Edit & Beta : Đòe
Chẳng lẽ .. Hắn làm Kiều Nguyên bị thương?
Ninh Tu Viễn cẩn thận nghĩ lại, sau khi tắm rửa sạch sẽ cho cậu xong hắn cũng đã kiểm tra lại, bởi vì sợ Kiều Nguyên cảm thấy khó chịu, nên cũng không để lại dấu hôn, sao có khả năng làm cậu bị thương được.
Hắn nghĩ lại trước đó có người nhận quen biết hắn bên ven đường, hắn đã giải thích rõ ràng với Kiều Nguyên, sau đó... Hắn và Kiều Nguyên cũng chưa tưng bước chân ra khỏi cửa.
Thật là trăm lần nghĩ mãi không ra.
Đúng là lòng dạ đàn ông, như mò kim đáy bể.
Hắn hành động cư xử theo nhiều cách, chuẩn bị xong bữa sáng cho Kiều Nguyên mới đi ra ngoài, người hầu biết chuyện Kiều Nguyên mang thai, vốn hắn định sắp xếp người đến chăm sóc cho cậu, nhưng bị cậu từ chối.
Thế cho nên việc đầu tiên hắn làm sau khi tan sở là chạy về nhà nhanh nhất có thể.
Gần tiểu khu có mở một siêu thị, hắn nhớ Ninh Mặc thích ăn cháo, chọn một hộp trên kệ hàng, còn rất tự giác xem kỹ nhãn mác, giá tiền, hạn sử dụng trên sản phẩm, bởi vì hai ngày trước hắn tặng một bó hoa hồng cho Kiều Nguyên, nhưng cậu lại nói lãng phí tiền, cho nên hắn bây giờ muốn thể hiện mình là một người cần kiệm.
Sản phẩm hắn thường mua bày trên kệ hàng một hộp 30, ba hộp một trăm. =]]]]
Hắn dứt khoát chọn ba hộp nhựa cháo gạo cốm, rõ ràng là tiết kiệp chi phí hơn.
Ninh Tu Viễn nghĩ, trên thế giới này, không một tên đàn ông nào hiểu rõ quan niệm sống như hắn.
Hắn tới khu rau quả mua không ít đồ, nhớ ra lần trước tra ở trên mạng nói phụ nữ mang thai thích ăn chua, đi ngang quầy ăn vặt lấy thêm mấy hộp xí muội bỏ vào xe đẩy, sau khi tính tiền xong nhìn đồn hòi, 5 rưỡi chiều, Kiều Nguyên đã đợi hắn cả ngày ở nhà rồi.
Nhận thức này khiến hắn càng thêm hài lòng.
Hắn thậm chí cũng không để ý một người đàn ông tây trang phẳng phiu lại lượn vòng mua sắm trong siêu thì có kì quái hay không, đứng chờ thang máy lên tầng sáu, hắn đã sớm chuẩn bị chìa khóa dự phòng nhà Kiều Nguyên, không cần phải gõ cửa, cầm chìa khóa từ trong túi quần ra mở khóa.
Chỉ có một lúc thôi, Ninh Tu Viễn đã ảo tưởng ra hẳn một khung cảnh người chồng trở về sau khi tan sở, cô vợ hiện đã đứng chờ sẵn ở cửa đón lấy cặp công văn từ tay hắn, săn sóc mà nói, “Anh đã vất vả cả ngày rồi."
Ngay lập tức, một tác phẩm kinh điển ra đời, giống như lãnh địa của mình bị kẻ khác xâm phạm, Ninh Tu Viễn tức tốc bỏ lại túi rau củ ở cửa, bước nhanh đi vào phòng khách, thấy một kẻ rất chướng mắt đang ngồi trước bàn trà.
Trước mặt đối phương là một ly tra được pha sẵn, hắn quan sát thấy ly trà đã vơi một nửa, nói vậy tên kia đến đây cũng được tầm khoảng một tiếng rồi.
Trong lòng không khỏi cảm khái một câu, “Đậu mè rang muối !!!"
Hàn Kham tới đây từ khi nào !!??
Người này sao lại không có mắt nhìn như vậy hả? Không biết Kiều Nguyên đã ở bên hắn rồi sao? Hơn nữa Ninh Mặc còn đang ngồi trên đùi Hàn Kham ? Mấu chốt là Ninh Mặc ngồi rất suиɠ sướиɠ, hoàn toàn không ý thức được chính hành động này của nhóc có khả năng sẽ phá tan hạnh phúc một gia đình hoàn chỉnh.
Ninh Tu Viễn vừa ghen lại vừa ghét.
Không biết Kiều Nguyên đang nói chuyện gì với Hàn Kham, đến cả tiếng hắn mở cửa cũng không nghe thấy, chờ hắn tới gần rồi, mới quay đầu quét mắt liếc nhìn hắn một cái, thời gian đặt tầm mắt trên người hắn không đến 0,001 giây.
Trái lại Ninh Tu Viễn cũng không biểu hiện rõ ra mặt, hắn lễ phép chào hỏi Hàn Kham, “Chào anh."
Hàn Kham không đáp lời hắn.
Hay lắm, đối phương đây là đang phát động công kích chiến tranh ngầm, Ninh Tu Viễn quanh co lòng vòng nói, “Thời buổi này luôn có vài kẻ không biết tốt xấu cứ thích đi đào góc tường nhà người khác, một nhà ba người ấm êm hạnh phúc, nào tới lượt ruồi bọ bu vào, anh nói xem có phải hay không?"
Đào góc tường: làm tiểu tam, bồ nhí phá vỡ gia đình người khác.
Hàn Kham cười nói, “Còn có một loại người hay bị mắc chứng hoang tưởng."
Cho dù đã biết tên Hàn Kham không đơn giản, xem ra là đã sớm chuẩn bị để đối phó với hắn. Ninh Tu Viễn bế Ninh Mặc đang ngồi trong lòng Hàn Kham lên, giọng điệu dịu dàng xưa này chưa từng có, “Gọi daddy đi, daddy mua đồ ăn ngon về cho con."
Ninh Mặc tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết chuyện khác thường tất có tai họa, mấy ngày này Ninh Tu Viễn bị Kiều Nguyên ngó lơ, chắc hẳn đổi phương hướng sang nhóc, rõ ràng ban đầu nhóc muốn ngủ chung với ba nhỏ, lại bị daddy bế về phòng chơi xếp hình, mấy ý đồ xấu xa này nhóc biết tỏng cả rồi.
Ninh Mặc dẩu miệng, gương mặt phấn nộn đáng yêu bày vẻ rất ủy khuất, nhóc cũng chỉ là một đứa nhỏ, sao có thể kiên nhẫn chỉ chơi mỗi xếp hình, Ninh Tu Viễn lôi kéo nhóc chơi xếp hình cả tuần trời rồi.
“Bảo bảo..." Ninh Mặc khổ sở nghẹn ngào ra tiếng.
Làm trò trước mặt Hàn Kham, Ninh Tu Viễn vẫn không chịu hạ màn, lại tiếp tục cười nói, "không cái gì, không muốn bị cái chú này bế đúng không?"
“.....”Ninh Mặc vươn cánh tay nhỏ ra với với Kiều Nguyên, bé sợ, giờ vẫn là ban ngày, nhóc vẫn muốn ở cùng ba nhỏ hơn, nếu như bị daddy bế về phòng, vậy đêm nay nhóc không thể ngủ cùng ba nhỏ rồi.
Hàn Kham đứng dậy rút lấy một tờ khăn giấy, lau nước mắt đọng viền mi cho Ninh Mặc, Ninh Tu Viễn đời này chưa từng gặp ai như vậy cả, đối phương còn an ủi nói, “Khóc nữa sẽ không đáng yêu."
Ninh Tu Viễn đen mặt, bởi vì Ninh Mặc gần đây ăn rất nhiều, vì phòng ngừa Ninh Mặc ăn đến vượt mức, hắn còn vài lần gọi Ninh Mặc là chú heo con, đối lập như vậy, có vẻ như hắn là người không hiểu đạo lý.
Tên đàn ông lòng dạ ác độc sâu không thấy đáy này. Ninh Tu Viễn kiềm chế cơn phẫn nộ, như thể giây tiếp theo sẽ tống xéo Hàn Kham đi vậy.
Kiều Nguyên hỏi, “Anh đã mua đồ về rồi sao ?"
Nghe thấy tiếng Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn lập tức thu liễm lửa giận, còn khéo léo nở nụ cười, “Đã mua, đều là đồ em thích ăn."
Có lẽ vì mấy ngày nay Kiều Nguyên toàn ngó lơ hắn, đây là câu đầu tiên cậu chịu mở miệng hỏi hắn.
Còn chưa kịp mưng thầm trong lòng, giây tiếp theo lại nghe thấy Kiều Nguyên nói, “Hôm nay thầy Hàn sẽ ở lại dùng bữa tối, bọn tôi còn chuyện cần nói, bữa tối tôi đã gọi trợ lý đi mua, anh có thể về nhà trước."
Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng nói, "Khônh cần phiền đến trợ lý, để tôi nấu là được."
Dứt lời, Ninh Tu Viễn xoay người bước ra cửa, ý cười trên môi tan biến. Sao hắn có thể để Hàn Kham ở lại nhà Kiều Nguyên, nhỡ may Hàn Kham bắt chước hắn ở lý lại nhà Kiều Nguyên thì sao đây???
Ninh Tu Viễn xách một đống túi đồ đi vào nhà bêp, phải bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể để Hàn Kham thực hiện được ý đồ, thế giới tuyệt diệu như vậy, anh ta lại táo bạo như thế, như vậy không tốt, không tốt.
Nếu Hàn Kham có thể bị sặc chết thì tốt rồi. =]]]
Hành động của Ninh Tu Viễn, khiến Hàn Kham có chút kinh ngạc, hẹn gặp Kiều Nguyên để nói chuyện quả thật là có ôm chút tư tâm, chuyện quá khứ ai cũng không thể quên, sao có thể vì Ninh Tu Viễn da mặt dày như bê tông cốt thép, thì Kiều Nguyên sẽ đồng ý với đối phương, hiện tại xem ra, Ninh Tu Viễn đã khác xa so với trước kia, nếu là ngày xưa, nhất định hắn sẽ nghĩ cách để Kiều Nguyên tránh xa anh.
Hàn Kham hỏi, “Em thật sự sẽ chấp nhận hắn."
Kiều Nguyên không lường trước được Hàn Kham đột nhiên hỏi trắng ra như vậy, trong lòng cậu cũng không rõ lắm, vốn trong khoảng thời gian này ngó lơ Ninh Tu Viễn, một phần vì nghĩ hắn đối xử với cậu quá mức dịu dàng, còn một phần, vì thái độ của cậu đối với Ninh Tu Viễn có chuyển biến.
Nếu là trước kia, cậu khẳng định sẽ không ở gần hắn. Do dự nửa ngày, Kiều Nguyên mới nói ra được một câu ba phải, “Để xem."
Hàn Kham biết chuyện gì đã xảy ra sau đó, tin tức Ninh Tu Viễn bị ung thư cũng được truyền ra, chỉ là sau đó lại nói là nhầm lẫn kết quả.
Hàn Kham tự giễu cười cười," Tôi còn tưởng rằng em sẽ không để hắn xuất hiện bên cạnh mình nữa chứ.”
Chuyện phát sinh ở trang viên Kiều Nguyên cũng kể lại với Hàn Kham, sau cùng thì quen biết nhau lâu vậy rồi, có một số việc cũng không cần phải giấu giếm, lần đó là ngoài ý muốn, nhưng cũng chính vì lần ngoài ý muốn này mà cậu mang thai con Ninh Tu Viễn.
Bởi vì cơ thể đã chịu quá nhiều tổn thương, cậu không thể phá bỏ cái thai nagy được.
Ngay từ đầu Kiều Nguyên đã nghĩ tới chuyện sẽ nuôi đứa nhỏ này khôn lớn, đó là ý nghĩ của cậu, nhưng khi còn nhỏ cậu chỉ có mẹ, cũng từng cảm thấy ghen tị với những người có một gia đình hoàn chỉnh, chỉ là cậu chưa bao giờ nhắc đến trước mặt mẹ mình.
Thật ra không phải cậu không bài xích sự tiếp cận của Ninh Tu Viễn, vừa rồi cũng thử qua hắn một chút, hắn bây giờ cũng rất chuyên chú chăm sóc cho cậu. Cậu có bạn bè, có cuộc sống của riêng mình, không thể nào cả đời chỉ dồn hết quan tâm về một phía được.
Kiều Nguyên giải thích, nếu cậu thật sự muốn đuổi hắn đi thì Ninh Tu Viễn sẽ không thể ở lại đây.
Trái lại Hàn Kham cũng không bắt ép cậu, chỉ nói," Nếu sau này cậu ta còn dám đối xử với em khốn nạn như trước, em cứ nói với tôi, tôi xem hắn có thể làm gì tổn thương đến em nào."
Kiều Nguyên nói, “Em tự biết chừng mực mà."
Nếu trước đó cậu không bị mất trí nhớ, từ lúc bắt đầu đã bài xích sự tiếp cận của Ninh Tu Viễn, có lẽ hắn đã chết, cậu cũng sẽ không quay đầu lại liếc nhìn một cái, nhưng lúc ấy Ninh Tu Viễn dùng đủ loại lý do để đến gần cậu, sau khi cậu chia tay với Diệp Mân, đối phương càng có cơ hội tìm cách để tình cờ gặp được cậu.
Kinh nghiệm yêu đương của Kiều Nguyên vô cùng hạn hẹp, thời điểm lúc ở bên Diệp Mân, cũng là cậu bận tâm đến suy nghĩ của cô ấy nhiều hơn, rất ít người để ý đến cảm xúc của cậu, sau đó hắn đổi cách lấy lòng cậu.
Ngay lúc đó cậu còn nghĩ mình là thế thân của Sầm Lễ mà e dè.
Tiếng chuông điện thoại rất không đúng lúc vang lên, Hàn Kham lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy hiển thị số lạ, nhưng dãy số kia anh nhìn rất quen mắt.
Dứt khoát cúp tắt máy.
Hàn Kham nói, “Chắc là gọi nhầm số thôi."
Dứt lời, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Hàn Kham nhíu chặt lông mày, ngón tay thon dài chạm vuốt màn hình điện thoại, định từ chối cuộc gọi đến, Kiều Nguyên mở miệng nói, “Có thể là có người tìm anh."
Hàn Kham lúc này mới đứng dậy, đi vào thư phòng nghe máy.
Từ sau khi anh tiếp quản gia sản nhà họ Hàn, hai mẹ con kia cũng dọn ra khỏi căn biệt thự, chắc vì không chiếm được chút ích lợi nào từ người cha kia của anh, cho nên đổi cách chuyển sang tiếp cận anh.