Edit & Beta : Đoè
Cậu muốn hôn môi, nếu không nữa thì chính là hiện... kiểu gì cũng phải bằng cách nào đó thỏa mãn đối phương. Cứ như vậy, nếu ngày nào Ninh Tu Viễn cũng có ham muốn, cậu cũng chẳng thể ngày nào cũng chiều lòng theo hắn được?
Nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ ra sao, giờ Kiều Nguyên chỉ muốn ly hôn với tên "vợ" kia.
Điện thoại đặt ở cạnh giường chợt rung lên, như tìm được cơ hội để thở, Kiều Nguyên vươn tay với lấy điện thoại.
Là Hàn Kham gửi tin nhắn tới, hỏi về chuyện hôn sự của cậu với Ninh Tu Viễn, hiện tại đang rất được mọi người bàn tán xôn xao, cùng với đoạn video ngắn kia, số người quan tâm tới càng nhiều hơn.
Trước đó anh cũng gửi tin nhắn cho cậu, đúng lúc cậu đang ở trong nhà vệ sinh, màn hình hiển thị nhưng không thấy tin nhắn trả lời.
Kiều Nguyên lạnh giọng hỏi, "Ai cho anh động vào điện thoại của em?"
Ninh Tu Viễn rất đứng đắn giải thích, "Anh kiểm tra điện thoại người đàn ông của anh, không phải là điều rất bình thường sao?"
"Em cũng có thể xem của anh." Ninh Tu Viễn đưa điện thoại cho Kiều Nguyên.
.... Kiều Nguyên không muốn cãi lý cùng người này.
Màn hình điện thoại hiển thị một số thông báo về tin tức có liên quan, vào lúc 7:30 tối nay tại nhà hàng Waterfront Music đã có một màn cầu hôn của một cặp đôi đồng tính, một trong hai nhân vật chính ấy là Ninh Tu Viễn, và người còn lại là Kiều Nguyên, chủ nhà họ Kiều.
Có lẽ Ninh Tu Viễn đã từng lộ diện trước công chúng một lần, ngoại hình thật sự nổi bật về mọi mặt, trong đó có một bình luận nói rằng liệu Ninh Tu Viễn đã có "nóc nhà" quản lý, vừa nhìn đã biết là thích "ăn cơm mềm", là điểm bàn tán tiêu biểu nhất.
Đọc được bình luận này, tâm tình Kiều Nguyên tốt hơn nhiều.
Nhanh chóng lướt qua tin nhắn, sau đó nghĩ cách trả lời Hàn Kham, hôm qua anh hỏi cậu có dự định gì không, cậu nói rằng chưa nghĩ tới tương lai sẽ như thế nào, thì biết ngày hôm nay Ninh Tu Viễn đánh đòn phủ đầu.
Ninh Tu Viễn bước tới, nhìn Kiều Nguyên gõ chữ trả lời tin nhắn rồi lại xoá đi, bất mãn nói, "Em thà nhắn tin với anh ta còn hơn đi ngủ với anh."
Kiều Nguyên hơi đỏ mặt,"Không thể đánh đồng hai chuyện với nhau được."
"Sao lại không thể đánh đồng hai chuyện này, anh chỉ còn thiếu điều cởi sạch trước mặt em thôi, nhưng em vẫn cư xử bình tĩnh như vậy khiến anh cho rằng bản thân mình vẫn không đủ tốt để lọt vào tầm mắt em."
Cậu đang rất bối rối không biết phải trả lời Hàn Kham như thế nào, còn Ninh Tu Viễn cứ đứng bên cạnh làm khó cậu.
"Ninh Tu Viễn." Kiều Nguyên không nhịn nổi lớn tiếng quát.
Em...em đang hung dữ với anh sao?"
"Em vì người ngoài mà lớn tiếng với anh sao?"
Thật không thể tin được, đời này Kiều Nguyên chưa bao giờ gặp người nào vô lý như vậy, Ninh Tu Viễn suy diễn rất hoàn hảo.
Có lẽ nếu là người khác làm ra hành động như vậy cậu sẽ cảm thấy rất dễ thương, nhưng đến lượt Ninh Tu Viễn thì lại khiến người ta sởn cả da gà, lớn tồng ngồng như vậy rồi mà, Kiều Nguyên rất sợ Ninh Tu Viễn không vui, tát cho hắn một phát.
Kiều Nguyên trả lời Hàn Kham rất tự nhiên, chính Ninh Tu Viễn là người đưa ra yêu cầu.
Cho nên hắn càng vô lý hơn.
Kiều Nguyên dừng động tác trên tay lại,"...Anh có thể bình thường chút được không vậy?"
"Nhưng không phải em muốn trải nghiệm cảm giác của một người đàn ông đứng đầu gia đình sao?"
"Anh cũng là vì hai đứa nhỏ, em còn ghét bỏ anh....Đều là do tên hồ ly tinh Hàn Kham kia."
...Vẻ mặt Kiều Nguyên phức tạp những người đàn ông bên cạnh, cậu thật sự không mảy may biết rằng Ninh Tu Viễn lại có tài diễn xuất tốt đến vậy.
"Phải chăng em ở bên ngoài có dã tâm, cảm thấy anh không xứng với em?" Ninh Tu Viễn nắm lấy tay cậu hỏi.
Kiều Nguyên hất tay Ninh Yu Viễn ra, nhíu mày nói, "Không khác nhau lắm, nếu anh còn như vậy, sớm hay muộn gì một ngày nào đó em sẽ đá anh đi."
Không phải Kiều Nguyên nói muốn hắn như vậy sao? Hơn nữa con cũng là do cậu sinh ra.
Lòng dạ đàn ông, thay đổi thất thường.
Ninh Tu Viễn vẫn còn mặt dày bước đến trước mặt Kiều Nguyên, nói, "Vậy thì sau này anh phải làm sao đây?"
Kiều Nguyên liếc xéo hắn một cái, có chút ngượng ngùng nói, "Tự anh ngẫm nghĩ."
Ninh Tu Viễn yên lặng hai phút.
Kiều Nguyên tắt đèn bàn, rồi bật đèn ngủ đầu giường lên, định đi ngủ.
Mơ hồ cảm nhận được bàn tay đang lần mò quanh eo vuốt ve lưng mình, Kiều Nguyên lập tức chộp lấy cái móng heo hư hỏng kia, Ninh Tu Viễn mở miệng nói, "Em ngủ của em, tôi sờ của tôi, sẽ không quấy rầy đến em đâu."
Giống như trực tiếp gọi cả họ lẫn tên ra, sẽ khiến Kiều Nguyên khó chịu, Ninh Tu Viễn tự nhiên cảm thấy rất ủy khuất,"Giờ thì ai cũng biết đến mối quan hệ của chúng ta, ngày hôm nay khó khăn lắm mới cầu hôn thành công, em không chủ động hôn anh cũng không chủ động ôm anh, thậm chí em còn không cho tôi sờ em."
Kiều Nguyên mày hơi huệ, "Ngày mai em phải đi làm, công ty còn rất nhiều việc cần em phải xử lý."
"Vậy thứ sáu thì sao?" Ninh tu thông hỏi.
"Thứ sáu em được nghỉ, cũng không có chuyện gì để làm, thứ sáu là được đúng không em?"
"Anh muốn nhìn thấy em mặc áo sơmi trắng và quần Tây xám khói, cùng với vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài."
"Được không?" Ninh Tu Viễn hôn hôn cổ cậu.
"... Đến lúc đó rồi tính." Không biết vì sao, khi nghe Ninh Tu Viễn nói những lời này tim cậu đập nhanh hơn, rõ ràng là cảm thấy thẹn thùng, nhưng loáng thoáng lại có chút mong đợi, Kiều Nguyên cũng không rõ là từ khi nào mà cậu không còn phản cảm, bài xích với việc tiếp xúc đồng giới.
Chắc là vì trong khoảng thời gian này trái tim được chữa lành, sự hận thù trong lòng đối với Ninh Tu Viễn dần vơi bớt, lúc này thể chất thay đổi rõ ràng, bắt đầu có khao khát với tình dục, thậm chí đôi khi còn cảm thấy xấu hổ xoa dịu đi ước muốn.
Trước đây hắn đã làm ra quá nhiều chuyện xấu xa, vốn tưởng rằng sự nịnh nọt lấy lòng chỉ là vỏ bọc ngụy trang, giữa chừng lại phát sinh quá nhiều chuyện, Ninh Tu Viễn hoàn toàn khác với những gì trong trí nhớ của cậu, có đôi khi Kiều Nguyên cảm thấy, Ninh Tu Viễn như biến thành một người khác. Bây giờ Ninh Tu Viễn vẫn luôn rất cẩn thận trước mặt cậu, dường như là sợ chuyện cũ sẽ lặp lại.
Quả nhiên, ngày hôm sau Kiều Nguyên đến công ty, đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Không ít người lặng lẽ đặt tầm mắt trên người cậu, thật ra nhân viên trong công ty đều biết quan hệ của cậu với Ninh Tu Viễn không bình thường, nhưng lại trực tiếp công khai như vậy, còn cầu hôn trước mặt công chúng, quả thật là một tin tức chấn động.
Biết Kiều Nguyên không thích phô trương lãng phí, Ninh Tu Viễn không bao trọn cả nhà hàng, thật ra hôm đó hắn đã tiêu rất nhiều tiền, hoa hồng, nhẫn cầu hôn và cả hội trường đã được chuẩn bị trước đó, những bài hát được phát lúc đó cũng như cách bài trí trong nhà hàng, tuy rằng sau đó có rất nhiều người đến nhà hàng dùng bữa, nhưng cũng chỉ giúp tạo hiệu ứng chân thực hơn.
Ngay cả trợ lý đi vào để đưa tài liệu, không nhịn được cùng liếc nhìn cậu nhiều hơn hai lần.
Kiều Nguyên mất tự nhiên ho một tiếng.
Trợ lý khẩn trương nói,"....Chúc mừng Kiều tổng."
"Ừ." Kiều Nguyên nhàn nhạt lên tiếng.
Dù vậy, cậu cũng không tránh khỏi nắm chặt tay hơn, Kiều Nguyên vốn cũng không quen bị người khác nhòm ngó.
Sáng sớm, cậu cũng nhận được tin nhắn của Hạ Lộ, hai người từng trải đổi thông tin liên lạc cho nhau, ngày trước sau khi biết cậu đang hẹn hò với Diệp Mân, Hạ Lộ đã chết tâm, sau đó thì có bạn trai hai người cũng rất tình cảm ngọt ngào, Kiều Nguyên cảm thấy thật may mắn khi không làm lỡ dở đối phương, nếu không sẽ rất khó xử. Tình cảm Hạ Lộ dành cho cậu, cậu đã sớm biết.
Nếu không phải có Ninh Tu Viễn cản trở, có lẽ bọn họ đã đến với nhau, chỉ là trên đời này không có nhiều cái "nếu" như vậy, khi đó cậu cũng không dám nhận lòng tốt của bất kỳ ai.
Những gì cậu trải qua với Ninh Tu Viễn cũng đã nói cho Hạ Lộ biết.
Hạ Lộ nói," không nghĩ tới Ninh Tu Viễn lại mặt dày như vậy, cả ngày rình ngay cả khi cậu mất trí nhớ."
Đúng vậy, Ninh Tu Viễn quả thực không biết giữ mặt giữ mũi, bị từ chối đến cả trăm lần, nhưng vì đã có sẵn kinh nghiệm biết nắm bắt cơ hội, sau đó lại không ngừng cố gắng.
Kiều Nguyên không cho rằng mình có nhiều tình cảm với người này, chỉ vì Ninh Ty Viễn vẫn như một viên kẹo, một khi đã dính chặt thì không thể dứt ra được.
Kiều Nguyên suy nghĩ một lúc lâu, rồi cảm ơn Hạ Lộ.
Thời gan trôi qua và Hạ Lộ đã có người đáng tin cậu hơn để dựa vào, việc họ duy trì một số phép xã giao cơ bản trước đây là điều không thể tránh khỏi.
Cậu không biết liệu mình có làm đúng hay không, nhưng cậu cũng chẳng biết mình sai ở đâu nữa.
Có lẽ vì muốn cầu hôn thành công nên Ninh Kỳ đã trả lại Ninh Tu Viễn thời gian để nghỉ ngơi, để củng cố lại tình cảm của hai người.
Ninh Tu Viễn dẫn theo Ninh Mặc đến công ty Kiều Nguyên, trước đây Ninh Mặc vẫn luôn đợi ở dưới, đây vẫn là lần đầu tiên nhóc đến công ty của Kiều Nguyên.
Đã gần đến giờ tan sở, không ít nhân viên nhìn thấy Ninh Mặc, nhất thời dừng bước, sẵn sàng tâm lý "bà tám", còn bởi vì Ninh Mặc thật sự rất đáng yêu.
Họ đã từng nhìn thấy Ninh Mặc trong video lần trước. Khi ấy còn tưởng là thân thích, không nghĩ tới Ninh Mặc trực tiếp gọi một tiếng.
Thật sự là con ruột.
Nhìn kỹ mặt mày có vài phần giống Kiều Nguyên.
Một nữ nhân viên táo bạo bước tới, đưa cho Ninh Mặc một chai sữa bò Vương Tử, nhẹ giọng hỏi, "Em tên là gì ?"
".... Daddy nói... không được nói tên cho người lạ biết." Ninh mặc lẩm bẩm nói.
"Vậy mẹ em đâu?" Nữ nhân viên tám hỏi
"Mẹ...." đôi mắt đen láy của Ninh Mặc hướng nhìn về phía văn phòng Kiều Nguyên, đúng lúc Ninh Tu Viễn và Kiều Nguyên đi ra, một đám người vội vàng tản đi, giả bộ đang thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc.
Ninh Mặc cũng không đòi uống sữa nữa, vội vàng chạy đến bên chân Kiều Nguyên, vươn cánh tay nhỏ ra," Ba nhỏ bế con."
Ninh Tu Viễn trực tiếp bế Ninh Mặc từ trên mặt đất lên, giáo dục nói, "Ba nhỏ con vừa tan làm, để ba có thời gian nghỉ ngơi chút đã, con nặng như vậy cứ suốt ngày đòi người khác bế."
Chỉ là một đứa nhỏ sắp ba tuổi thì nặng được bao nhiêu, cũng không nặng bằng một người lớn.
Nhưng khi Ninh Tu Viễn bế Ninh Mặc lên cảm thấy như ôm một quả cân, ôm Kiều Nguyên trong lòng nhẹ tựa lông hồng, không cần tốn nhiều sức lực. =]]]]
Ninh Tu Viễn lặng lẽ quan sát sắc mặt Kiều Nguyên, không thấy đối phương biểu hiện tức giận hay lạnh nhạt.
Kiều Nguyên nở nụ cười dịu dàng, hoà ái nhìn Ninh Mặc nói, "Ba nhỏ bế con."
Ninh Tu Viễn cảm thấy trái tim ấm áp, tựa như mọi thứ trên đời này đều đáng giá.