Edit + beta : Bella
......................................................................
Sau khi biết ngày đó Ninh Tu Viễn cầu hôn Kiều Nguyên thành công, cảm xúc của Hàn Kham liền trở nên bất ổn.
Hàn Kham cho rằng chính mình có thể bình tĩnh tiếp thu, nhưng cho tới tận thời khắc này rồi, sự thật là hắn chẳng hề tốt đẹp như trong tưởng tượng. Chỉ đơn giản là hắn gặp được Sầm Lễ chậm hơn vài năm mà thôi đã bị người ta tranh chân đến trước.
Sau khi tham gia hôn lễ của Kiều Nguyên xong, Hàn Kham một mình đi đến quán bar.
Trong đầu vẫn còn đang phẳng phất hình ảnh của buổi hôn lễ, mọi người đều đang tập trung vào Ninh Tu Viễn và Kiều Nguyên đang đứng ở trên. Tay trái đưa lên, nhẫn cưới lồng vào ngón áp út. Ninh Tu Viễn cúi đầu hạ một nụ hôn xuống trán Kiều Nguyên, tuy không tỏ vẻ nhưng Kiều Nguyên cũng không đẩy Ninh Tu Viễn ra.
Hàn Kham biết tuy bề ngoài Kiều Nguyên vẫn còn lãnh đạm nhưng kỳ thực cậu đã sớm chấp nhận Ninh Tu Viễn.
Lồng ngực phẳng phất như bị một khối đá nặng nề đè lên, bình thường vẫn luôn mang trên mặt một bộ rạng ôn nhu, khó lúc lại bất ổn như hiện tại.
Bên cạnh có người thấy hắn ngồi một mình, ý đồ muốn tiếp cận hắn. Nhưng lần lượt nói muốn khô họng cũng không thấy Hàn Kham phản ứng, liền biết không thành cũng không vội bỏ đi.
Dù sao thì ở quán bar cũng khó mà gặp được một người có bộ dạng anh tuấn như Hàn Kham. Liền nương theo bàn tay đang nâng ly rượu nhìn xuống là một chiếc đồng hồ hiệu Vacheron Constantin Quai De L'Ile , giá trị mấy chục vạn. Nhìn lên bên trên, người này thân phận tuyệt đối không dễ động.
Hàn Kham ngửa mặt lên, giọng nói trầm xuống. Cút.
Gương mặt Hàn Kham lần nữa bị ánh đèn che lấp liền trở nên âm trầm, mỹ nữ bên cạnh liền cảm thấy lạnh sống lưng, cấp tốc đứng dậy cầm theo ly rượu chạy đi.
Hàn Kham rất ít khi say rượu. Hiện tại lại cảm thấy hơi choáng đầu, liền như vậy gọi lái xe.
Thời gian đã hơi muộn.
Hàn Kham nheo mắt lại, ý thức hoảng hốt chạy không kịp theo suy nghĩ của chính mình. Ngoài cửa xe cộ tấp nập chạy, yên lặng như tờ. Giống như Ninh Tu Viễn nói, đã nhiều năm qua như vậy xác thực bên cạnh Hàn Kham hắn một người thân cận cũng không có.
Gia đình đối với hắn cũng chẳng là gì, nữ nhân cũng chẳng quan trọng, riêng chỉ có Kiều Nguyên là ngoại lệ.
Nhếch môi cười một cách tự diễu, lấy điện thoại trong túi ra, xem đi xem lại tin nhắn giữa hắn Kiều Nguyên còn có ảnh chụp chung của hai người.
Có một lần Kiều Nguyên đến bệnh viện thăm mẹ, ngày đó chính xác là tết âm lịch. Đồng hồ trên tường điểm 0 giờ, ngoài cửa sổ pháo hoa tưng bừng. Lúc đó hắn cùng Kiều Nguyên đứng cạnh nhau bị hộ công bên cạnh chụp ảnh lại.
Những hình ảnh này vẫn luôn tồn tại trong điện thoại của hắn.
Hàn Kham biết trong suy nghĩ của Kiều Nguyên, khi cậu mang theo con của Ninh Tu Viễn quyết định ở lại cạnh hắn sẽ mọc cục u trong lòng sẽ là không công bằng đối với hắn.
Hắn cũng tự trách bản thân vì chưa đủ quan tâm đối với Kiều Nguyên nên mới để Ninh Tu Viễn mới có cơ hội hất tay trên.
Kỳ thật Kiều Nguyên cự tuyệt hắn mới là đối với hắn không công bằng.
Sau khi về đến nhà, Hàn Kham cũng không vội xuống xe mà ngồi trong xe chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương, sau khi ổn định mới đưa tiền cho lái xe. Rồi xoay người mở cửa xe, chậm rãi đi vào trong nhà.
Đến trước cửa nhà liền thấy một thân ảnh gầy yếu đang ngồi xổm trước cửa nhà.
" Cậu tại sao lại đến đây? " Giọng nói mang theo mười phần hàn ý.
.........
Nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng bước chân. Dư Giản mới chập rãi ngẩng đầu lên.
Trong tay cậu là một hộp quà, do chính tay cậu đóng gói cẩn thận. Lúc đi trên đường luôn ôm chặt vào lòng như là sợ sẽ bị người ta cướp đi.
Hàn Kham đi đến gần. Lúc này Dư Giản mới cẩn thận mà đem hộp quà trong tay đưa cho hắn. Phía trên mặt hộp như còn phẳng phất hơi ấm từ cơ thể cậu.
" Đây là quà sinh nhật,... em sợ ngày mai sẽ không gặp được anh, nên... nên bây giờ mới đến đây... "
Sinh nhật của Hàn Kham là ngày hôm sau sau Thất Tịnh, Dư Giản vẫn luôn nhớ rất rõ ràng. Từ sau khi biết sinh nhật của Hàn Kham, hàng năm Dư Giản đều tự mình chuẩn bị quà. Chẳng qua là những món quà ấy đều được cậu nhặt lại rồi cẩn thận cất lại vào rương.
Phàm là đồ có liên quan đến Hàn Kham, Dư Giản đều cẩn thận thu thập rồi cất vào rương. Qua nhiều năm như vậy, bên trong rương đều là đồ mà cậu tặng hắn.
Ngày mai là thứ 7. Dư Giản không xác nhận Hàn Kham sẽ đi đâu, cũng không dám gọi điện thoại hỏi, chỉ có thể đến trước cửa nhà Hàn Kham chờ.
Hàn Kham nhăn lông mày lại, tâm trạng hôm nay vốn không hề tốt, lúc này lại đụng phải Dư Giản. Không hề lưu tình đem hộp quà trước mặt hất văng qua một bên.
Ngữ khí không hề kiên nhẫn, leo đến cực điểm.
" Rốt cuộc là phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới hiểu? Tôi và cậu đã sớm không còn liên quan gì rồi. Những thứ này của cậu tôi không cần! "
.....
Hộp quà bị hất xuống, nắp hộp theo trọng lực văng ra, bên trong là một con gấu bông lông màu nâu được làm thủ công. Rất nhỏ, là một tay Dư Giản thật vất vả mới hoàn thành.
Bởi vì là trước kia cậu nhìn thấy hắn cùng người khác trong trung tâm thương mại chọn thú bông lông, nên cậu nghĩ dù Hàn Kham có chán ghét cậu thì cũng sẽ có một loại đồ vật khiến hắn yêu thích.
Hàn Kham mím môi, khẽ chau mày nói.
" Cậu mau đem thứ này cút đi, đừng để trước mặt tôi. Chướng mắt. "
Sau khi tan làm, Dư Giản một giây cũng không dám chập trễ lập tức tới trước nhà Hàn Kham. Sợ rằng sẽ không gặp được hắn. Nhưng cậu đã chờ rất lâu, ngồi xổm trước cửa khiến hai chân có phần mỏi nhừ, đầy mong chờ muốn tặng quà cho hắn. Nhưng vẫn là hy vọng viển vông, lời nói cùng nét mặt của Hàn Kham chưa bao giờ ôn hòa khi đối mặt với cậu.
Cậu nghe qua không ít người nói rằng, nếu tặng quà cho đối phương thì đối phương sẽ rất vui.
Dư Giản cụp mắt xuống, chập rãi nhặt lên hộp quà rơi trên đất. Bởi vì va chạm mạnh, một bên mắt của gấu bông không biết đã vang đi nơi nào.
" Ngày mai là sinh nhật của anh! "
Thanh âm Dư Giản rất nhẹ, nước mắt khẽ trào ra. Biết Hàn Kham không thích bộ dáng cậu yếu đuối liền lập tức nhanh tay lau nước mắt đi.
Cậu cũng không nghĩ rằng bản thân cậu mềm yếu, chỉ là tính tình cậu bẩm sinh đã như vậy.
Cậu vẫn là luôn sống trong vòng tròn an toàn kia. Nếu rời khỏi nó, cậu cũng chẳng thể yên bình sống đến bây giờ.
Dư Giản âm thanh đứt quãng nói :" Em sẽ không tìm anh vay tiền nữa! "
Cậu hiện tại đã có việc làm. Mức lương ổn định, mỗi lần nhận lương cậu đều đem vào bệnh viện. Chưa từng chừa lại, dù chỉ là một xu.
Trong công ty cung cấp bữa trưa và tối cho nhân viên. Bữa sáng bị cậu bỏ qua vì rất nhanh thời gian liền trôi qua. Trước kia thuốc cậu uống đều là mẹ cậu đến bệnh viện để lấy. Hiện tại thiếu những thứ thuốc kia, căn bản với cậu cũng không sao.
"... Anh có thể nhận quà của em không? ... Em đã tìm được việc rồi, có thể tự mình kiếm được tiền rồi!."
" Việc? Việc gì? " Hàn Kham cười hỏi.
" Là... Là Thư ký! "
Dư Giản bộ dạng này ai dám nhận vào công ty làm chứ. Chắc không phải là ban ngày thì giả làm thư ký ban đêm thì bồi người ta trên giường đấy chứ?
Đại khái là bởi vì uống rượu khá nhiều, Hàn Kham phát hiện ra không nên gặp Dư Giản quá nhiều. Bộ dạng cậu nhìn như rất đáng thương, bán mình liền bán thân, lại đem bản thân nói tới mức thật thanh cao.
Mẹ nào con nấy!
Hàn Kham mượn men rượu trong người đem Dư Giản kéo đến trước mặt. " Cho nên cậu chịu không nổi đêm khuya một mình nên tới tìm tôi? "
Dư Giản có chút sợ hãi lắc đầu.
Cậu căn bản chưa từng thấy qua bộ dạng này của Hàn Kham, trong quá khứ hắn đều là một thân âu phục. Lúc dạy đại học cũng ăn mặc rất tỉ mỉ. Đối với người khác luôn là bộ dạng nhu hoà.
Dư Giản chưa từng gặp qua một Hàn Kham toàn thân đều là mùi rượu, cà vạt lỏng lẻo, cúc áo sơ mi hơi mở ra mơ hồ có thể thấy được phong cảnh bên trong khiến người ta tim đập mặt đỏ.
Đại não vẫn đang đình trệ. Đột nhiên Hàn Kham đem Dư Giản ôm chặt lấy.
Dư Giản theo bản năng giãy giụa.
Hàn Kham nói :" Cậu tới tìm tôi lâu như vậy còn không phải là vì muốn thế này sao? "
Động tác Dư Giản lập tức dừng lại, cậu không rõ Hàn Kham nói những lời này là có ý gì.
Phản ứng của cậu so với người khác đều chậm hơn vài phần. Lúc đi học đều rất chú ý nghe giảng nhưng vẫn là theo không kịp.
Cậu cũng không biết phải nhìn sắc mặt người khác nói chuyện, trước kia bị bạn học trêu đùa cậu cũng chỉ ngồi yên trong lớp giống như nữ sinh. Có người muốn cậu chơi cùng, cậu liền giải thích là sức khỏe cậu không tốt. Không thể vận động quá sức được.
Hộp quà được tỉ mỉ chuẩn bị, bị vứt ngoài cửa. Rốt cuộc kông ai để ý đến...
Nụ hôn ẩm ướt dán xuống cổ mang theo mùi rượu, trong phòng không mở đèn, tầm nhìn bị bóng tối bao phủ. Dư Giản toàn thân đều căng thẳng đến tột độ, sợ hãi nắm chặt lấy góc áo của mình.
Cậu đã hy vọng rằng ngày nào đó Hàn Kham sẽ để cậu đến gần hắn, sẽ đối với cậu như những người khác, sẽ hướng cậu cười, sẽ không còn tức giận khi thấy cậu nữa.
" Đừng... " Dư Giản phát ra âm thanh rất nhẹ.
" Im miệng.! " Hàn Kham lạnh lùng nói.
Nghe theo Hàn Kham, Dư Giản liền thuận theo hắn. Miệng nhỏ liền không phát ra âm thanh nào.
Lần trước sau sự kiện kia, về sau Dư Giản đều muốn tới công ty giải thích, nhưng là Hàn Kham không muốn thấy cậu. Mỗi lần cậu đến đều bị bảo vệ ngăn lại. Bởi vì Hàn Kham nói không muốn thấy mặt cậu trong công ty, nếu không liền không cần công việc nữa.
Bốn phía đều là bóng tối khiến Dư Giản không phân biệt được người trước mặt là ai.
Trong đầu hiện ra sự việc ngày đó, một tên nam nhân béo toàn thân đều là dầu mỡ đem cậu ấn trên tường rồi dùng thắt lưng trói tay cậu lại sau lưng.
Dù biết trước mặt là Hàn Kham nhưng Dư Giản vẫn không khống chế được mà phát run.
Nhưng Hàn Kham cũng chẳng phải người tốt, dường như là không muốn nghe thấy giọng của cậu liền vươn tay che miệng cậu lại.
Dư Giản cảm thấy bản thân hiện tại không khác gì cá nằm trên thớt, không thể động đậy.
Hàn Kham để mặt cậu hướng về phía tường, phía sau bị một vật đè lên, Dư Giản bị dọa sợ nhất thời không biết phải làm sao.