"Một khi đã như vậy, vì cái gì còn muốn trốn tránh tôi?" Sầm Lễ nhìn Giang Ngôn, thấp giọng hỏi.
"..."Giang Ngôn trốn ở phía sau Ninh Tu Viễn, trong lúc nhất thời không dám tiến lên.
Cậu ta cho rằng Ninh Tu Viễn sẽ nói chút gì đó, đối phương lại dịch lui sang một bên, gọi cậu ta một tiếng, "Tiểu Ngôn."
Lúc trước nói những lời này, Giang Ngôn bất quá là cố ý diễn ở trước mặt Ninh Tu Viễn, kỳ thật cậu ta vẫn luôn chướng mắt Sầm Lễ, rốt cuộc cậu ta vẫn là thiếu gia của Giang gia, từ nhỏ ngâm mình trong vại mật mà lớn, ăn mặc đồ dùng mọi thứ đều là tốt nhất, bên người sẽ luôn có người hâm mộ ghen tị, đến lượt Sầm Lễ, xuất thân bần hàn, một tháng tiền sinh hoạt còn không bằng một ngày ăn tiêu của cậu ta."
Giang Ngôn vội vàng nói, "A Viễn em có chút sợ."
Lý thẩm ở bên cạnh thấy một màn này, mở miệng nói," Sầm Lễ, cậu đừng có nghĩ ra mấy ý đồ xấu để hại Giang thiếu gia! Lần trước nếu không phải Giang thiếu gia có lòng tốt đi tới phòng hỏi thăm cậu, sao có thể sẽ bị cậu bóp cổ chứ!"
"Cậu ta không phải nói chúng tôi có chút hiểu lầm sao? Tôi cũng muốn cùng cậu ta cởi bỏ hiểu lầm, không được sao?" Sầm Lễ sắc mặt mang theo vài phần khó hiểu, nhìn qua không có bất luận điểm khác thường nào.
"..." dì Lý vẻ mặt bất mãn, nghe thấy những lời này, cũng không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể dương ánh mắt căm giận nhìn Sầm Lễ.
Ninh Tu Viễn cau mày, chỉ sai mấy người tới trường dọn đồ của Sầm Lễ về.
Sầm Lễ không muốn tiếp tự ở lại, theo những người đó trở về phòng.
Giang Ngôn thấy Sầm Lễ rời đi, ôm lấy cánh tay Ninh Tu Viễn nhỏ giọng nói," A Viễn, không phải em không muốn cùng Sầm Lễ giải quyết hiểu lầm, chỉ là cậu ấy vừa rồi thiếu chút nữa làm em té ngã, thái độ đột nhiên chuyển biến nhanh như vậy, em có điểm không thích ứng kịp."
"Ừ." Ninh Tu Viễn lên tiếng.
Giang Ngôn nhìn theo ánh mắt Ninh Tu Viễn, thấy được hắn đang chú ý tới nhóm người kia, có lẽ là bởi vì đống sách đó quá nặng, sau khi bê xong hai thùng giấy liền nghĩ lấy hơi, Sầm Lễ nói, "Làm phiền mọi người rồi."
Hai người kia nghe thấy những lời này, vội vàng nói," không phiền, đây đều là việc chúng tôi nên làm."
Bọn họ lại tiếp tục đứng dậy, tay nâng thùng giấy màu nâu lên.
Ninh Tu Viễn nhìn trong chốc lát, sau đó kéo xuống tay Giang Ngôn đang khoác trên tay hắn.
"Anh đi đâu vậy?" Giang Ngôn hỏi.
Ninh Tu Viễn chỉ nói, "Em muốn gì thì cứ nói với đám người hầu."
Thấy Ninh Tu Viễn rời đi, Giang Ngôn tay đều nắm chặt lại, đôi mắt vô tội cũng biến thành hung ác nham hiểm, nếu ngày hôm qua Sầm Lễ đã biến mất, vì sao không biến đi luôn, còn trở về làm gì?
Những người đó dọn hết đống đồ của Sầm Lễ từ trường về, đặt ở trong phòng, sau đó liền đi ra ngoài.
Nhìn những thứ đã làm bạn với mình trong suốt thời gian ở trường, Sầm Lễ đôi mắt đã không còn ánh sáng, lòng bàn tay còn đang cầm áo lông mẹ đan cho cậu, tuy không còn mặc nữa, chính là không muốn đống quần áo này, bị Ninh Tu Viễn vứt bỏ.
Đối với cậu đó là những thứ quý giá, nhưng đối với những người này mà nói, bất quá chỉ là một thứ tiện thay vứt như rác, cậu còn nhớ rõ lúc trước mẹ do muốn đan xong sớm cái áo lông này, mà đêm khuya phòng vẫn sáng đèn.
Lúc ấy cậu liền nghĩ, sớm hay muộn sẽ có một ngày cậu có thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn, nhưng hiện giờ, chính cậu còn không ra sao.
Sầm Lễ an tĩnh nhìn đống đồ đó, cửa phòng lần nữa bị người đẩy ra nhưng cũng không có cảm nhận được.
Người nọ đi tới phía sau cậu, một phen ôm ở bên hông cậu, thấp giọng mở miệng nói," Tiểu Ngôn là thật sự muốn cùng cậu kết bạn, cậu không cần cứ luôn nghĩ xấu cho người khác."
Sầm Lễ nói, "Nếu anh còn nhắc nữa, phiền anh đến chỗ của cậu ta."
"..."Ninh Tu Viễn có chút không vui, "Em ấy thân thể tương đối yếu, tôi phải chăm sóc em ấy thật tốt, huống hồ mấy người lớn tuổi cũng muốn tôi chiếu cố em ấy."
Sầm Lễ cười cười, "Vậy anh cùng cậu ta ở bên nhau cả đời đi, cũng miễn gây họa cho người khác."
"Cậu có ý gì?" Ninh Tu Viễn vẻ mặt có chút tức giận.
"Bất quá cậu ta cũng rất kiên nhẫn đấy, rõ ràng anh ở bên ngoài có nhiều người như vậy, hiện giờ anh lại sắp có con với người khác, còn muốn làm bộ không thèm để ý." Ninh Tu Viễn sắc mặt phát trầm nói, "Em ấy chỉ xem tôi như một người anh trai, với lại những người ngoài đó..."
"Không cần nói với tôi mấy lời này." Sầm Lễ đánh gãy lời Ninh Tu Viễn đang nói.
Ninh Tu Viễn sắc mặt càng thêm khó coi, vốn hắn còn muốn nói, hắn bất quá chính là thời điểm tụ tập người khác sẽ nhân tiện kêu thêm mấy cậu thiếu niên vào, từ khi có Sầm Lễ, mấy người bên cạnh hắn ít đi rất nhiều.
Ninh Tu Viễn lúc này mới phát giác, hắn nhận ra rằng bản thân đã quá hao tâm tổn sức vượt phạm trù bạn giường mà để ý đến Sầm Lễ.
Hắn không cho rằng bản thân có bao nhiêu sự quan tâm với người này, đơn giản chính là cơ thể Sầm Lễ tương đối vừa lòng hắn, đối phương ở trong mắt hắn là một trăng giấy trắng tinh, hắn hưởng thụ cảm giác vấy bẩn trang giấy trắng này bằng màu sắc của mình.
Sầm Lễ dần dần sinh ra cảm giác né tránh không muốn tiếp xúc với bên ngoài, có đôi khi sẽ ngây ra nhìn chim chóc bay ngoài cửa sổ, đống sách được dọn về từ trường học, cậu vẫn luôn không lật ra xem, đối cậu mà nói thời khắc được vùi mình vào học tập, dường như đã quá xa vời.
Trong đầu thường xuyên sẽ hiện lên những hình ảnh trước kia, mỗi lần kết thúc làm bài thi, đều sẽ có người đến hỏi cậu cách giải bài, bởi vì trong lớp học có rất nhiều người đem câu trả lời của cậu trở thành đáp án tiêu chuẩn.
Ở lớp học cậu luôn ngồi trên dãy ghế đầu, câu hỏi giảng viên đặt ra cũng đều thích gọi cậu, cậu chưa bao giờ có nỗi kinh hoàng ám ảnh giống người khác, mỗi lần trả lời, cũng sẽ được giáo sư tán thưởng.
Người khác đều nói, cậu tiền đồ vô lượng, tương lai nhất định rất thành công, mẹ ở trước mặt người ngoài cũng tràn đầy tự hào, nhắc tới cậu trên mặt đều là tươi cười.
Tiền đồ vô lượng sao?
Nơi này toàn là người của hắn, cậu không thể bước ra khỏi cửa, Ninh Tu Viễn vì cậu mà mời chuyên gia dinh dưỡng, sẽ vì cậu mà lập ra chế độ dinh dưỡng hằng ngày, cậu đang được sống ở một nơi tấc đất tấc vàng, xung quanh toàn người hầu hạ chăm sóc.
Tới chiều, Ninh Tu Viễn sẽ tới phòng kiểm tra cậu.
Cậu trước nay không phải loại người độc ác, nhưng cuộc sống bức bách con người phải thay đổi.
Sầm Lễ nghĩ, nếu đứa nhỏ này sinh ra, Ninh Tu Viễn có còn tiếp tục cưỡng bách cậu hay không?
Dù sao với cậu mà nói, cuộc sống sau này hẳn cũng không kém như vậy đi.
Trong phòng bật máy sưởi, Ninh Tu Viễn đẩy cửa phòng ra, không thấy người, thế nhưng phòng tắm bên cạnh lại truyền tới tiếng nước xối.
"Sầm Lễ." Ninh Tu Viễn kêu một tiếng.
Cửa phòng tắm mở ra dễ dàng, không có khóa, nếu đổi lại là trước đây, Ninh Tu Viễn sẽ trực tiếp xông vào, bất quá hiện tại Sầm Lễ đang mang thai, còn chưa đến ba tháng.
Không bao lâu, cửa đã bị người đẩy ra, sương trắng từ khe hở phiêu tán ra ngoài, trong không khí tràn ngập hương sữa tắm dễ ngửi.
Sầm Lễ đầu tóc ướt dầm dề, bọt nước từ cổ chảy xuống tới vạt áo, hai chân cậu trần trụi, toàn thân chỉ mặc một cái áo sơmi trắng ngoại cỡ, khó khăn lắm mới che tới phần đùi, nhưng mà loại nửa che nửa lộ này, càng là khiến người huyết mạch sôi sục......
********************
Phải đi ngủ một giấc để còn có tinh thần học xong rồi edit đủ 11 chương chứ nhỉ:3333