Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 55: Thuộc Quyền Sở Hữu



Đây là lần đầu tiên Sầm Lễ dựa gần Hàn Kham đến như vậy, ánh mắt của anh, giống như ngày thường không có cảm xúc, làm cậu không dám nhìn thẳng.

"Tôi biết mẹ em bị bệnh, cần đến tiền." Hàn Kham lại nói.

"..."

Nếu như ngay từ đầu cậu không cùng Ninh Tu Viễn lui tới, có lẽ sẽ tiếp nhận sự giúp đỡ của Hàn Kham, chờ đến sau này có thể đi làm kiếm tiền rồi trả lại, nhưng hôm nay, Ninh Tu Viễn như tạo ra một chiếc lồng riêng biệt, vây nhốt cậu ở bên trong.

Hành lang truyền đến tiếng sột soạt, có lẽ vẫn còn người nào đó ở trong phòng học.

Sầm Lễ ý đồ muốn đẩy Hàn Kham ra, "Rất cảm ơn thầy, tiền thuốc men đã có người hỗ trợ, thầy thật sự không cần phải phí tâm với loại người như em."

"Sầm Lễ." Hàn Kham gọi tên cậu, trong giọng nói có chút uy nghiêm.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghe thấy tiếng động, Hàn Kham cũng lui sau một bước.

Người đến là một nữ sinh mặc áo nhung, đến gần chút thì thấy Hàn Kham, vui mừng nói, "Thầy Hàn sao thầy lại ở đây?"

Hàn Kham cười cười, "Có chút việc."

Nữ sinh lúc này mới chú ý tới bên cạnh Hàm Kham còn có người khác, là học bá nổi danh cao lãnh của ngành, nghĩ đến hai người hẳn có chuyện riêng muốn nói với nhau cô nói, "Em cũng không quấy rầy hai người nói chuyện nữa."

Cô trở lại phòng học cầm một cuốn sách, liền vội vội vàng vàng rời đi.

Hàn Kham ở trong trường danh tiếng rất tốt, nhân duyên cũng không tồi, có tiếng tuổi trẻ anh tuấn lại ưu tú, Sầm Lễ nghĩ, nếu như Ninh Tu Viễn đối phó với Hàn Kham, chỉ cần một câu đồn đãi bôi nhọ danh dự, đều có thể khiến Hàn Kham lâm vào đường cùng.

Sầm Lễ rũ mi, tiếng nói phát trầm, "Em rất mệt mỏi, muốn trở về kí túc xá nghỉ ngơi một chút."

"Phòng của tôi yên tinh hơn, em có thể tới đó nghỉ một lát, tới giừo học tôi sẽ đánh thức em." Hàn Kham nói.

".."

Mất tích nhiều ngày, hôm nay nói rõ ra là Hàn Kham sẽ không để cậu rời đi dễ dàng.

Sầm Lễ ngón tay hơi hơi gập lại, dù sao Hàn Kham đã sớm biết quan hệ của cậu vfa Ninh Tu Viễn.

Cậu ngẩng đầu, trên mặt hiện lên ý cười nhạt nhẽo, "Thầy Hàn, chẳng lẽ ngài cũng giống hắn, đều có tâm tư với nam nhân khác sao?"

Sầm Lễ nói những lời này, chỉ vì muốn khiến Hàn Kham cảm thấy ghê tởm cậu, về sau sẽ không thân cận với cậu nữa.

Hàn Kham sắc mặt ngưng trọng lại, nói, "Tôi còn chưa nghĩ tới phương diện kia, bất quá nếu em đã nhắc tới, xác thật có thể suy nghĩ một chút."

"..." Sầm Lễ trong lúc nhất thời nói không nên lời.

Nhiệt độ hôm nay khá thấp, Sầm Lễ hai tay cứ như vậy để bên ngoài, Hàn Kham một phen liền nắm tay cậu, đặt tay Sầm Lễ vào lòng bàn tay mình, dường như muốn làm ấm tay cho cậu.

Sầm Lễ hoảng loạn rụt tay lại.

Cậu là đàn ông, làm sao có thể giống với phụ nữ, yên tâm mà tiếp nhận sự quan tâm từ một người đàn ông khác.

Huống hồ có Ninh Tu Viễn làm ví dụ, cậu thật sự rất sợ.

"Em không đáng giá để thầy phải làm vậy." Sầm Lễ mở miệng nói.

"Có đáng giá hay không, cũng là quyết định của tôi."

"..."

"Bên ngoài gió lớn, khoảng thời gian trước em còn bị cảm lạnh, đừng đứng ở bên ngoài lâu như vậy." Hàn Kham cầm áo trong tay, một lần nữa khoác lên vai cậu.

Rốt cuộc vẫn là không thể phân rõ giới hạn với Hàn Kham.

Hơn nữa Hàn Kham đã biểu lộ một chút thái độ với cậu, khiến cậu rất kinh ngạc.

Sầm Lễ cũng không cho rằng bản thân có điểm nào giống phụ nữ, hành vi cử chỉ đều là một bộ dạng của đàn ông, thân hình cũng không giống phụ nữ, quá khứ cậu cũng là thích người khác giới, tất cả cậu đều có thể lý giải, nhưng Hàn Kham lại khiến cậu rơi vào thế mơ hồ không rõ ràng."

Còn muốn yên ổn trải qua một ngày, sau đó thì về nhà, Ninh Tu Viễn cứ theo lẽ thường dặn dì Lỹ chuẩn bị riêng bữa tối cho cậu.

Có lẽ lần trước Bạch Thành Úc đã nhắc qua, nói cảm xúc sẽ ảnh hưởng tới tỷ lệ thụ thai, Ninh Tu Viễn mới không đem cậu nhốt lại trong phòng, Sầm Lễ nghĩ, nếu cậu lại mang thai con của Ninh Tu Viễn, chỉ sợ hắn thật sự sẽ không cho cậu bước ra khỏi cửa.

Mười ngày trước, Ninh Tu Viễn dùng que thử thai kiểm tra qua, hết thảy đều rất bình thường, không có bất kì dấu hiệu mang thai nào.

Sầm Lễ thấp giọng nói, "Tôi là đàn ông không thể mang thai cũng rất bình thường."

Ninh Tu Viễn ném que thử thai vào thùng rác, âm dương quái khí cười, "Xem ra vẫn là làm chưa đủ."

"..." Nghe thấy hắn nói như vậy, Sầm Lễ biến sắc đến mất tự nhiên.

Thấy hắn nhìn cậu chằm chằm, Sầm Lễ theo bản năng thối lui dịch về sau, mặc kệ bao nhiêu lần, cậu đều rất sợ hắn dựa gần tới.

Trong khoảng thời gian này, dấu vết trên người cậu vẫn chưa có tiêu tan, vẫn in đậm như cũ, lại còn thêm nhiều vết mới, toàn thân cơ hồ chỗ nào cũng có, hắn như muốn đánh dấu quyền sở hữu, không ngừng ở trên người cậu tạo ra dấu vết hoan ái.

"Lại đây." Ninh Tu Viễn không quan tâm mình bị cự tuyệt.

"..."Sầm Lễ dừng một chút, nói," Ninh Tu Viễn, anh nếu muốn có con, thật sự có thể đi tìm người khác."

Nghe thấy lời này, Ninh Tu Viễn trong lòng nổi lên lửa giận, người khác đều muốn tìm mọi cách ở lại bên hắn, Sầm Lễ thế nhưng luôn muốn tìm cách đẩy hắn ra xa.

Hắn bóp chặt cằm cậu, tiếng nói âm trầm, "Nếu không phải vì cậu, con tôi cũng đã sớm có rồi."

"..."

Tưởng tượng đến chuyện này, Ninh Tu Viễn lửa giận càng sâu, Sầm Lễ cư nhiên đều không nói với hắn một tiếng, tự ý đưa ra quyết định, hắn thanh âm mang theo chút bi phẫn, "Lúc trước Tiểu Ngôn gắp đồ ăn cho cậu, cậu vào lúc tối thiếu chút nữa giết chết cậu ta, sau lại bị tôi dạy dỗ, cậu liền giết con chúng ta, tâm địa của cậu thật đúng là quá ác độc!"

"..."

Ninh Tu Viễn lạnh lùng nói, "Loại người như cậu, không xứng đáng được người khác đối tốt." Sầm Lễ trên mặt đột nhiên hiện lên một mạt cười, "Anh từ khi nào đối tốt với tôi?''

Dẫn cậu đi ktv, cưỡng bách chuốc rượu cậu, không quan tâm tới bất kì khẩn cầu nào của cậu, trước mặt người ngoài làm nhục cậu, còn đem cậu nhốt trong phòng, trở thành công cụ phát tiết, này cũng coi là đối tốt?

Ninh Tu Viễn nắm tay thật chặt, Sầm Lễ đã nghĩ, giây tiếp theo hắn sẽ xuống tay với cậu.

Cảm giác đau đớn, cậu đã sớm tập mãi thành quen, tựa như lúc trước hắn lừa cậu tới quán bar, mặc sức cậu phản kháng mà cưỡng bức.

Ngày đó cậu nghĩ nhân sinh bị dày vò nhiều nhất là một ngày, cậu thậm chí đều không phản ứng lại, rốt cuộc vẫn là hai thằng đàn ông, khiến cậu phải kinh hoảng.

Chỉ là sau này mỗi một ngày, đều tìm đến cậu dày vò đủ điều.

Ninh Tu Viễn sắc mặt biến hóa đến đáng sợ, hàm dưới bị hắn nắm đến phát đau, Sầm Lễ lại nói, "Ninh Tu Viễn, anh thật sự tự cho mình là đúng."

"Cậu nói lại lần nữa thử xem." Ninh Tu Viễn tiếng nói mang theo ý cảnh cáo.

"Mọi thứ có liên quan với anh, đều làm tôi cảm thấy dơ bẩn cùng ghê tởm, nếu có thể, tôi ước gì có thể thoát khỏi anh sớm một chút, tốt nhất là đời này không phải gặp lại anh."

Tiếng bạt tai vang lên, gương mặt tức khắc đỏ bừng, Sầm Lễ đầu cũng nghiêng sang một bên, Ninh Tu Viễn tay nắm tóc cậu, đem mặt cậu nâng lên, sắc mặt âm lãnh nói, "Yên tâm, cậu sẽ không thoát khỏi tôi đâu.''

Trong phòng nháo ra tiếng động không nhỏ, Sầm Lễ ý thức hoảng hốt nghĩ, ít nhất những gì đã tích lâu trong lòng, cậu đều nói ra hết.

Lý thẩm không ngừng gõ cửa ở bên ngoài, kêu lên," Thiếu gia!"

Ninh Tu Viễn phảng phất như không nghe thấy, Sầm Lễ cảm giác được quần áo của mình bị lột sạch, Ninh Tu Viễn nâng chân cậu để lên vai hắn.

"Lão gia hiện tại đang chờ ở dưới lầu." Lý thẩm lại nói.

"..."

Ninh Kỳ vì cái gì sẽ tới đây?

Ninh Tu Viễn đầy mặt không kiên nhẫn, vẫn là thả Sầm Lễ ra, Sầm Lễ thân thể nằm ở trên giường, hai chân bị tách ra còn chưa kịp khép lại.

Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Đợi lát nữa tôi sẽ dạy dỗ lại cậu!"

Từ khi cùng Ninh Tu Viễn phát sinh quan hệ, cậu liền nghĩ tới việc đi tìm Ninh Kỳ, đem mọi chuyện nói rõ ràng, nhưng lúc ấy Ninh Tu Viễn chỉ nói một cậu, đã khiến cậu từ bỏ ý định.

Sau này có vài lần gặp mặt Ninh Kỳ, thấy ông ta một bộ dạng người cha hòa ái, Ninh Tu Viễn so với ông ta còn kém khá xa, có đôi khi cậu nghĩ, nếu cậu nói cho Ninh Kỳ biết chuyện, liệu ông ta có thể hiểu cho cậu hay không?

Sầm Lễ thở dốc vài giây, sau đó động tác thong thả từ trên giường bước xuống, nhặt quần áo bị vứt bỏ ở dưới đất lên, ngón tay phát run cầm quần áo mặc vào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv