Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 257: Thuốc Trị Tận Gốc



Edit & Beta : Đòe

Kiều Nguyên mặc một chiếc áo khoác len màu đen, càng tôn lên nước da trắng như ngọc, đôi môi nhợt nhạt hơi mím lại, lông mày đẹp đến mức không dời mắt được, vừa lúc Ninh Tu Viễn chạm vào tay người kia. Hắn buộc mình phải kìm nén ý định muốn nắm tay cậu.

Hắn rất muốn...ủ ấm cơ thể người kia.

Nhưng hắn không thể liều lĩnh ôm người này, phải cẩn thận từng bước một, hắn biết nếu Kiều Nguyên biết mình không mắc bệnh ung thư, cậu nhất định sẽ dứt khoát bỏ mặc hắn không thèm nhìn tới.

Hắn đang đánh cược.

Nếu thất bại, chờ đợi hắn cùng tử sĩ cũng không có nhiều ít khác biệt, bác sĩ nói hắn bởi vì trường kỳ tích úc thành tật, dược vật đã không thể hoàn toàn trị tận gốc, nếu là thời gian dài sẽ dẫn tới càng nhiều đồng phát chứng bệnh.


Nếu thất bại, chờ đợi hắn và người sắp chết cũng không khác nhau cho lắm, bác sĩ nói do bệnh trầm cảm lâu ngày, thuốc không thể chữa khỏi hoàn toàn, nếu để lâu sẽ dẫn đến nhiều biến chứng.

Tương lai không có Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn không dám nghĩ tới.

Ninh Mặc hết lần này tới lần khác hỏi hắn, ba nhỏ đang ở đâu, mà hiện tại Kiều Nguyên đang mang thai, hắn không còn cơ hội được gặp đứa nhỏ, hắn phải trơ mắt nhìn con mình gọi người khác là cha, việc này so với chết đi còn khó chịu hơn.

Ninh Tu Viễn quay đầu đi, sau đó vươn tay che mặt, dường như hắn không muốn để người kia nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình," Tôi bây giờ...chắc là rất xấu xí."

Cả đời hắn coi trọng nhất là thể diện, thời cao trung có người nói hắn không đẹp trai đến vậy, lúc ấy hắn trực tiếp đạp ngã người kia, đấm cho một trận vẫn chưa hết giận, còn bắt đối phương khen hắn trong hai tiếng, dùng hết vốn từ có thể khen để tâng bốc hắn, chờ hắn vừa lòng mới thả người kia đi.


Từ đó về sau không ai dám phủ nhận vẻ đẹp trai lai láng ánh sáng chói mù mắt tró của hắn nữa.

Ninh Tu Viễn luôn là người có ngoại hình và vóc dáng nổi bật hơn so với các bạn cùng trang lứa, ngoài gia cảnh tốt, hắn thường có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng tại đây, lúc này, khi ở cùng với Kiều Nguyên, nó lại hoàn toàn trái ngược.

Sớm hôm nay hắn đã thử soi gương, đến chính hắn cũng không muốn nhìn mình lần thứ hai.

Thấy Kiều Nguyên im lặng, Ninh Tu Viễn nói: “Em có nhớ bức ảnh chúng ta chụp chung với nhau sau kỳ huấn luyện quân sự…đến lúc đó tôi muốn dùng bức ảnh ấy."

Ninh Tu Viễn gằn giọng, khóe miệng nhếch lên ý cười, "Kỳ thật, tôi từ miệng người khác mới biết tên em. Tôi còn nghĩ rằng, người cũng như tên, nếu có thể làm bạn cũng không tồi đâu, nhưng bây giờ tôi thấy mình không xứng đáng và cũng không có cơ hội."


Một lúc lâu sau, Kiều Nguyên mới nhướn mày nói, "Anh không xấu xí."

Nếu buông xuống chuyện xảy ra giữa lúc đó, Kiều Nguyên như thỏ nhỏ yếu ớt, ngày trước chuyện Ninh Tu Viễn cứu Kiều Nguyên khỏi bọn côn đồ chặn cậu trong con hẻm, thiếu niên cởi đồng phục buộc quanh hông, dáng vẻ rất không hợp quy củ, vẻ mặt tươi sáng chói lọi toát lên khí chất cao ngạo.

Ninh Tu Viễn hỏi, "Thật vậy chăng?"

"Kỳ thật em không cần an ủi tôi đâu.. Tôi tự biết hiện tại mình là cái dạng gì,... Cũng không còn bao lâu nữa, đến lúc sẽ chỉ còn là mây mờ hư ảo, đợi qua vài năm sau, tất cả mọi người sẽ quên mất tôi, cho dù là Tiểu Mặc... Nó cũng sẽ có những người bạn mới, khả năng đã sớm không còn nhớ tới một người cha là tôi đây."

Dường như có chút tia sáng lóe lên trong ánh mắt u tối của Ninh Tu Viễn, hắn ngẩng đầu nhìn Kiều Nguyên, Kiều Nguyên lại không muốn đối diện với hắn, quay mặt đi.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy, tai Kiều Nguyên ửng đỏ lên.

Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng cười cười, nói, "Cảm ơn em hôm nay đã đến đây thăm tôi."

Từng lời hắn nói ra đều rất cẩn thận, không hề khiến Kiều Nguyên khó xử, thậm chí hắn còn không cầu xin đối phương tha thứ như thường lệ.

Thực lòng mà nói, Kiều Nguyên chưa từng có một quan hệ nghiêm túc, trước đây hắn cũng có cơ hội, là do Ninh Tu Viễn không biết trân quý, sau này cậu cũng hẹn hò với Diệp Mân, nhưng là Kiều gia tác hợp, về chuyện tình cảm Kiều Nguyên thật sự rất đáng thương.

Buổi chiều, bảo mẫu dẫn Ninh Mặc tới.

Ninh Mặc nhìn thấy Kiều Nguyên trong phòng bệnh, lập tức bỏ lại bảo mẫu chạy tới, sợ Kiều Nguyên sẽ lại bỏ đi, vươn cánh tay ngắn ngủn ôm chặt lấy ống quần Kiều Nguyên, ngẩng đầu khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất, "Hu Hu... Ba nhỏ không cần bảo bảo..."
Đáy mắt Ninh Mặc có một tầng hơi sương nước lấp lánh, nhưng bé vẫn cưỡng chế bản thân để không được khóc, vừa khổ sở, vừa nức nở sụt sùi nói, "Bảo bảo không khóc...Ba nhỏ cũng... cũng không thích bảo bảo."

Lần trước bị bảo mẫu bế đi, Ninh Mặc vẫn luôn một mình ngồi trong phòng thương tâm khóc.

Nhóc nhún vai, yên tình ngồi dưới mặt đất, mấy món đồ chơi cũng không thể hấp dẫn được nhóc, ngay cả khi bảo mẫu mua đồ ăn vặt ngày thường nhóc rất thích ăn thì Tiểu Mặc cũng thờ ơ, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ tức giận, nếu không phải vì bảo mẫu bế nhóc đi thì nhóc đã có thể hôn hôn ba nhỏ rồi.

Kiều Nguyên muốn khắc chế chính mình, nhưng tay không tự chủ được duỗi ra đặt lên lưng Ninh Mặc xoa xoa một cách nhẹ nhàng.

Giống như trẻ con muốn được người lớn chú ý, sẽ càng quấy phá nghịch ngợm, Ninh Mặc vươn cánh tay nhỏ bụ lên muốn lau đi nước mắt trên mặt, lại nhịn không được sụt sùi ra tiếng, rất lâu rồi nhóc không được ở chung với Kiều Nguyên, từ sau lần xảy ra tai nạn xe cộ.
Rõ ràng là những người lớn khác rất thích bé, những đứa trẻ khác cũng sẽ muốn chơi cùng với bé, tại sao, ba nhỏ lại không thích bé ??

Ninh Mặc không biết lý do, nhưng trẻ con cũng có cảm xúc của riêng mình, Ninh Mặc chợt nhận ra rằng mình có vẻ khác với những đứa trẻ khác.

Không có cha yêu thương, dẫn tới bé cưng không thể an tâm làm một đứa bé xinh đẹp an tĩnh, ngày nào cũng rơi vào trầm tư, cứ như một ông cụ non vậy. Độ tự luyến của cha con nhà này giống nhau =]]]

Những đứa trẻ có gia đình hòa thuận sẽ không hiểu được nỗi niềm của cục cưng.

Lần trước không được hôn hôn, lần này Ninh Mặc rất cố chấp kiễng chân nhỏ lên, muốn hôn Kiều Nguyên.

Mãi cho đến khi khuôn mặt của Kiều Nguyên dính đầy nước miếng, vẻ buồn bã trên mặt Ninh Mặc mới bớt đi.

Ninh Mặc nói không mạch lạc,"...Lần sau... Lần sau ba nhỏ cho bảo bảo thơm thơm nữa nhó." Kiều Nguyên nói, "Nếu không có lần sau, vậy phải làm sao bây giờ."
Vành mắt cục cưng Ninh Mặc lập tức đỏ lên.

Kiều Nguyên cẩn thận chỉnh lại mái tóc rối bù của Ninh Mặc, ngồi xổm xuống, hình như có điều muốn nói với bé, nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ mới chỉ hai tuổi, trái tim cũng không phải làm bằng đá. Kiều Nguyên đã vững tâm hai lần, tới lần thứ ba, cậu không thể từ chối Ninh Mặc được nữa.

Ninh Mặc thực sự rất dễ thương. Đã lâu không gặp, nhóc con cao hơn hẳn. Nét mũm mĩm baby trên khuôn mặt vẫn rõ mồn một. Cục cưng Ninh Mặc mặc một chiếc áo len cổ lọ, đi giày Martin cùng áo khoác gió, rất gọn gàng, nhưng vẫn không làm giảm đi độ đáng yêu của con trẻ, có lẽ trước khi tới đây đã được cho uống sữa, trên người ngọt ngào mùi hương của sữa.

Sau đó, Kiều Nguyên mua cho Ninh Mặc một bộ quần áo bông kiểu truyền thống của Trung Quốc, trước ngực có lời chúc phúc rất lớn, bộ này phù hợp hơn với trẻ con.
Suy nghĩ của Kiều Nuyên chưa bao giờ là hợp thời cả. Thời trung học, cậu luôn tuân thủ các quy tắc và quy định của trường, giữ khoảng cách thích hợp với nữ sinh, và không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, để rồi mối quan hệ của cậu và Ninh Tu Viễn sau này trở thành mối quan hệ rắc rối sâu sắc nhất.

Kiều Nguyên ở lại thành phố L được vài ngày, cậu còn nhờ bác sĩ kê cho mình đơn thuốc dưỡng thai, bác sĩ bảo rằng người cha và đứa nhỏ nên ở cạnh nhau để tình trạng của đứa trẻ ổn định hơn rất nhiều.

Cha sao ???

Ninh Tu Viễn ngày càng tiều tụy trông thấy, rõ ràng là cao gần 1m9, nhưng cả người gầy đi rất nhiều, khi y tá truyền dịch cho Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên có thể nhìn thấy rõ vết sẹo trên lòng bàn tay người kia và một vết đen sâu hoắm.

Ninh Tu Viễn không nói thẳng, chỉ nhẹ giọng hỏi cậu, không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng này của mình.
"Không có gì để nhìn."

Dù vậy, Kiều Nguyên vẫn sẽ đến bệnh viện khi rảnh rỗi, có lẽ chỉ vì Ninh Mặc.

Biết rằng Kiều Nguyên không thích bạn bè của mình, Ninh Tu Viễn không cho họ đến thăm, thỉnh thoảng Hạ Xuyên sẽ tới.

Hạ Xuyên rất ít nói, Ninh Tu Viễn nhìn thấy trên cổ người kia có vài vết xước, liền nói: "Cậu bị mèo cào à ??"

"Chú ấy cào." Hạ Xuyên nói.

"..." Ninh Tu Viễn cũng không muốn xói mọi chuyện tình cảm của người khác, bởi vì chính hắn cũng không ra đâu vào đâu.

Sau khi hiểu tình yêu là gì, lại nhìn thấy đám bạn mình lên mạng show tình cảm, hắn không thể phớt lờ họ như trước nữa, chỉ có thể nhìn thấy người ta yêu đường, rồi tưởng tượng mình và Kiều Nguyên một ngày nào đó cũng sẽ như vậy.

Hy vọng vẫn luôn mong manh xa vời

Hắn biết Hàn Kham vẫn thường xuyên liên lạc với Kiều Nguyên, hơn nữa Hàn Kham là cái đồ hai mặt, hắn rất muốn để Kiều Nguyên biết rõ bộ mặt thật của anh ta.
Dường như Kiều Nguyên muốn tiễn hắn đến hết đường, Ninh Tu Viễn muốn khóc.

Ngày hôm nay hắn cố ý điều chỉnh trạng thái tốt hơn chút khi Kiều Nguyên tới đây, hắn đang ngồi trên giường đọc một quyển sách rất nổi tiếng. Hắn nhớ rõ, Kiều Nguyên trước kia rất thích đọc mấy thứ này.

Trước đây hắn chủ biết tặng đồ hồ với quần áo đắt tiền, hắn sẽ không bao giờ phạm phải loại lỗi ngu xuẩn như thế nữa.

Chỗ chống bên cạnh giường bệnh đặt một chiếc bàn để toàn sách, có chỗ Ninh Tu Viễn hắn xem không hiểu, thế nên đã hỏi thử Kiều Nguyên.

Ninh Tu Viễn nói: "Học hành vẫn là tốt nhất, có thể bồi dưỡng tình cảm, có thể trau dồi kiến ​​thức. Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ những người hiếu học, họ rất thông minh, khác hẳn với người bình thường, toàn thân toát ra khí chất có tri thức, không giống kẻ ngu dốt như tôi, ngay cả một chi tiết nhỏ như vậy cũng phải nhờ em giúp."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv