Edit & Beta : Đoè
Có thể thử đi hẹn hò, nhưng Hạ Xuyên nói với anh rằng, trường học cấm yêu sớm, nếu bị giáo viên phát hiện sẽ bị phạt rất nặng.
Thậm chí còn có khả năng bị đuổi học.
Cân đo đong đếm, sức nặng của lời nói bao gồm tất cả, nhưng đối phương lại vươn tay về phía anh ta, rào trước hành động bỏ trốn của anh.
Đã quá muộn, tiếp sau đó Hạ Sơ Ngạn bị hắn túm chặt lấy, mặt đối mặt phải nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng của hắn.
Hắn kề sát mặt đến.
Hai người như hoà vào làm một thể, môi hôn lên phía trước.
.... Vẫn như cũ, không trả lời.
"... Đừng nói nhảm nữa." Hạ Sơ Ngạn chỉ muốn đẩy Hạ Xuyên ra.
Ngay cả khi chỉ có hai người.
Hạ Sơ Ngạn cũng không thể làm như vậy.
Vì mọi thứ đều trở nên vô ích.
Cả người tê rần, Hạ Xuyên "hạ màn", hiếm khi có được thể giới riêng của hai người.
Thật sự cảm thấy có chút hoang đường.
Xe dừng lại trước cửa biệt thự, vừa đấy vừa loạng choạng bước đi, chợt nhận ra đây không phải nhà của mình.
Hạ Sơ Ngạn định mở miệng giải thích.
Anh ta còn chưa kịp nói gì thì Hạ Xuyên đã cắt ngang, "Những cái đó tôi cũng chẳng còn cách nào."
"..." Hạ Sơ Ngạn ngẩn người.
Thấy anh ta vẫn chưa hồi thần lại, hắn tiếp tục nói.
Há miệng nhưng chẳng thể thốt lên thành lời, suy tư trong phút chốc quyết định nói:
"Cũng là cậu."
"Cũng cái gì tôi cơ?"
Quả nhiên, hắn sẽ hỏi ngược lại anh.
"Chú coi thường tôi sao?"
Vẻ bề ngoài chỉ mới 25 tuổi, không trẻ cũng chẳng già, là giai đoạn mạnh mẽ nhiệt huyết nhất.
Khi phải đối mặt với khách hàng bên ngoài biểu hiện của hắn càng xuất sắc hơn, Hạ Xuyên rất tài giỏi.
Sao anh có thể coi thường hắn được, có điều hiện giờ hắn thật sự đã vượt xa anh, nói ngược lại thấy có lý hơn nhiều.
"Để tôi thử xem, chú có thật sự coi thường tôi không." Hạ Xuyên nói.
Hạ Xuyên là đang báo trước cho anh biết.
Hiện tại có điều gì đó xảy ra không nhất quán.
Trước kia anh không có ý định hơn ở lại đây, chỉ để dành không gian riêng tư cho Hạ Xuyên, còn giờ thì chẳng cần cố kỵ gì nữa.
.......Hạ Sơ Ngạn chặn ngang lời hắn nói.
Còn chưa kịp lên tiếng...
Hơn hai mươi ngày không gặp, làm sao có thể tự chủ tốt bản thân cho được.
Cho dù Hạ Sơ Ngạn định giảng những đạo lý mà hắn không muốn nghe.
Hắn muốn anh dần dần chấp nhận con người hắn.
Đối với những nỗi lo lắng của anh, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Trải qua nhiều chuyện, muốn để anh hưởng thụ chút ngon ngọt, vì đối phương nói không với bạo lực, nên chỉ có thể từ từ học hỏi.
"....Không quá khó phải không nào?"
Anh ta thật sự không muốn quan tâm đến người kia nữa.
Không biết vì sao, biết rõ nhất định đây không phải là chuyện tốt, mà xui quỷ khiến thế nào còn mở miệng hỏi.
Vì biết anh ăn mềm không ăn cứng, Hạ Xuyên trông có vẻ như rất dịu dàng săn sóc.
Để anh nằm trong lòng mình.
Hạ Xuyên còn coi như có lương tâm, chuẩn bị và nhớ rõ tất cả những thứ Hạ Sơ Ngạn cần.
Rất chu đáo.
Dường như anh ta đã quen cuộc sống như vậy, giống như anh ta không thể nào thoát khỏi nó mãi mãi.
Không dám đắn đo quá lâu, nhưng tay vẫn đặt trên nắm cửa, đếm được đối phương gọi tên mình 82 lần.
Khi ấy, một ý tưởng chợt nảy ra nhưng nó hết sức hoang đường.
Nam sinh đến xuân kỳ....So với chờ đợi Hạ Xuyên thì nên giải thích như vậy, cùng dọn đến sống chung với hắn, quả thực không tệ, rất hiểu chuyện, hành xử cũng rất có tình có lý.
Sáng sớm đã bị người kia hôn đến tỉnh cả ngủ.
Hạ Xuyên bê bát cháo nóng đến bên cạnh giường.
"Chào buổi sáng." Hạ Xuyên cười cười.
Hạ Xuyên khi không cười nhìn rất lạnh lùng, nhưng lúc hắn cười rộ lên thì như có ma lực cuốn hút người khác.
Hạ Sơ Ngạn xấu hổ buồn bực quay đầu đi.
"Tôi có bỏ thêm vài thứ làm gia vị. Đây không phải loại phổ biến nhất sao ??" Hạ Xuyên hạ mình dỗ dành..
....Ngày hôm qua..
"Vậy để tôi nấu chút canh hươu nhân sâm cho chú nhé?"
"Tôi biết ngày thường chú rất chú trọng sức khoẻ. Có khoảng cách năm tháng thì chú vẫn sẽ được chăm sóc tốt."
*****
Tôi tính hôm nay hai chương, mà về muộn quá nên thôi để sang ngày mai vậy.