Edit + beta : Bella
...............................................
" Anh…… Vì bảo bảo …… Nên muốn cùng em ở bên nhau!? "
Dư Giản cũng là đã lấy hết can đảm, mới ấp a ấp úng đem những câu nói này nói ra.
....
Hỏi ra câu nói này, liền phí đi dũng khí to lớn, Dư Giản nguyên bản vốn không biết cùng cùng người tranh luận, nghe thấy nam nhân đáp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bệch như tờ giấy, mất hai ngày này mới nuôi ra được một điểm khí sắc tốt, hiện tại không còn.
Cậu xác thực không thích hợp mang thai, thời điểm bảo bảo còn chưa được ba tháng đã suýt không còn, có lẽ cậu vẫn còn có thể chịu được, nhưng càng về sau phong hiểm liền càng cao.
Lần trước Hàn Kham tới bệnh viện, Dư Giản kém chút là phải kiểm tra ICU, vẫn là Lục Việt tốt mỗi ngày đều tới an ủi cậu, để cậu dần dần đem những chuyện không tốt kia quên đi một chút, Dư Giản vốn là có chút sẽ không ghi nhớ tới chuyện xấu, chỉ cần thái độ của Hàn Kham đối với cậu mềm hơn một chút, kiên nhẫn nhiều hơn một chút, khả năng cao là cậu đều dễ dao động.
Cậu làm sao có thể dùng bảo bảo chói trặt một người……
Mặc dù bác sĩ không nói, nhưng là Dư Giản đã cảm giác được.
Cậu từ nhỏ thể chất liền không tốt, một chút vết thương nhỏ đều muốn hơn nửa ngày mới có thể ngưng kết, mà sinh con, nam tử cùng nữ tử thân thể cấu tạo không giống nhau, đến lúc đó khả năng cao là trên người sẽ phải đục một cái lỗ.
Một viên trái tim tĩnh mịch, nguyên bản vốn không cần phải kỳ cầu, nhưng mới vừa rồi còn nhìn thấy nam nhân thái độ ôn hòa, thế mà chỉ một cái nháy mắt đã lụi thành tro tàn.
Lục Việt ngăn ở trước mặt Dư Giản. " Anh nếu đã không muốn bị bảo bảo trói chặt, thì anh muốn đi tìm ai liền đi tìm đi, đừng có lại đến tìm Dư Giản nữa! "
Hàn Kham không để ý đến Lục Việt, chỉ nhìn Dư Giản nói. " Nghe lời, cùng tôi trở về. "
…… Dư Giản hốc mắt ửng đỏ, tiếng nói cực nhẹ biện giải cho mình. " Em... Em sẽ không dùng bảo bảo trói chặt anh, Hàn Kham... Anh có người khác.... Cũng không cần em……"
Dư Giản rất ít khi ở trước mặt Hàn Kham nói ra tâm trạng của mình, một mặt là Hàn Kham sẽ không cho cậu cơ hội, một mặt khác xác thật cậu đều là đem rất nhiều tâm tình tự mình ẩn nhẫn tại trong lòng.
Rõ ràng ngày hôm nay, mùa đông nắng ấm như vậy, lại cảm giác cả người đều ngã vào bóng tối đen như mực, Dư Giản hít mũi một cái, cậu lần đầu tiên ở trước mặt Hàn Kham biểu hiện ra khổ sở.
Lục Việt đưa cho cậu một cái khăn tay sạch sẽ, thấy cậu khóc đến đáng thương liền vươn tay giúp cậu lau sạch. " Hiện tại biết chưa? Người ta nói cậu còn không nghe, cậu nếu là thích một người khác, khẳng định sẽ không có nhiều chuyện buồn như vậy. "
Hàn Kham nhíu chặt lông mày, thực sự không nhìn nổi việc Lục Việt dám ở trước mặt hắn cùng Dư Giản thân cận.
Lục Việt đối với hắn nói. " Hàn tổng, anh như vậy.... Đã vậy anh đừng nên nhìn, thế đạo này chỉ thở thôi cũng đã đủ khó, không cần thiết tự khiến mình cảm thấy ngột ngạt, cho nên anh về sau nên làm cái gì thì cứ làm, Dư Giản với anh cũng không có bất cứ quan hệ nào. "
Hàn Kham trầm mặt, trong lúc nhất thời cũng không rõ tâm tình của mình, hắn cho rằng mình đối với Dư Giản là không có chút để ý nào, đơn giản là Dư Giản đang mang thai con của hắn, hắn tạm thời cũng không muốn đối phương có ý định ôm con bỏ chạy.
Rõ ràng là ghét bỏ người ta vụng về, nếu thật là đi tìm một người khác, chỉ sợ hắn cũng sẽ không tận lực đi tìm Dư Giản.
Hàn Kham nói. " Dư Giản mang thai con của tôi, chỉ cần một ngày còn chưa sinh con ra, vậy cậu ta liền cùng tôi có quan hệ. "
Coi như là vì bảo bảo, hắn liền có thể tự mình hạ một cái bậc thang. "
Nghe vậy, cơ thể Dư Giản run run, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Lục Việt tựa hồ muốn đi an ủi,
Mắt thấy hai người thân thể gần như dính sát một chỗ. Hàn Kham âm thanh lạnh lùng nói. " Bảo bảo còn chưa được sinh ra, cậu tốt nhất là quản cho tốt chính mình, cậu vốn là trời sinh liền không thể thiếu hơi đàn ông, liền tại thời điểm này cũng không thể thiếu được? "
Lục Việt nhìn không nổi nữa, hắn tưởng tượng không ra trước đó Dư Giản đã tiếp xúc với Hàn Kham bao nhiêu lần, Hàn Kham đối với Dư Giản đã làm qua cái gì, nói qua cái gì. Liền hoàn toàn không hề đem Dư Giản xem như một người bình thường, hiện tại lại chạy đến đây, cũng bất quá là bởi vì trong bụng Dư Giản có đứa nhỏ.
Dư Giản trước đó không có ý thức được cái gì, dù sao Lục Việt cũng là cấp trên của cậu, chỉ là nhớ tới trong công ty những người kia đã nói gì, cùng những lời Hàn Kham vừa nói, xác thực không muốn cho Lục Việt thêm phiền toái, liền đem thân thể lui về sau một chút, nhỏ giọng nói. " Tôi không sao. "
Phản ứng của Dư Giản từ trước đến nay đều chậm hơn người, mỗi ngày ở trong bệnh viện tiền thuốc men đều là Lục Việt ra tiền, trải qua lời Hàn Kham vừa nói, liền như vậy, cậu và hắn không còn liên quan gì nữa.
Dư Giản ngày thứ hai liền ra viện, Lục Việt dù có khuyên như thế nào cũng đều vô dụng.
Hiện tại thời tiết rất lạnh…… Có thể khoác được bao lớp liền cứ khoác, còn bụng thì dùng quần áo che lại liền sẽ không nhìn rõ nữa.
Dư Giản tiếp tục công việc giống như trước đây, sáng sớm đến quán ăn hỗ trợ làm sủi cảo, buổi sáng bảy tám giờ lại đến công ty, cậu nghĩ sẽ để dành một phần tiền, đây coi như là lần cuối cùng cậu có thể báo đáp Lục Việt, đến lúc đó lại đem căn nhà cậu đang ở này đưa cho Lục Việt.
Vị trí Dư Giản ở mặc dù khu vực cũng không được tốt lắm, nhưng cũng đáng không ít tiền, Dư Giản lại không am hiểu giá cả thị trường, nhà này là mẫu thân cậu về sau mua, bán đi một vị trí tốt, tiền tiết kiệm được đều dùng mua thuốc cho cậu hết.
Dư Giản trên thế giới này…… Bây giờ không còn người quen nào, trong lòng đều đã tính toán tốt, muốn Lục Việt hỗ trợ cho bảo bảo tìm một gia đình tốt, ngoại trừ Lục Việt, Dư Giản cũng không còn ai để nhờ cậy được.
Lục Việt nói. " Tôi không giúp cậu tìm, đến lúc đó bảo bảo cậu tự giữ lại mà nuôi. "
Lục Việt nói như vậy, là muốn Dư Giản có thêm lòng tin nhiều chút, dù như thế nào thì người vẫn đang sống sờ sờ, lại đem chuyện bàn giao hậu sự tự mình nói ra, ai cũng sẽ không thích ứng nổi.
Như thường ngày, Lục Việt đều cố ý tiện đường lái xe đưa Dư Giản về nhà, Dư Giản cũng không rõ có phải là tiện đường thật hay không, mỗi sáng sớm sẽ dừng tại bên đường, sau khi cậu tan làm cũng sẽ vậy.
Hôm nay Lục Việt nói muốn phát phúc lợi cho nhân viên, ở dưới lầu công ty mời cậu ăn một bữa phong phú, sau đó vừa vặn lúc tan tầm.
Dư Giản mấy ngày nay không có kén ăn, Lục Việt cũng không gọi quá nhiều thức ăn mặn, toàn bộ đồ ăn đều thích hợp với người đang mang thai, Lục Việt nếm một miếng liền không nếm nổi nữa.
Lục Việt ngay bên cạnh nói. " Dù sao cũng không phải là không ăn được, nhưng là những thứ này nếu là không ăn hết liền rất lãng phí. "
Đến mức bữa tối Dư Giản đều phải ăn gần hai giờ mới xong.
Lái xe đưa cậu về đến nhà, Lục Việt liền phải đi. Ngoài đường gió hơi thổi, trên người cậu khoác một kiện áo nhung màu nâu nhạt, là Lục Việt kêu cậu mặc vào, bởi vì mang thai dẫn đến tinh thần không được tốt, cậu liền quên phải trả lại áo cho Lục Việt.
Sắc trời dần dần chìm, hai bên đường là đèn đường đều đã sáng lên, tới gần nhà cậu lại như không ổn, ngọn đèn một mực lấp lóe không ngừng.
Nhà cũ kiểu này đều là có sáu tầng, không có thang máy, Dư Giản lại ở tầng thứ năm, chỉ là đi lên một chút cả người liền thở hồng hộc, Dư Giản có chút cong lưng, giống như là hơi mệt, bất luận là bề ngoài dù nhìn bao nhiêu cũng thấy rất bình thường, nhưng sự thật trong bụng cậu có nhiều hơn một miếng thịt.
Chậm rãi thở ra vài hơi, Dư Giản mới từ trong túi tìm ra chìa khoá, mở ra cửa phòng.
Lần theo vách tường bên cạnh bật đèn lên, chờ ánh sáng rải đầy toàn bộ phòng, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Nam nhân anh tuấn cao lớn ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách cũ kỹ, không biết là đã đợi bao lâu, nhìn thấy trên người cậu là áo khoác quá cỡ, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Hàn Kham hôm nay là cố ý đến nhà Dư Giản, kỳ thật là đã chuẩn bị đầy đủ.
Hắn đều đã nghĩ kỹ, chờ Dư Giản trở về, trước hết là đem Dư Giản an bài đến chỗ của hắn, về phần hợp đồng cùng Lục Việt, phí bồi thường vi phạm hợp đồng hắn sẽ xử lý, Dư Giản chỉ việc ngoan ngoãn ở nhà chờ sinh con là được rồi.
Nhưng Dư Giản cứ như vậy không chịu nổi liền đi tìm nam nhân khác a?
Mặc trên người là áo khoác quá cỡ, vừa rồi dưới lầu chiếc xe cao cấp kia cũng là cố ý đưa Dư Giản trở về, Dư Giản lúc tan làm là năm giờ chiều, nhưng bây giờ đã là chín giờ tối.
Trong thời gian bốn giờ này, hai người bọn họ đã làm qua cái gì?
Mắt thấy nam nhân sắc mặt hung ác nham hiểm dọa người, Dư Giản theo bản năng muốn đi vào trong phòng của mình, Lục Việt hôm nay không đến, cậu càng sợ phải cùng nam nhân đơn độc ở chung.
" Cậu trở về ngược lại là đủ sớm a." Thanh âm Hàn Kham băng lãnh.
" …… Đây là nhà của em. " Dư Giản bước nhanh hơn, nghĩ muốn quay lại phòng ngủ.
" Dư Giản, cậu cũng không nghĩ tới mẹ cậu
đến chết đều không được an tĩnh đi? " Hàn Kham cười cười, hắn nguyên bản đối với mẫu thân Dư Giản không có cảm tình gì, gia đình đều đang hạnh phúc êm ấm, nếu như không phải cha hắn ở bên ngoài làm loạn, như vậy mẹ của hắn cũng sẽ không phải chết sớm như vậy. Mặc dù đem cả hai đều đuổi ra ngoài, nhưng phần chán ghét cùng bất mãn kia cũng không có vì vậy mà biến mất.
Dư Giản dừng lại, theo bản năng nhìn về một góc phía phòng khách, nơi đó vốn là để
một hủ tro cốt hiện tại không thấy, cậu dò xét chung quanh một chút, cũng không có nhìn thấy.
Lập tức cả người đều trở nên luống cuống, nàng coi như là người bạn duy nhất của cậu, từng ấy năm tới nay đều như vậy, nàng đối với cậu rất tốt, từ khi cậu còn bé liền dạy cậu tri thức cùng lẽ thường, thời điểm có rất nhiều tiểu hài tử nói cậu vụng về, cũng chỉ có nàng an ủi, xoa đầu cậu nói, cậu cùng người khác không có khác biệt.
Thật sự không thấy.
Dư Giản tìm rất nhiều lần, phòng khách và phòng ngủ, ngăn kéo đều lật qua, dưới gầm giường cũng không có bỏ qua, tới tới lui lui giống như người mất hồn.
Nam nhân ngồi ở trên ghế sa lon dù bận vẫn ung dung nhìn cậu, thấy cậu người đầy chật vật đi tới.
Hàn Kham nguyên bản cũng không nghĩ tới muốn sử dụng đến thủ đoạn, đây đều là Dư Giản ép hắn, đã mang thai con của hắn, vì cái gì còn muốn ở bên ngoài cùng với nam nhân khác dây dưa không rõ?
Kỳ thật nếu muốn kết thúc với Dư Giản, so với người khác đều dễ dàng nhiều.
Dư Giản người đều là mồ hôi lạnh, ngay cả lời đều nói không rõ ràng. " …… Anh, anh đem mẹ trả cho em đi.... Em sẽ không…… Sẽ không lại quấn lấy anh nữa...."
Hốc mắt Dư Giản đều đỏ lên, có lẽ từ khi vừa mới bắt đầu, cậu liền không nên hi vọng xa vời.!
Nghe thấy lời Dư Giản nói, sắc mặt nam nhân trầm càng thêm trầm.
" Vậy cậu nghĩ quấn lấy ai, Lục Việt sao? "
…… Dư Giản gấp đến khóc lên, đâu còn tâm trạng mà phản bác lại nam nhân.
Hàn Kham lại nói. " Hôm nay là thứ sáu, cậu sẽ không quên là mình phải làm gì đi? "
…… Đã lâu như vậy, Dư Giản đã sớm nghĩ là…… Từ cái lần mà cậu bắt gặp Hàn Kham đưa người về nhà, chuyện này liền xem như kết thúc.
Còn không đợi cậu phản ứng, nam nhân liền nắm lấy cổ tay cậu, đem cậu giật qua.