Edit & Beta : Đòe
Âm thanh phát trên TV khiến căn phòng trống trải trở nên ấm áp, Kiều Nguyên hơi ngẩng đầu lên, điện thoại để trên đột nhiên vang lên, là một cuộc gọi lạ.
Hầu hết, những người đã liên lạc sẽ có tên trong danh bạ của cậu. Vậy rốt cuộc người gọi tới này là ai ?
Mặc kệ tiếng reo, Kiều Nguyên đều không bắt máy.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, cậu biết rất rõ ai là người có khả năng gọi đến nhất.
Nếu là lúc trước, đối phương có thể đã biết câu trả lời của cậu nên không tiếp tục gọi nữa, nhưng điện thoại đặt trên cứ mãi reo lên.
Kiều Nguyên khẽ cau mày, cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình.
Khi điện thoại reo đến lần thứ năm, cậu mới bấm nghe.
Cậu đã nghĩ rằng mình sẽ nghe thấy những lời nói vô lý của người kia, chẳng hạn như gần đây Ninh Mặc thế nào, hay chuyện hợp tác trước đấy giữa hai công ty, cậu phải dứt khoát từ chối.
Ấy thế mà người gọi đến lại là Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ rất hiếm khi gọi điện cho cậu, lần duy nhất ông ta đến tìm cậu là lần Ninh Tu Viễn hôn mê nằm viện.
Ninh Kỳ từ trước đến nay luôn giữ tư thái của bề trên, nhưng lần này, hiếm thấy ông ta nói chậm lại rất nhiều, ngay cả giọng điệu cũng mang theo ý nhận sai, “Tôi là Ninh Kỳ, cậu đừng cúp máy."
Kiều Nguyên trầm mặc.
"Chuyện trước kia, là sai sót của ta, ngay từ đầu giúp đỡ mẹ cậu là xuất phát từ lòng thương tiếc cậu, thầy Trương chủ nhiệm lớp cậu là bạn đại học của ta, đến sau này, ta quả thật cũng không lường trước được..."
“Nếu ngài muốn nói chuyện phiếm với tôi, tôi nghĩ không cần thiết đâu.” Giọng điệu Kiều Nguyên rất kiên định.
"..." Ninh Kỳ bị cậu nói cho nghẹn họng khong biết làm gì tiếp theo “Cậu hận Ninh gia, ta có thể lý giải, nhưng nếu không có Ninh gia giúp đỡ, chỉ sợ mẹ cậu không trụ nổi được nhiều năm như vậy, Tu Viễn lúc ấy còn trẻ tuổi, sai lầm của nó, cũng phải chịu sự trừng phạt, nó vì bảo vệ cậu mà bị cành cây đâm vào người, nếu không bởi vận khí tốt, nó cũng đã chết rất nhiều lần.”
“Hiện tại ta cũng không muốn bắt ép nó phải làm gì nữa, ta chỉ muốn nó được sống bình thường."
Kiều Nguyên cau chặt mày lại, hoàn toàn không nghe hiểu Ninh Kỳ đang nói gì.
Lời nói của Ninh Kỳ ngày cang đau buồn hơn, đám thuộc hạ của Ninh Tu Viễn nói cho ông ta biết, trong khoảng thời gian này Ninh Tu Viễn thường xuyên sẽ ho ra máu.
Còn lại, họ cũng không dám nhiều lời nữa, Tiểu Trương lần trước lái xe đưa Ninh Tu Viễn đến bệnh viện kiểm tra, vô tình thấy tờ xét nghiệm trên tay Ninh Tu Viễn , kết quả là ung thư phổi giai đoạn giữa.
Nhìn chung, khả năng chữa khỏi ở giai đoạn đầu của bệnh là tương đối cao, còn ở giai đoạn giữa thì… không ai biết là bao nhiêu.
Khi nhận được tờ giấy xét nghiệm này, trên mặt Ninh Tu Viễn không có bao nhiêu hoảng sợ, chỉ vò nát tờ giấy trong tay, vứt vào thùng rác bên cạnh, lẫn lộn với đống rác khác.
Ninh Tu Viễn cũng không có ý định đi chữa trị, hắn sẽ đi chơi cùng Ninh Mặc khi xong việc ở công ty, hắn mua gần như tất cả những thứ Ninh Mặc muốn, Ninh Mặc thích con vịt nhỏ màu vàng nên hắn mua loại một con. Ninh Mặc thích áo thun ngắn tay quả dưa hấu, hắn cũng mua một cái, còn cẩn thận kiểm tra hướng dẫn mua hàng, xem cỡ nào phù hợp với lứa tuổi rồi đánh dấu cho Ninh Mặc.
Rõ ràng hắn muốn lưu giữ lại thứ gì đó, nhưng lại rất ít khi chụp ảnh chung với nhóc con.
Có lẽ.... Trên ảnh chụp có hắn, càng khiến Kiều Nguyên thấy khó chịu.
Ngày đêm, hắn nhìn ngắm ảnh trong điện thoại để xoa dịu sự mong nhớ, hình dáng Sầm Kễ từ lâu đã khắc sâu trong ký ức hắn. Biết đâu có một ngày hắn biến mất…Kí ức này cũng sẽ tan biến mãi mãi.
Ninh Tu Viễn không muốn đến bệnh viện điều trị, không muốn phần còn lại của cuộc đời nằm mãi trong bệnh viện, Ninh Mặc vừa mới sinh nhật hai tuổi, chính là lúc cần người lớn bên cạnh làm bạn.
Hắn không dám gọi cho người mà hắn nhớ mong nhất, cẩn thận nghĩ nghĩ, hơn hai mươi năm hắn sống trong sự mơ hồ không hiểu biết, hai năm sau cuộc sống hàng ngày rất lộn xộn, trong khoảng thời gian gặp được Kiều Nguyên, mới một lần nữa dấy lên được khát khao muốn có được một cuộc sống hạnh phúc, mỗi ngày đều nghĩ cách để thân cận với cậu, rõ ràng rất đáng thương, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh.
Toàn thân Ninh Kỳ phát lạnh khi nghe tin này, ông ta đã liên tục xác nhận lại với Tiểu Trương mấy lần, sau khi biết được đó hoàn toàn là sự thật, ông ta dường như già thêm mười tuổi.
Ninh gia chỉ có mỗi đứa con trai là Ninh Tu Viễn, ai cũng không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Ninh Kỳ không đến gặp Ninh Tu Viễn trước, ông ta biết Ninh Tu Viễn rất cứng đầu, không ai có thể khiến hắn thay đổi quyết định, nếu cần điều trị, Ninh Tu Viễn phải tiến hành điều trị ngay khi có kết quả xét nghiệm.
Nhưng có một người có thể.
Ninh Kỳ đời này, chưa từng phải khép nép thân mình để cầu xin ai, người khác còn phải tôn xưng ông ta một tiếng Ninh đổng, nhân viên trong công ty gặp ông ta đều hết sức kính cẩn, nhưng khi gọi cuộc điện thoại này cho Kiều Nguyên, thân phận của ông ta chỉ là một người làm cha.
Kiều Nguyên dường như không còn đủ kiên nhẫn để lắng nghe những gì ông ta nói, Ninh Kỳ nói chậm lại, "Tu Viễn bị ung thư phổi. Nếu nó chịu đến bệnh viện điều trị bây giờ, có thể sẽ chữa khỏi. Xin cậu khuyên nhủ nó vài câu..."