Edit & Beta : Đòe
Cố gắng giữ vẻ bản thân vẫn đang rất bình tĩnh.
Môi của Hạ Xuyên gần như chạm vào lỗ tai anh, giọng nói đặc biệt trầm thấp, "Nếu tôi không dọn ra ngoài, chắc chú cũng sẽ không quay lại đúng không?"
"Sao lại nói như vậy?" Hạ Sơ Ngạn cố gắng phủ nhận, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Hạ Xuyên cười cười.
Dường như vỏ bọc trong suốt kia không cần phải che đậy nữa.
"Lúc ở trong phòng khách, chú thật ra không phải đang ngủ." Giọng nói của Hạ Xuyên chậm lại một chút.
Nghe thấy lời nói của đối phương, cơ thể Hạ Sơ Ngạn khẽ run lên, hôm nay khi về đến nhà anh cảm thấy cả người mệt rã rời, anh ta vẫn không thể chắc chắn suy đoán của mình là đúng, thậm chí không có lấy một người để kêu cứu.
Hiện tại không phải thời điểm tốt để vạch trần.
Hạ Sơ Ngạn quay mặt đi, cố gắng duy trì ngữ điệu trầm ổn của mình, "Đừng nói vậy, tôi thật sự rất mệt, có chuyện gì ngày mai lại nói."
Hạ Xuyên luôn là người rất có lý, trước đây đối phương sẽ ngoan ngoãn thực hiện những gì mình nói, nhưng bây giờ, hắn lại làm như không nghe thấy, Hạ Xuyên chậm rãi cúi mặt xuống, hơi thở ấm nóng như có như không phả lên cần cổ và môi anh.
Cả người Hạ Sơ Ngạn căng như dây đàn, anh vươn tay chống trước ngực Hạ Xuyên, muốn đẩy người kia ra.
"Dựa vào cửa lâu nó cộm lên làm tôi đau, hôm nay là ngày hội gì sao? Cũng sắp rạng sáng rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm, nên đi nghỉ ngơi sớm chút." Hạ Sơ Ngạn nói.
Anh chưa bao giờ nghĩ xấu về Hạ Xuyên, nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh ta không lường trước được.
Hạ Xuyên cởi bỏ lớp da ngụy trang cừu non, biến thành sói khát máu, ánh mắt sắc bén kia như đang nhìn chằm chằm vào con mồi, ngay giây tiếp theo sẽ bị hắn xé nát.
Hạ Sơ Ngạn nói không ít lời hay, Hạ Xuyên vẫn không có chút biểu hiện thương hương tiếc ngọc nào.
Cho dù bản thân đưa ra bao nhiêu lý do, anh ta cũng không thể cãi lại người trước mặt được nữa, ánh mắt Hạ Sơ Ngạn chợt xen lẫn buồn bã, tại sao bây giờ mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này, đây là anh dẫn sói vào nhà sao ?
Anh ta chưa bao giờ quá khắc nghiệt với Hạ Xuyên, thậm chí còn bồi dưỡng hắn trở thành người thừa kế, nhưng lại bị người mình thân cận nhất cắn ngược, Hạ Sơ Ngạn rất tức giận, vì muốn khiến anh ta hiểu rõ hơn tình cảnh bản thân, tay Hạ Xuyên lần dọc theo sống lưng anh đi xuống, không chút nào che giấu xoa nắn mông anh.
Động tác ái muội đầy tính khiêu khích.
Hạ Sơ Ngạn cũng không gầy yếu, bởi vì lửa giận tập trung sức lực, lừa đối phương buông lỏng cảnh giác rồi lập tức đẩy hắn ra, tuy rằng anh rất muốn hỏi hắn, vì sao lại lấy oán trả ơn, nhưng anh ta cũng biết tình trạng hiện tại của bản thân không thể đối cứng với hắn.
Hạ Sơ Ngạn hiện giờ chỉ muốn rời khỏi căn phòng nơi anh đã sống hơn 20 năm.
Anh chạy về phía cửa, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện cửa thực sự đã bị khóa, chỉ trong vài giây vặn nắm cửa, cả người anh ta bị Hạ Xuyên bao trùm quấn lấy, thậm chí hắn còn hôn lên cổ khi anh đang giãy dụa.
"Hạ Xuyên!!" Giọng Hạ Sơ Ngạn đầy xấu hổ và phẫn uất, "Cậu như vậy không sợ làm cha cậu thất vọng sao? Trước kia ông ấy đặt kỳ vọng rất lớn vào cậu, muốn cậu trở thành một người có ích cho xã hội, cậu bây giờ... quả thực là làm loạn!!"
Sự thật đã được chứng minh, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy thật nhục nhã, vừa đau buồn vừa tức giận.
Không nhắc tới Đan Duyên, ngược lại Hạ Xuyên cũng không có làm gì quá đáng với anh ta.
Áo khoác Hạ Sơ Ngạn đã bị cởi bỏ, trong không khí truyền đến một tiếng "Xoẹt", gần như tất cả cúc áo đều bị xé bung ra, rơi xuống mặt sàn, Hạ Sơ Ngạn đỏ mặt, nhưng vẫn không thắng nổi người đang đè lên người anh ta kia.
Hạ Xuyên cười trào phúng, "Chú thích ông ta, phải không ?"
Sắc mặt Hạ Sơ Ngạn thay đổi,"Cậu nói bậy cái gì đó ?"
"Đã nhiều năm vậy rồi không lập gia đình, cũng là vì nhớ ông ta." Hạ Xuyên nói," Chú nghĩ rằng bản thân mình cao thượng lắm sao? Đến cả người đã có vợ rồi, chú cũng không tha."
"...Tôi không có." Giọng Hạ Sơ Ngạn run rẩy yếu ớt, nhiều năm qua cũng chỉ có mình anh ta biết suy nghĩ của mình về Đan Duyên, anh chưa từng nói với ai, càng đừng nói tới người thanh niên trước mặt anh là con trai của người ấy.
Hạ Xuyên dần dần phá vỡ phòng ngự tâm lý của anh, cơn tức giận lúc ban đầu dần bị thay thế bởi một cảm xúc khác.
Hạ Xuyên tiếp tục nói, "Hạ Sơ Ngạn, chú có tư cách gì dạy dỗ tôi?"
Đúng, mình thì có tư cách gì để dậy dỗ hắn ???
Nhưng hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau? Hạ Sơ Ngạn cũng không thanh niên hai mươi tuổi mới bước vào đời, anh ta vùi mình trong thương trường đã hơn mười năm, loại người gì cũng từng gặp qua, sau khi hồi thần lại, thắt lưng đã bị người kia tháo đi, vẫn thường xuyên vận động nên dáng người anh ta rất đẹp, không phải sống trong nhung lụa mà mập phá tướng, ngược lại vòng eo dễ dàng bị người kia bắt lấy.
Hạ Sơ Ngạn có chút luống cuống, vội vàng chặn lại nói, "Cậu có biết mình đang làm gì không hả ??! Nếu ngày mai cậu không muốn dọn đi, tôi cũng không bắt ép cậu, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Hạ Xuyên lại rút thắt lưng ra, trói chặt cổ tay anh ta lại.
Hạ Sơ Ngạn vùng vẫy vài lần nhưng không thoát ra được, Hạ Xuyên không mảy may thương xót cho anh, làn da trắng nõn hằn lên những vết đỏ, quần tây không bị khóa, tuột xuống đến đầu gối.
"Hạ Xuyên!" Hạ Sơ Ngạn gọi một tiếng.
"Hửm?" Hạ Xuyên hơi cúi đầu thấp xuống, khẽ cắn yết hầu đối phương, cổ vốn là nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy có chút ngứa ngáy, vừa muốn nhích người sang một bên, nhưng lại bị cánh tay của người kia, nắm chặt lấy, không thể động đậy.
"Dừng tay.. Đừng tự hủy hoại mình..." Hạ Sơ Ngạn vẫn còn muốn khuyên nhủ đối phương quay đầu là bờ.
Hạ Xuyên khàn khàn nói, "Chú cho rằng, chỉ có đêm nay?"
Ngón tay mang theo hơi lạnh xuyên thấu dọc theo gấu áo, vòng eo thon nhỏ giống như đồ chơi bị hắn đùa bỡn trong tay.
Cơ thể Hạ Sơ Ngạn run lên không ngừng, anh không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ bị đối xử như một người phụ nữ bởi chính đứa nhỏ mà mình dõi theo từng ngày.
"Chẳng lẽ chú không muốn biết những chuyện xảy ra gần đây sao ?"
Thấy Hạ Xuyên nói vậy, Hạ Sơ Ngạn như bị dội một gáo nước lạnh, toàn thân tản ra sương buốt giá.
"Tôi không muốn biết." Giọng điệu của Hạ Sơ Ngạn đột nhiên trở nên mệt mỏi hơn.
Vừa nghĩ đến thiếu niên mà mình coi như người thân trong nhà nhiều năm qua, lại trơ trẽn làm vậy với mình, anh như rơi vào khủng hoảng, cho dù chuyện cơ mật trong công bị tiết lộ ra bên ngoài, anh cũng chưa bao giờ nghi ngờ Hạ Xuyên, lại nghĩ đến những chuyện thất thường xảy ra gần đây, rõ ràng người duy nhất có khả năng tiếp cận anh ta nhất là người thanh niên trước mặt, nhưng anh ta vẫn đang tìm lý do để biện giải cho hắn.
Ngay khi sự thật phơi bày trước mặt, Hạ Sơ Ngạn đầu tiên là cảm thấy tức giận, sau đó là nỗi bất an hoảng sợ, tới giờ phút này rồi, rõ ràng cảm thấy xấu hổ, nhưng bởi vì thể lực không đủ để so với hắn, anh chỉ có thể để mặc đối phương tiến lại gần, cánh môi nhạt sắc khẽ hôn lên mặt.
"Khi còn học cấp ba, tôi đã mơ thấy chú. Chú không mặc quần áo còn quyến rũ tôi. Lúc đó, tôi rất muốn biết, dáng vẻ thật sự khi chú không mặc quần áo là như thế nào."
Nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao, môi người kia vừa định hôn lên thì Hạ Sơ Ngạn đột nhiên quay đầu sang một bên.
Hạ Xuyên ngược lại cũng không tức giận, chỉ càng nắm chặt lấy vòng eo anh hơn.
Hạ Sơ Ngạn tình nguyện tin tưởng - đây chỉ là một giấc mơ.
Lúc này anh không dám nghe kỹ từng lời Hạ Xuyên nói, từ trước đến nay anh chưa từng làm gì vượt quá mức trước mặt đối phương, cho dù có bạn gái, cũng rất ít khi mang về nhà, chính vì anh không muốn Hạ Xuyên cảm thấy không thoải mái, anh phát hiện, Hạ Xuyên không quá thích anh mang bạn gái về nhà.
Nhưng anh không còn trẻ nữa, vì vậy Hạ Sơ Ngạn đã đề cập với Hạ Xuyên việc dọn ra ngoài sống, nhưng chuyện này sau đó đã bị gác lại.
"Chú à." Hạ Xuyên khàn khàn gọi anh một tiếng.
Thân thể Hạ Sơ Ngạn đột nhiên run rẩy, gắt gao cắn chặt khớp hàm, nuốt ngược lại tiếng rêи ɾỉ thiếu chút nữa kêu ra, hơi ngẩng đầu lên, nhìn chùm đèn pha lê tinh xảo trên trần nhà.
Chiếc quần tây khi nãy chỉ mới xuống đên đầu gối bây giờ đã rơi đến cổ chân, đôi chân trần thẳng tắp loang lổ vệt xanh tím cảm nhận được cơn lạnh lẽo trong không khí,áo sơmi trắng bị tuột xuống đến khuỷu tay, nửa che nửa lộ treo trên người, hai mắt giận dữ, trên mặt lộ ra vẻ nhục nhã, dáng vẻ này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ ham muốn chinh phục của đàn ông.
"Hạ Xuyên, nhiều năm như vậy tôi chưa từng bạc đãi cậu, còn coi cậu như người thân,.. Tại sao cậu có thể làm chuyện dơ bẩn như vậy với tôi hả!" lông mi Hạ Sơ Ngạn ươn ướt, tóc rũ trước trán, quần áo trên người hầu như đều đã bị người kia cởi sạch.
Khóe môi Hạ Xuyên gợi lên một nụ cười mỉa, "Có phải tôi rất giống cha tôi không ?"
"Cậu đang nói gì vậy hả?" Hạ Sơ Ngạn hỏi.
Rõ ràng nhận nuôi hắn chỉ vì coi hắn là thế thân, nhưng vẫn ở trước mặt hắn giả bộ đường hoàng.
"Hiện tại người đang ôm chú là tôi, sau này cũng chỉ có mình tôi được phép tiến vào trong cơ thể chú." Hạ Xuyên cắn môi anh như đang trừng phạt, cảm thấy đau đớn, Hạ Sơ Ngạn hơi nhướng mày, không đáp lại, lưng bị hắn áp chặt lên vách tường.
Đôi chân mảnh khảnh buộc phải nâng lên, hai tay bị ghì chặt ở trên đầu, thắt lưng như sắp bị bẻ gãy, ánh mắt Hạ Sơ Ngạn đột nhiên trở nên đen kịt, tay cũng nắm chặt lại.