Edit & Beta : Đoè
Sau khi phản ứng lại hắn thấy có chút ngượng ngùng, thấp giọng khụ khụ hai tiếng,"...Làm như vậy có vẻ không được ổn cho lắm, em à ??" Vừa rối lúc đi vào hắn thật sự không ngờ rằng Kiều Nguyên sẽ trực tiếp yêu cầu hắn cởi quần áo như vậy, cậu không định tỏ tình lại với hắn sao?
Lại nhớ tới lúc Kiều Nguyên đang mang thai, hắn chỉ giúp cậu hút bớt sữa ra thôi, mà một thời gian dài sau đó Kiều Nguyên không thèm để ý đến hắn luôn.
Kiều Nguyên cậu mày, "Anh không cởi được đúng không?" Đã hỏi đến như vậy rồi, Ninh Tu Viễn còn có thể làm gì nữa đây, đương nhiên là ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi cơn sóng gió đi khoá trái cửa rồi, hắn nhìn Kiều Nguyên đang mặc quần áo ngủ lụa màu xám, không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng. Ninh Tu Viễn bước đến cạnh giường, do dự lại hỏi một cậu, "Em thật sự muốn tôi sởi ra sao?" Thấy hắn hỏi vậy, Kiều Nguyên càng nhíu chặt mày hơn, cũng không ngẩng đầu lên, lạnh lùng "Ừ" một tiếng.
Có được câu trả lời, Ninh Tu Viễn lập tức cởi sạch quần áo từ trên xuống dưới. Kiều Nguyên thoáng chốc đỏ mặt, cậu còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý tốt, Ninh Tu Viễn đã cởi sạch, trong lòng không khỏi có thêm ấn tượng xấu về người này.
Ninh Tu Viễn lại hỏi, "Giờ tôi lên giường nằm sao ?"
"..." Kiều Nguyên gật đầu một cái, nhưng theo bản năng lại dịch người sang một bên kéo dài khoảng cách với hắn.
Cậu rõ ràng đã xác định việc phải làm, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ hành động, đã hạ quyết tâm muốn nắm quyền chủ động, không muốn phải dựa theo sự bài bố của người khác, Kiều Nguyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ninh Tu Viễn một cái, phát hiện ánh mắt hắn nóng rực đang nhìn mình chằm chằm thì thấy mất tự nhiên.?
Cậu lấy cà vạt từ dưới gối ra, từ từ tiến đến nắm tay Ninh Tu Viễn, ý muốn trói hai tay hắn lại.
Ninh Tu Viễn ngược lại cũng rất phối hợp, từ động chắp hai tay vào cho cậu trói.
Kiều Nguyên hỏi,"Tại sao anh không phản kháng ??"
"....Tại sao tôi lại phải phản kháng?" Hắn mong chờ ngày này không biết đã bao lâu rồi.
Lần đầu tiên Kiều Nguyên không có kinh nghiệm gì, trói không đủ chặt, Ninh Tu Viễn nói, "Em phải quấn thêm vài vòng nữa, nếu không chốc nữa nó sẽ bị lỏng ra." Kiều Nguyên có chút phiền muộn, ngón tay thon dài đều như trở nên giận xảo, thắt một cái nút, lại nhớ ra muốn làm loại chuyện này bản thân cũng cần phải cởi quần áo, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Ninh Tu Viễn đang nhìn mình chằm chằm, tức khắc buồn bực nói, "Anh nhắm mắt lại đi."
Ninh Tu Viễn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Kiều Nguyên không dám nhìn xuống, cố ý đảo mắt nhìn chỗ khác, do do dự dự không muốn cởi quần áo, lại liếc nhìn Ninh Tu Viễn một cái, nói, "Tôi không cho anh mở mắt ra thì anh tuyệt đối không được mở mắt."
Ninh Tu Viễn gật gật đầu.
Lúc này thần sắc mới dịu đi một chút, vươn ngón tay ra cởi bỏ từng cúc áo, cổ áo mở rộng ra lộ một mảnh da trắng nõn nà, sau khi sinh con xong, bụng phẳng lì như lúc ban đầu, vòng eo thon chỉ một vòng tay có thể ôm trọn lấy.
Không muốn nhìn xuống phía dưới, cậu lấy hết can đảm đẩy ngã Ninh Tu Viễn nằm dưới thân mình.
Ninh Tu Viễn kinh ngạc mở mắt ra.
Kiều Nguyên xấu hổ buồn bực nói, "Tôi sẽ cho anh mở rộng tầm mắt."
"Em muốn xâm phạm tôi sao ??"
"Không thể sao?"
"Đương nhiên là có thể!" Nếu có thể một ngày xâm phạm bảy tám lần thì quá tuyệt với luôn ấy chứ.
Ninh Tu Viễn thành thành thật thật nhắn mắt, cánh môi mềm mại hôn lên cổ hắn, cảm giác như lông vũ sượt qua, khiến Kiều Nguyên sửng sốt, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ bàn tay khẽ nắm chặt lại, lặng lẽ mở mắt ra, đập ngay vào mắt hắn là nước da trắng đến phát sáng của Kiều Nguyên.
Như cảm giác được gì đó, Kiều Nguyên buông hắn ra.
Ninh Tu Viễn lập tức nhắm mắt nói, "Vì vui quá.....cho nên phản ứng sinh lý như vậy là bình thường."
Kiều Nguyên mím chặt môi mỏng, ôm lấy quần áo mình dường như rất ghét bỏ, nói, "Để tôi tự mình làm."
Ninh Tu Viễn nhận mệnh.
Kiều Nguyên nghĩ muốn chủ động thì không cần phải chuẩn bị gì quá nhiều, nhưng chỉ cần da chạm da thôi người đã đỏ bừng lên như tôm luộc rồi.
Dựa vào đâu mà hắn có thể làm nhiều chuyện với cậu như vậy.
Ngồi khoá trên ép Ninh Tự Viễn, rõ ràng là ở mặt trên, nhưng lại cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Kiều Nguyên không bắt được trọng điểm hôn nửa ngày trời, trước kia lúc Ninh Tu Viễn chủ động, hình như có chút khác biệt với cậu, ngón tay Kiều Nguyên chạm lên đùi hắn, có hơi kinh hãi mà rụt tay lại.
Ninh Tu Viễn do dự hỏi,".....Em có muốn không?"
....Dù là ai cũng không thích bị tra hỏi, Kiều Nguyên che miệng hắn, Ninh Tu Viễn không nhìn trắng trợn mà chỉ he hé nhìn trộm, chỉ bằng ánh mắt này đã khiến hắn sôi trào.
Kiều Nguyên quả thật rất ghét bỏ hắn, mắng một câu, "Anh thành thật một chút xem nào ??"
Cậu còn chưa thấy phản ứng gì mà Ninh Tu Viễn đã ngẩng cao đầu rồi.
"Tôi cũng không thể ép nó cúi đầu được... Hay là, em giúp tôi trước nhé?" Ninh Tu Viễn đề nghị.
Ngay hôm nay cậu quyết định làm chuyện này không phải chỉ vì để giúp đối phương, mà đơn giản chỉ muốn thoả mãn lòng tự tôn của một người đàn ông.
Kiều Nguyên cũng không để ý tới lời Ninh Tu Viễn nói, Ninh Tu Viễn còn hỏi thêm rất nhiều, Kiều Nguyên thật sự cảm thấy thẹn, cũng rất có dũng khí, không ngờ hắn cứ luôn miệng hỏi, chỉ nghĩ để hắn cút ngay đi.
Ninh Tu Viễn lại đề nghị,"....Hay tôi dạy cho em nhé?"
"Yên tâm, em vẫn ở mặt trên."
Kiều Nguyên bán tín bán nghi nhìn hắn.
Ninh Tu Viễn cam đoan, "Thật đó."
Ninh Tu Viễn gần đây cũng không nói dối cậu điều gì, biểu hiện miễn miễn cưỡng cưỡng đánh giá được 59 điểm, hôm nay cậu đã rất cố gắng để làm được điều này, bỏ dở nửa chừng quả thật có chút không cam lòng.
Như là cam chịu hành động của cậu, Ninh Tu Viễn mở bừng mắt, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt cơ thể cậu, Kiều Nguyên thấy hơi đau, chợt nghĩ lần này mình nên giữ thế chủ động, không cam lòng nhìn về phía khác.
Vì thế Ninh Tu Viễn càng thêm hưng phấn.
Tuy rằng là ở mặt trên, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Một cảm giác tê dại khó tả lần khắp cơ thể, Ninh Tu Viễn hôn nhẹ lên mặt cậu, giọng khàn khàn thủ thỉ bên tai cậu,"Con cũng có hai đứa rồi, tháng trước tôi đã đến bệnh viện học các biện pháp tránh thai."
Không cách nào lên tiếng, Kiều Nguyên cắn chặt môi, càng cảm thấy không thể chịu nổi.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, trong phòng ngập tràn mùi tanh nồng, thảm trải giường dưới thân nhăn dúm dó, nước mắt chảy ra từ khoé mắt.
Ninh Tu Viễn đau lòng hôn lên khoé mắt cậu, nói, "Tôi ở dưới cũng được."
"Ngày mai tôi vẫn có thể sao?" Ninh Tu Viễn ăn một lần còn chưa đủ no, hắn luôn muốn ngày ngày có thể chung chăn chung gối với cậu sau đó làm chút chuyện xấu hổ Kiều Nguyên không thể chống cự lại, sợ sẽ kêu ra thành tiếng, cơ thể như trôi trên sóng trào biển cuộn, không biết dạy về đâu.
Đêm đã khuya, ngày thường phải dậy nửa giấc để kiểm tra hai đứa nhỏ, nửa đêm Ninh Tu Viễn gọi điện thoại nhờ bảo mẫu đến đây, so về thể lực thì cậu nào có thể đấu với Ninh Tu Viễn, mấy ngày nay vẫn luôn bận việc, lại không có thời gian để rèn luyện sức khoẻ, mới sinh con được hai tháng, cho dù có ghét bỏ Ninh Tu Viễn, nhưng cơ thể lại vì hắn mà thay đổi, lâu dần sẽ sinh ra cảm giác quái lạ. Nhiều lần cậu rất muốn hỏi, còn trả thử trên mạng, kết quả tìm kiếm cho thấy đó chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, không cần vì thế mày thấy xấu hổ. Nhưng trước kia cậu không như vậy.
Cậu muốn thử tới bệnh viện kiểm tra nhưng người trả lại cũng là bác sĩ, không muốn vì câu trả lời tương tự mà cảm thấy xấu hổ. Cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, không biết chuyện xảy ra tiếp theo là như thế nào, sáng sớm hôm sau mê mang tỉnh lại, thấy người đàn ông bên gối ngủ ngon lành, lập tức đẩy hắn ra.
Người đàn ông đẹp trai bên gối hai mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn thoáng qua người đàn nằm trong lòng mình,"Sao đã dậy rồi, em ngủ thêm chút nữa đi." Tối hôm qua là vì không còn sức để nghĩ, nhưng hôm nay cậu mới sâu sắc nhận ra được có gì không đúng, thấy hắn vẫn còn rất tốt, tâm lý càng thêm mấy cân bằng.
"Ngồi dậy." Vừa mở miệng là nhận ra giọng của mình đã khản đặc.
"Hả?" Ninh Tu Viễn hỏi cậu như không có chuyện gì.
Ninh Tu Viễn vừa tỉnh dậy đã thấy vẻ mặt lạnh lùng của Kiều Nguyên.
Ngày hôm qua hắn lấy danh nghĩa dạy cậu, sau đó là một mình hưởng sung sướng, Kiều Nguyên càng nghĩ càng phiền, sau đó cậu cũng không nói mình muốn ở mặt trên mà hắn lại cứ luôn miệng nói rằng đây chính là điều em yêu cầu.
Không biết từ khi nào, tay hắn đã quấn chặt lấy eo cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích được.
"...Sao vậy em?" Ninh Tu Viễn gian hắn.
"Ha." Kiều Nguyên cười một tiếng.
Ninh Tu Viễn cảm thấy tình thế không ổn, cẩn thận nói, "Tôi đã gọi Tiểu Trương tới trông con, em có đói bụng không? Tôi bảo cô ấy nấu chút cháo."
"Em không muốn ăn."
"Nhịn ăn không tốt cho sức khoẻ."
"Anh đi ra ngoài đi."
Nhận thấy vẻ mặt Kiều Nguyên thật sự rất khó coi, Ninh Tu Viễn chỉ có thể xuống giường, bị Kiều Nguyên ép đi ra ngoài, Kiều Nguyên chân vừa chạm đất, người lảo đảo, hắn bước tới muốn đỡ lấy cậu.
Cả người Kiều Nguyên run run rẩy rẩy, Ninh Tu Viễn hỏi một câu, "Lạnh không?"
Kiều Nguyên chán nản, "Không lạnh."
"..Nhưng tôi thấy người em run run." Ninh Tu Viễn còn thập phần tri kỷ vươn tay vuốt ve trán Kiều Nguyên, nhiệt độ cơ thể bình thường, bởi vì ngày hôm qua hắn cũng rất cẩn thận không hề làm Kiều Nguyên bị thương.
Thấy hắn vẫn rất bình thường, có thể đi có thể chạy, còn hỏi cậu mấy câu như vậy, Kiều Nguyên nắm chặt tay lại, hắt phăng tay đang sờ trán mình ra, cắn răng nói:
"Anh là đồ khốn nạn."
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ được mấy từ chửi người như vậy, Kiều Nguyên lại có chút tức giận với chính mình, nói, "Anh lượn đi, bây giờ em không muốn nhìn thấy anh."