Đây là lần đầu tiên, mà hắn không liên lạc được với Sầm Lễ.
Những đồ vật trong nhà liên quan đến Sầm Lễ ít đến đáng thương, những bộ quần áo của đối phương , đã sớm bị hắn vứt bỏ, phòng Sầm Lễ ở, rỗng tuếch, thậm chí một cuốn sách đều không có lưu lại.
Sắc mặt của Ninh Tu Viễn ngày càng đen , gân xanh trên cánh tay đều nổi lên, hắn sớm nên biết Sầm Lễ là người cứng đầu, hắn không nên mềm lòng đối với cậu.
Ngày hôm sau, tuyết đã ít đi một chút, thời gian Hàn Kham làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, sáng sớm đã tỉnh dậy, sau đó chuẩn bị bữa sáng phong phú. Nhưng thật ra Sầm Lễ thấy hơi xấu hổ, Hàn Kham đối xử với cậu rất tốt, cậu lại không thể đáp lại anh.
"Lại đây ăn sáng đi." Hàn Kham nói.
"....... Vâng."
Đĩa trứng rán vàng ươm, óng ả mới được làm xong. Hàn Kham gắp một miếng trứng, đặt vào bát của cậu.
Sầm Lễ mím môi, sắc mặt mất tự nhiên mở miệng nói, "Cảm ơn."
Hàn Kham đối với cậu mà nói, là đàn anh, là thầy giáo, nhưng đột nhiên, hai người ở chung dường như thay đổi rất nhiều, sự biến hóa này làm Sầm Lễ không thích ứng nổi .
Ăn xong bữa sáng, Hàn Kham lái xe đưa cậu tới trường học, trong phòng học đã có không ít người.
Đối với kì thi lần này, tâm tình Sầm Lễ rất bình tĩnh, ngày hôm qua cậu cũng ở chỗ Hàn Kham ôn tập lại, chỉ là lúc cậu bước vào phòng học, có không ít người đều nhìn cậu chằm chằm.
Những âm thanh thảo luận ồn ào, cậu coi như không nghe thấy gì, an tĩnh ngồi ở bàn học của mình.
"Sầm Lễ." Đột nhiên có người gọi cậu một tiếng.
"..."Sầm Lễ nhìn về phía người kia.
"Cậu có phải hay không đắc tội Ninh Tu Viễn? Ngày hôm qua hắn tìm cậu rất lâu, còn hỏi tớ , tớ nói không biết cậu ở đâu, bộ dáng của hắn quả thực rất dọa người.
"À." Sầm Lễ lên tiếng, cậu cũng có dự cảm, Ninh Tu Viễn sẽ tìm cậu khắp nơi.
"Cậu nếu có thể tránh liền tránh, dù sao bây giờ là thi cuối kỳ, trường học cho nghỉ hắn cũng không thể tìm cậu tính sổ được, nói không chừng qua kì nghỉ đông , hắn sẽ quên việc này." Người nọ hảo tâm nói.
"Tớ đã biết, cảm ơn cậu."
Cậu đang cảm thấy thực bình tĩnh , sau khi nghe thấy tên Ninh Tu Viễn liền trở nên rất căng thẳng.
Bất quá trong phòng học nhiều người như vậy Ninh Tu Viễn sẽ không làm gì được cậu,
Kỳ thi đã bắt đầu rồi, Sầm Lễ nghiêm túc làm bài, phòng học một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng giấy bút soàn soạt , ngón tay của Sầm Lễ thon dài như ngọc, có lẽ là bởi vì thường xuyên cầm bút, lòng bàn tay có mấy vết chai mỏng.
Được nghỉ ngơi một chút, Hạ Lộ đi đến cạnh bàn cậu, đè thấp thanh âm nói, "Chúng ta có thể đi ra ngoài tán gẫu một chút không?"
Sầm Lễ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt khẩn trương của cô, cậu muốn từ chối , lại nghe thấy cô nói, "Mình sẽ không nói cho bất luận kẻ nào."
"..."
Trên hành lang người ít, Sầm Lễ cũng không rõ tâm tình hiện tại của bản thân, mới có thể tùy Hạ Lộ cùng nhau ra ngoài, sự việc lần trước còn rõ ràng trước mắt, Ninh Tu Viễn làm gì cậu, đều bị đối phương thu hết vào trong tầm mắt.
"Tớ đã hỏi qua anh họ rồi, anh ta nói cậu cùng Ninh Tu Viễn ở bên nhau đã được một đoạn thời gian." Hạ Lộ nói.
Mấy ngày hôm trước cô đi tìm Hạ Xuyên, đối phương giống như đã sớm biết, còn nhắc nhở cô đừng xen vào việc người khác.
"Sầm Lễ, tớ có thể giúp cậu được gì không? Tớ biết cậu không phải người như Đinh Hạo nói, có phải lần trước Ninh Tu Viễn ở ký túc xá tìm cậu, gã liền bắt đầu áp chế cậu không?" Hạ Lộ lại nói.
Sầm Lễ khóe miệng phát khô cười một chút, Hạ Lộ quá đơn thuần, hết thảy đều nghĩ quá mức đơn giản, "Gã không có áp chế tớ, thật xin lỗi cậu tin lầm người rồi."
"..."
"Về phòng học thôi."
Ở trong mắt cậu, Hạ Lộ như một bé gái vậy, nên tìm một người trong sạch thuần khiết như cô làm bạn trai, đến cậu, bản thân đều khó bảo toàn, càng không thể cho đối phương tương lai hứa hẹn, nếu còn liên quan đến cậu, ngược lại là cậu sẽ làm liên luỵ đối phương.
Hạ Lộ lại kéo lấy góc áo cậu, vành mắt hơi hơi đỏ lên.
Trong phòng học có mấy người thấy một màn này, ở một bên ồn ào nói," Sầm Lễ cậu nhận lời Hạ Lộ đi, dù sao trai tài gái sắc, rất xứng đôi"
"Đúng vậy đúng vậy, đừng quá tuyệt tình, con người ai cũng có thất tình lục dục, cậu nhìn cậu ở đại học đã nhiều năm, một đối tượng cũng không thấy bóng dáng đây, nhiều nữ sinh thích cậu như vậy, làm cho tôi muốn tìm bạn gái cũng khó khăn."
Sầm Lễ sắc mặt lại rất bình tĩnh, không có chút nào là vui sướng, cậu gỡ tay Hạ Lộ ra, thấp giọng nói, "Buông tay đi."
"Sầm Lễ." Hạ Lộ tay nắm chặt thật sự khẩn,"Cậu đối với tớ một chút rung động đều không có sao?"
"..."Sầm Lễ trầm mặc, nếu cậu không cùng Ninh Tu Viễn có dây dưa, có lẽ cậu sẽ giống những nam sinh khác, trải qua một đoạn tình yêu, Hạ Lộ tính cách rất tốt, thời điểm cả hai ở chung không khí cũng rất nhẹ nhàng, cậu nhớ tới rất nhiều lần đối phương mượn việc hỏi bài tới tiếp cận cậu, bộ dáng cũng là tỉ mỉ trang điểm, chỉ cần đến gần chút, Hạ Lộ sẽ rất khẩn trương cố tình tìm một ít đề tài cùng cậu trò chuyện.
"Cho dù là một chút, thật sự một chút hảo cảm cũng không có sao??" Hạ Lộ hỏi.
Sầm Lễ môi mỏng hơi hé, qua vài giây nói, "Cậu xứng đáng có được người bạn trai tốt hơn."
Đại học không thiếu nhất chính là bát quái, vừa lúc thi cuối kỳ, cũng chưa có gánh nặng gì, đại học L có rất nhiều danh tài cùng giáo thảo hoa khôi, tổ hợp này ở bên nhau cũng rất thu hút, không ít người vây tụ lại đây xem náo nhiệt.
"Sầm Lễ, các cậu liền ở bên nhau đi, trước cứ thử xem, không thích hợp có thể nhắc lại sau, tình yêu đẹp đẽ, đừng cứng nhắc như vậy."
"Hạ Lộ thích cậu rất lâu rồi, ban chúng ta không có ai là nhìn không ra, huống hồ cậu cũng còn độc thân, cậu mau nhận lời Hạ Lộ đi, tôi sợ nhất nhìn nữ sinh khóc.
"Đúng vậy, ở bên nhau đi."
"Ở bên nhau đi!"
Người chung quanh đều lại đây ồn ào, một tiếng so một tiếng đều lớn hơn, tư thế này như muốn làm cho toàn khu đều biết, Sầm Lễ mày nhíu lại, toàn bộ quá trình vẫn duy trì lặng im.
Hạ Lộ buông lỏng tay ra, cô biết Sầm Lễ không thích chỗ qá náo nhiệt, cô cũng không nghĩ tới, sự tình sẽ nháo đến như vậy.
"Các cậu đừng nói nữa." Hạ Lộ đối người chung quanh nói.
"Việc này ai cũng biết, Sầm Lễ cậu rốt cuộc có phải đàn ông hay không?" Bên cạnh có người hỏi.
Nghe thấy lời này, Sầm Lễ thân thể rõ ràng căng chặt lại, đúng vậy cậu hiện giờ, đến bản chất thuần nhất của một người đàn ông cũng không được tính, có tư cách gì làm chậm trễ người khác.
Đột nhiên từ đám người vậy xem xông ra một người, nam sinh thân hình cao lớn đi đến, chỉ là toàn thân tản mát ra một cỗ khí tràng người sống chớ gần, làm người chung quanh thấy vậy, đều mím chặt môi lại.
Lúc trước không khí còn có chút náo nhiệt, phút chốc liền trở nên quái dị.
Ninh Tu Viễn treo trên mặt một nụ cười, hắn hỏi, "Các cậu đang nói ai ở bên nhau?"
"Sầm Lễ cùng Hạ Lộ." Có người trả lời.
Thấy Ninh Tu Viễn,sắc mặt Sầm Lễ trắng bệch, không tự chủ được lui ra sau hai bước.
Nhiều người thế này, chắc Ninh Tu Viễn sẽ không làm gì cậu đâu.
Sầm Lễ muốn về phòng học, lại bị Ninh Tu Viễn bắt lấy cánh tay, lực đạo của đối phương rất lớn, nhưng muốn bóp nát xương cốt của cậu.Ninh Tu Viễn làm như tiếc hận nói, "Đáng tiếc, cậu ta trộm đồng hồ của tôi, tôi muốn tính sổ với cậu ta."