

Qua vài giây, Ninh Tu Viễn mở miệng nói, "Mấy ngày sau cậu có thể tới bệnh viện, nhưng đừng hòng nghĩ tới mấy thứ không đây."

"Ừ." Sầm Lễ lên tiếng.

Ninh Tu Viễn đứng lên, cầm quần áo mặc vào thật tốt, cuối cùng thấy người nằm ở trên giường, một bộ dạng sộc sệch, làn da trắng nõn bị lưu lại mấy dấu vết màu đỏ tươi tuyệt đẹp, là do hắn vừa rồi cắn mút ra.

Đổi lại ở quá khứ, Sầm Lễ nếu còn có ý thức, khẳng định trước tiên sẽ nhặt quần áo bí vứt xuống đất lên, sau đó mặc vào chỉnh tề.

Ninh Tu Viễn không muốn nghĩ nhiều, có chút bực bội đẩy cửa phòng rời đi.

Sầm Lễ nghe thấy tiếng "Phanh" đóng cửa, thân thể giống như bị rút cạn sức lực, qua một lúc lâu mới nhúc nhích được chút.

Cậu chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, có chút bối rối, không mục đích nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, chẳng qua bức màn đã sớm bị kéo vào, bên ngoài hẳn là đã tối đi, rõ ràng bị hắn vây nhốt trong nhà hơn mười ngày, nhưng cậu lại cảm thấy như đã qua một thập kỉ.

Ngón tay thon dài bưng kín mặt, chất lỏng trong suốt theo khe hở ngón tay lăn xuống, khăn trải giường dính ướt một mảng, có lẽ là bởi vì chuyện vừa rồi, cảm giác chính mình trở nên rất kinh tởm và hạ tiện.

Loại cảm xúc này một khi đã đạt tới đỉnh điểm, sẽ giống như nước không áp được lửa, trong phòng rất an tĩnh, còn sáng lên một mảnh đèn ấm áp mà ái muội, chỉ là người ngồi ở trên giường, thân thể đang không ngừng run rẩy.

Sầm Lễ hốc mắt đã trở nên đỏ bừng, nhưng mấy ngày nữa tới bệnh viện, cậu vẫn nên thu miễn cảm xúc thật tốt.

Cứ thế ở trước mặt người ngoài, thanh danh của cậu đã không còn gì nữa, nhưng ở trước mặt mẹ, cậu vẫn là niềm kiêu ngạo của bà.

Ninh Tu Viễn từ trong phòng đi ra, tựa vào lan can, đốt một điếu thuốc.

Sắc mặt của cậu ta không tính là tốt, thế cho nên đám người hầu đều rất hiểu chuyện mà cách xa cậu ta.

Giang Ngôn vẫn luôn để ý động tĩnh trong phòng, cậu ta đến bên cạnh Ninh Tu Viễn, nói," Nếu Sầm Lễ sinh con xong, anh tính cứ như vậy cùng cậu ấy cả đời sao?"

Cả đời thật sự là quá dài, Ninh Tu Viễn rất nhiều lần đều đã nói, đến lúc đó sẽ tìm một chỗ ở khác cho Sầm Lễ, nhưng thời gian càng lâu về sau, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy chán ngán, tới khi đó có lẽ sẽ có rất nhiều người vui mừng.

Nhưng nếu buông tay Sầm Lễ, để người này cùng người khác ở bên nhau, giống như đồ vật thuộc quyền sở hữu của mình, để ở một góc thì sẽ không ai chú ý tới, nhưng nếu bị người khác lấy, hắn nhất định sẽ không chịu.

Ninh Tu Viễn nói,"Có lẽ đi."

"..."Giang Ngôn sắc mặt biến đổi, "Bá phụ nói lần này gọi anh trở về, sẽ cùng anh thương lượng việc kết hôn một chút, bá phụ giống như biết đã biết quan hệ giữa anh và Sầm Lễ."

"Ừ."

"A Viễn." Giang Ngôn do dự một hồi lâu, cậu từ lâu đã có tình cảm với Ninh Tu Viễn, cậu ta cũng biết Ninh Tu Viễn tuy rằng mê chơi, nhưng tâm tư không sẽ đặt trên người ai cả, thế cho nên cậu không muốn cùng những người đó có quan hệ, nhưng thời gian càng kéo dài, cậu ta càng thấy bất an.

"Anh có nghĩ tới sau này, sẽ cùng ai ở bên nhau không??" Giang Ngôn nói.

"..."Ninh Tu Viễn dập tắt điếu thuốc lá trong tay, vấn đề này hắn còn chưa có nghĩ tới, dù sao đến lúc đó Ninh Kỳ hẳn là sẽ an bài tốt cho hắn, "tình cảm" hai chữ này, nói ra thật sự buồn cười, cùng ai ở bên nhau đều được, đơn giản chỉ cần là thân phận cấp bậc ngang nhau, lợi ích là điểm ưu tiên.

"Nghe anh trai em nói, Giang gia trước kia cùng Ninh gia đã đính hôn từ trước, chỉ là em sinh ra lại là con trai."

"Phải vậy không?" Ninh Tu Viễn hỏi.

Ninh Tu Viễn vẫn luôn coi Giang Ngôn như em trai mà đối đãi, đối phương đem đầu dựa gần quá mức, lại nói, "Nếu anh đã có con rồi, bá phụ hẳn cũng sẽ không để ý đến việc anh ở cùng đàn ông hay phụ nữ."

Ninh Tu Viễn không trả lời, nhưng cũng không đẩy Giang Ngôn ra.

Sầm Lễ đã rất nhiều ngày không ra khỏi cửa, cậu mặc một chiếc áo len cao cổ, che đi mấy dấu vệt mà Ninh Tu Viễn lưu lại trên người, hắn phái vài người đi theo cậu tới bệnh viện.

Bên ngoài không khí có chút lạnh lẽo, nhưng Sầm Lễ lại không cảm giác được cái lạnh, tựa như chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng giam quá lâu, ánh mặt trời rơi ở trên người, khiến cậu muốn vươn tay, để chạm vào.

Có đoạn thời gian cậu không tới phòng bệnh thăm mẹ, ở bên ngoài bệnh viện mua một ít trái cây cùng một bó hoa cẩm chướnh, điều chỉnh lại sắc mặt như mọi khi, dặn mấy vệ sĩ đi theo cậu, chỉ nên đứng bên ngoài phòng bệnh.

Khác với lần trước, hộ sĩ trên mặt mang theo chút buồn bã, bất quá thấy cậu đi tới, trên mặt liền bày ra vẻ tươi cười, "Tuần trước sao cậu không tới đây? Dì sau khi tỉnh lại, sẽ luôn hỏi cậu."

"Cuối kỳ có quá nhiều việc." Sầm Lễ giải thích nói.

Hộ sĩ tiếp nhận bó hoa, chẳng qua bên cạnh giường bệnh bó hóa được cắm trong bình, vẫn còn rất tươi.

Hộ sĩ lại nói, "Trong khoảng thời gian này có một người đàn ông mỗi ngày đều sẽ tới đây thăm dì, còn bồi dì nói chuyện, anh ấy là bạn cậu sao?"

"..."Sầm Lễ suy tư một lát.

Lúc này, bên ngoài phòng bệnh truyền tới âm thanh, có người bị ngăn ở bên ngoài.

Sầm Lễ nghe thấy động tĩnh liền đi qua, cậu đẩy cửa phòng ra, lại nhìn thấy được Hàn Kham đang đứng ngoài cửa......

*********************

Tác giả thâm quá trời:)))) mấy chương đầu cho ngắn, vài chúc chương sau chương nào cũng dài như cái thuổng zãy ?? cố lên còn 4 chương nữa

Do Cheng nó lưu nhầm bản dịch nên hôm nay mình chỉ đăng từng này thôi để xóa hết mấy bản lưu trước, thiết lập đủ số chương, đảm bảo nội dung không bị thiếu.Mong mọi người thông cảm, thật ra mình đã edit đủ số chương cho hôm nay nhưng do sự cố nên sẽ chỉ đăng từng này nhé. Sorry mọi người??

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv