Hàn Kham từ ngoài cửa đi vào, liền nghe thấy trong phòng học mọi người đang thảo luận.
"Sầm Lễ sẽ không thật sự..." như vậy đi, cảm giác Sầm Lễ là người khá tốt, chính là tính tình quá lạnh.
"Nhìn khẳng định không giống, nhưng nhìn bộ quần áo cậu ấy mặc đi, chúng ta là sinh viên tiền sinh hoạt sẽ không mua nổi đâu."
"Thật là khó có thể tin." ·
Anh dùng thước gõ trên bục giảng, biểu tình khó nghiêm khắc," Yên lặng nào."
Tiếng thảo luận lúc này mới dần nhỏ lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Hàn Kham hỏi.
Đinh Hạo nói, "Còn không phải có người trong trường mang tiếng xấu."
Hàn Kham đôi mắt trầm trầm, thấy Sầm Lễ đang ngồi một chỗ gương mặt tái nhợt, trong lòng cũng hiểu đại khái.
"Bôi nhọ danh dự người khác chính là phạm pháp, cậu có bằng chứng không?" Hàn Kham hỏi.
"Cậu ta làm sao có thể mặc trên người bộ quần áo đắt tiền như vậy."
Hàn Kham cười cười, "Làm giáo viên, để trău chuốt lại bản thân thì tất cả đều có thể, đây là Sầm Lễ giúp tôi làm việc, tôi trả phí cho cậu ấy."
"..."Đinh Hạo trong lúc nhất thời không nói nên lời.
"Không thể nào?"
"...... Không, không có."
Hàn Kham ở trường học danh tiếng mọi người đều biết, Đinh Hạo điển hình là kẻ hay bắt nạt người khác, tự nhiên cũng không dám nói thêm nữa cái gì, chỉ có thể ngượng ngùng về tới chỗ ngồi của.
Chuông học vang lên, giống như vừa rồi chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.
Nhưng Sầm Lễ trước sau đều không thể bình tĩnh nổi, vừa rồi giống như lời của Đinh Hạo, cũng hoàn toàn không phải tất cả đều là nói dối.
Cậu hiện giờ cùng Ninh Tu Viễn có quan hệ, rốt cuộc tính là gì?
Vẫn luôn sợ hãi loại quan hệ này bị người phát hiện, quả nhiên, ở trong mắt người khác, nhất định thực dơ bẩn đi, nếu không phải Hàn Kham giúp cậu giải thích, chỉ sợ cậu hiện tại đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hết đường chối cãi.
Thậm chí khi chuông tan học vang lên, cậu đều không có nghe thấy.
Hàn Kham đi đến chỗ cậu ngồi, nói, "Em đi ra đây một chút."
Sầm Lễ lúc này mới hậu tri hậu giác.
Dư luận đã không giống lúc trước, có không ít người ở lên án công khai Đinh Hạo, nói gã không biết rõ mọi chuyện, liền đi nói lung tung oan uổng Sầm Lễ.
Ngoài hành lang độ ấm so với trong phòng lạnh hơn, Sầm Lễ thân thể co rúm lại một chút.
Hàn Kham biết được, dẫn cậu đi tới phòng học cách vách không bóng người, sau đó đóng cửa lại.
"Vừa rồi cảm ơn thầy." Sầm Lễ nói.
Hàn Kham ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, chỉ là hỏi," Em cùng Ninh Tu Viễn quen biết đã bao lâu?"
"..."Sầm Lễ không muốn nhắc tới người này, nhưng Hàn Kham hỏi, cậu cũng không tránh mà trả lời, "quen biết lúc học Cao trung ạ."
Cậu cũng không biết Hàn Kham có nhận thấy được cậu cùng Ninh Tu Viễn có quan hệ hay không, chỉ là ngày hôm qua xảy ra nhiều chuyện, cùng với thái độ của Ninh Tu Viễn, rất dễ dàng bị người nhìn ra dị thường, bất quá Hàn Kham biểu hiện thực trấn tĩnh.
"Bọn họ vừa rồi nói, em không cần để ở trong lòng." Hàn Kham trấn an nói.
Sầm Lễ hơi hơi cúi thấp đầu xuống, đối mặt những lời bàn tán không tốt, cậu không có khả năng không thèm để ý, giống như trên lưng gánh một cái danh hiệu không tốt, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi, nhưng Sầm Lễ vẫn là trả lời một tiếng, "Vâng ạ."
"Tôi nói rồi em nếu gặp khó khăn thfi hãy tới tìm tôi." Hàn Kham nói.
"..."Hàn Kham cùng cậu dựa đến quá gần, Sầm Lễ hướng thân thể tránh sang bên cạnh một chút.
Đối phương lại nhích tới gần, hỏi, "Em bị cậu ta đe dọa?"
"Không có." Sầm Lễ lắc lắc đầu, cậu thật sự không nghĩ đem Hàn Kham liên lụy vào.
"Về sau chú ý chút, trên cổ em còn có dấu vết." Hàn Kham thấp giọng nói.
Sầm Lễ thân thể sượng lại, ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Hàn Kham, như là từ lòng bàn chân dâng lên cảm giác lạnh buốt, đem cậu hoàn toàn bủa vây.
***********************************
Đệ tử của chúng ta vẫn còn nợ chúng ta chương 32:))))) Có nên đấm nó khum mọi người???