Cốc vỡ nát, mảnh thủy tinh bắn đầy mặt đất.
Có hộ sĩ đi ngang qua ngoài hành lang nghe thấy tiếng động, đi vào hỏi, "bác sĩ Bạch, sao thế ạ?"
Bạch Thành Úc chỉ nói, "Cô lấy cây chổi tới, quét sạch chỗ này là được."
Hộ sĩ lấy cây chổi từ bên ngoài vào, đi đến trước mặt Sầm Lễ, muốn dọn sạch đống mảnh thủy tinh vỡ.
Sầm Lễ lúc này mới hoàn hồn, cậu nhìn dưới mặt đất một mảnh hỗn độn, ấp úng nói, "Xin lỗi, để tôi dọn cho."
Cậu đã mang rất nhiều phiền toái đến cho Bạch Thành Úc, lần này cậu cũng rất rõ ràng, Bạch Thành Úc không phải không muốn giúp cậu, đối phương chỉ là không thể.
"Không cần, cũng không phải việc gì lớn, tôi cũng sắp dọn xong." hộ sĩ trẻ nói.
Cô tới bệnh viện không đến một năm, lại thấy qua Sầm Lễ rất nhiều lần, bề ngoài thanh tú nhã nhặn mang theo chút phong độ trí thức, thoạt nhìn là một người ôn nhu, cuộc sống cũng nên tràn ngập chờ mong cùng hy vọng, nhưng cậu lại như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ, ngay cả khi cùng người ngoài tiếp xúc nhiều hơn chút, sẽ lập tức trốn tránh.
"Cậu nghỉ ngơi chút đi." Bạch Thành Úc mở miệng nói, rồi đem ghế dịch lại gần.
Sầm Lễ lắc lắc đầu,cậu biết rằng nếu còn ở đây thêm chút nữa thì sẽ gây thêm rắc rối cho Bạch Thành Úc, "Tôi sẽ quay lại trường học, còn có tiết."
"Được." Bạch Thành Úc lên tiếng.
Sầm Lễ đi gần về phía cửa Bạch Thành Úc lại nói," Sầm Lễ, chờ thêm một thời gian nữa thôi, về sau liền sẽ tốt hơn, cậu mới hơn hai mươi tuổi, tương lai còn dài, Ninh Tu Viễn cũng sẽ có ngày phải kết hôn, sẽ không dính líu tới cậu nữa."
Sầm Lễ không đáp lại.
Hộ sĩ dọn dẹp xong, dùng cây lau lau sạch vệt nước, sau đó rời đi.
Đi về phía trước cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua chàng trai trước mặt, mặc áo khoác màu xám đậm, càng lộ rõ khí chất ôn nhu dịu dàng,thực dễ dàng làm nữ sinh rung động.
Bạch Thành Úc tiến lên trước, Sầm Lễ bình tĩnh đến quá khác thường, anh còn nhớ rõ lần trước anh nói cho Sầm Lễ rằng cậu mang thai, đối phương vẻ mặt không thể tin nổi.
"Đừng tự ép bản thân, nếu có gì muốn tâm sự, cậu có thể đến bệnh viện tìm tôi."
Sầm Lễ gật đầu, nhìn ngoài cửa sổ tích một tầng sương mù, "bác sĩ Bạch tôi sẽ không nghĩ quẩn, vì loại người này không đáng."
''Được"
"Tôi chỉ không muốn dính dáng đến hắn."
"..."?
Mỗi lần nhớ tới, đều làm cậu cảm thấy ghê tởm, mọi người thường nói quan hệ huyết thống mới là thân cận nhất, nhưng cậu không muốn sinh đứa nhỏ ra, có phải cậu quá xấu xa hay không, Sầm Lễ cười khẽ một tiếng, "Tôi trước kia vẫn luôn cho rằng, bản thân mình không phải là người xấu, rõ ràng thấy những đứa trẻ con, đều muốn tới gần chơi đùa với chúng, tôi cũng nghĩ rằng mình sẽ có con, nhưng không phải như bây giờ.''Sầm Lễ nói
Rõ ràng ở bệnh viện, thấy qua rất nhiều màn sinh ly tử biệt, nhưng hiện tại Bạch Thành Úc lại không thốt ra được một câu để an ủi đc Sầm Lễ.
"Tôi là đàn ông, nếu có đàn ông có thể mang thai, tôi một chút cũng không nghĩ người đó sẽ là tôi."
"..."
Thanh âm của Sầm Lễ khàn khàn, "Tôi đã là sinh viên năm ba, nếu là sớm một chút, nghỉ hè sang năm liền có thể đi công ty thực tập, mặc dù tiền lương sẽ không cao, nhưng kia cũng là do chính mình kiếm được, cũng không cần ở một chỗ xa hoa, tôi chỉ muốn tự lực cánh sinh, tôi không muốn phải sống phụ thuộc vào người khác "
"Tôi biết." Bạch Thành Úc thấp giọng nói.
"Nhưng bọn họ không biết." Thanh âm của Sầm Lễ nghẹn ngào," bọn họ cảm thấy, tôi là một người ham tiền tài bán đứng tự tôn của mình, rõ ràng là một người đàn ông, lại phải sống dựa vào một người đàn ông khác."
"..."Bạch Thành Úc trầm mặc.
Hốc mắt Sầm Lễ đỏ lên, nội tâm cậu đã phải chịu quá nhiều dày vò, lúc này đây, cọng rơm cuối cùng cứu vớt lấy cậu đã biến mất, cậu không thể dựng thẳng người nữa.
"Sầm Lễ, hay cậu ngồi nghỉ ở đây một lát?" Bạch Thành Úc mở miệng hỏi.
"Không được, cảm ơn anh đã nghe tôi nói những lời này." Sầm Lễ nhẹ giọng nói.
"..."
Bạch Thành Úc không biết nên đáp lại lời của cậu như nào, Sầm Lễ đã rời đi.
Cậu không lập tức bắt xe về trường học, một mình ngồi ở trạm xe buýt gần bệnh viện.
Nơi này không đủ để chống lạnh, Sầm Lễ ngẩng đầu, thấy từ không trung bay xuống một bông tuyết, màu trắng tinh khiết, sạch sẽ lại thuần túy.
Điện thoại rung lên, Sầm Lễ hoảng hốt trong chốc lát, mới chậm rãi bắt máy.
"Tôi nghe nói em đã đến trường học, nhưng tại sao không thấy em ở phòng học?" Hàn Kham hỏi.
"..."Sầm Lễ không nói gì.
Hàn Kham qua điện thoại nghe thấy tiếng gió gào thét, hẳn là ở bên ngoài, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, xong lại nói," Sầm Lễ, em đang ở chỗ nào?"
"..."
"Đừng tự hành hạ mình, có khó khăn gì, chúng ta cùng nhau giải quyết."
"..."
"Sầm Lễ?? Nếu em không nói lời nào, tôi liền đi tìm em, mỗi chỗ đều dán thông báo tìm người." Hàn Kham vẫn nói, nếu như Sầm Lễ không trở về, anh thật sự sẽ làm như vậy.
Sầm Lễ nói,"em đang ở bệnh viện."
"Bệnh viện lần trước chúng ta gặp nhau phải không?" Hàn Kham hỏi.
"Vâng."
"Chờ chút tôi sẽ đến." Hàn Kham nói.
Điện thoại đã tắt, ngón tay Sầm Lễ lạnh băng,cậu hiện tại thật sự không biết nên đi đâu.
Nếu quay lại trường học, bất quá sau hai ngày, chờ đến khi thi xong, Ninh Tu Viễn sẽ bắt cậu nhốt ở trong phòng, buộc cậu phải ăn những thứ gọi là đồ bổ, lại qua mấy tháng nữa, bụng sẽ lớn dần.
Chờ cho đến lúc đó, cậu cũng không dám ra cửa.
Đối với người khác mà nói, hơn hai mươi tuổi nhân sinh mới vừa bắt đầu, hết thảy đều là mới lạ, nhưng đối với cậu, cậu càng giống một người già hơn, đáy mắt cũng đã không còn một phần nhiệt tình của tuổi trẻ.
Thời điểm Hàn Kham thấy cậu, tóc của anh dính vài bông tuyết.
Hàn Kham từ trong lồng ngực lấy ra một đôi bao tay, nhét ở trong tay cậu, nói, "Vẫn còn ấm, nếu em sinh bệnh, mẹ em sẽ rất buồn."
"..."Nghe thấy mẹ, Sầm Lễ lúc này mới đeo găng tay vào, "Thầy Hàn, anh không nên tới đây."
"Tới cũng đã tới rồi, em còn đuổi tôi đi?" Hàn Kham nói, "Cùng tôi trở về đi, bên ngoài quá lạnh."
"Em hiện tại không muốn quay lại trường học." Sầm Lễ thấp giọng nói, trong trường học có Ninh Tu Viễn,cậu thực sự không muốn nhìn thấy hắn.
"Đến nhà tôi, vừa lúc đang là buổi chiều tôi cũng không có tiết,nếu có gì không hiểu, tôi có thể giảng bài cho em?"
"..."Sầm Lễ rũ mi.
Hàn Kham đem áo khoác trên người cởi ra, khoác lên bả vai Sầm Lễ, ngón tay ấm áp của anh đụng phải gương mặt Sầm Lễ, cảm giác được điều đó,Sầm Lễ quay mặt ra chỗ khác.
Hàn Kham thấp giọng nói, "Sầm Lễ, về sau đừng trốn tránh tôi nữa, em như vậy tôi sẽ càng muốn đi tìm em."