Tay trái vẫn phải dính băng gạc, việc đầu tiên khi xuất viện là trở về căn nhà mà trước đây hắn đã mua với giá cao ngất ngưởng cách vách nhà Kiều Nguyên, hắn biết rằng nếu chỉ có mình mình, Kiều Nguyên chắc chắc sẽ không để ý tới hắn, vì vậy hắn dẫn theo Ninh Mặc.
Ninh Mặc mặc một chiếc áo khoác vịt vàng, hôm nay ngoài trời có mưa nhẹ, Ninh Mặc đội một chiếc mũ nhỏ màu vàng, chỉ lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh một chút.
Hắn cho người đi điều tra, sau đó mới biết được chuyện xảy ra trong công ty Kiều Nguyên.
Người kia rất kín kẽ, không điều tra được bất kỳ thông tin hữu ích nào liên quan đến đối phương, đây là lần đầu tiên Ninh Tu Viễn ghét bản thân đến vậy, nếu không phải hắn đặt camera giám sát trong phòng thì người kia sẽ không có cơ hội đe dọa được hắn.
Ninh Tu Viễn ngồi xổm xuống, kiên nhẫn dạy dỗ, "Ngay khi nhìn thấy chú ấy, lập tức chạy tới ôm chú ấy, biết không?"
Ninh Mặc có chút không vui hỏi,"Vậy là chú ấy không thích bảo bảo nữa sao ?"
Ninh Mặc còn nhớ rất rõ, lần trước khi nhìn thấy Kiều Nguyên, cậu lập tức bỏ đi, cho dù có tìm kiếm thế nào, cậu cũng không bao giờ xuất hiện nữa.
Thấy Ninh Mặc nói vậy, Ninh Tu Viễn hơi ngập ngừng, nói," Chú ấy không ghét con, chú ấy...không thích daddy."
Ninh Mặc mở to đôi mắt đen nhánh nhìn hắn," Vậy bảo bảo cũng không thích daddy."
Ninh Tu Viễn "..."
Ninh Mặc tuy rằng còn nhỏ, cũng chưa thể hiểu rõ chuyện, nhưng có đôi khi lời nói của nhóc, làm Ninh Tu Viễn thương tâm cả ngày trời.
Băng gạc trên đầu Ninh Tu Viễn mới được tháo ra ngày hôm qua, vẫn sẽ cảm thấy đau nhức, hắn phải uống hai viên thuốc đau đầu, mới thấy khá hơn một chút.
Đứng trước cửa nhà Kiều Nguyên đợi một lúc lâu, vẫn không thấy người trở về.
Trẻ con không thể nhịn đói được, Ninh Tu Viễn pha sữa cho Ninh Mặc, Ninh Mặc ôm bình sữa đứng đợi ở cửa với hắn.
Ninh Mặc có chút mơ màng sắp ngủ gật, mắt nhắm vào rồi lại mở ra, suýt chút nữa ngã ngửa ngồi bệt xuống, may mà Ninh Tu Viễn đỡ được nhóc.
Ninh Tu Viễn nói, "Cố đợi chút nữa thôi chú ấy sẽ về ngay."
Ninh Mặc một lần nữa phấn chấn tinh thần.
Ninh Mặc nấc lên, "Hức Hức"
"Sao thế con?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Ninh Mặc ậm ừ hai tiếng, lại ngậm lấy núʍ ѵú giả vào miệng.
Rất thông minh, biết dựa người vào tường mà ngủ, ngủ gà ngủ gật cũng không lo sẽ ngã xuống.
Sau đó, Ninh Mặc vẫn còn ngủ gật dựa vào tường, bình sữa đang cầm trong tay đã uống hết sạch, Ninh Tu Viễn khẽ thở dài, cầm lấy bình sữa, bế Ninh Mặc về giường.
Ninh Mặc có chút nặng, mới đặt nhóc nằm xuống giường, giường lún hẳn xuống.
Ninh Tu Viễn nhìn khuôn mặt đang ngủ của Ninh Mặc, vươn tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, tự nhủ: “Ngủ say thật."
Tuổi nhỏ cũng tốt, cho dù gặp phải chuyện lớn, cũng chỉ ăn với ngủ, cuộc sống không bị ảnh hưởng chút nào, mà trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn dường như đều phải chịu sự dày vò, sẽ luôn nghĩ đến Kiều Nguyên.
Hắn còn nghĩ...sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Kiều Nguyên ít nhất sẽ đối hắn thiếu như vậy điểm chán ghét.
Nhưng nghe thấy Ninh Kỳ báo cho cho hắn những lời này đó, hắn mới hiểu được, Kiều Nguyên ít nhất sẽ bớt chán ghét hắn một chút.
Theo lý thuyết hôm nay không phải đi làm, Kiều Nguyên hẳn sẽ ở nhà nghỉ ngơi, nhưng trước đó hắn thử gõ cửa, trong nhà cũng không thấy ai, Ninh Tu Viễn đứng đợi Kiều Nguyên ở cửa một lúc lâu, tới 5 giờ chiều, hắn nghe thấy hành lang truyền đến tiếng bước chân, thần kinh lập tức căng chặt.
Ninh Tu Viễn ở trong đầu soạn thảo ra hàng ngàn vạn bản nháp, cứ lặp đi lặp lại, hắn muốn nói.. Hắn biết trong quá khứ hắn đã phạm phải sai lầm, hiện tại hắn đã khác, hắn muốn thổ lộ tình cảm mà hắn giấu giếm bấy lâu nay.
Hắn thích người này.
Chính xác mà nói, là hắn rất yêu Kiều Nguyên.
Trước đây hắn không biết trân trọng một người, nhưng giờ hắn hiểu rằng mình muốn dành tất cả những điều tốt đẹp cho đối phương, và hắn sẽ không bao giờ để đối phương phải chịu bất cứ ân oán nào nữa.
Ninh Tu Viễn mộng tưởng cũng hoàn hảo lắm.
Một ông già lạ mặt bước đến với chùm chìa khóa trên tay, và ông ấy mở ra cánh cửa mà hắn đứng đợi bấy lâu nay.
Ông cụ cau mày đánh giá hắn, không phải nói tiểu khu này anh ninh khá tốt sao, tại sao lại có người cứ đứng ở cửa lò mò dòm ngó kia.
Ninh Tu Viễn hỏi, "Thưa bác, có phải bác đi nhầm nhà rồi không ?"
"Nhầm thế nào được mà nhầm, đây là nhà con tôi mới mua tặng tôi tuần trước đấy."
Ông lão cầm chìa khóa mở cửa, định đi vào, một chiếc giầy trên chân đã được cởi ra, Ninh Tu Viễn nắm lấy cánh tay ông, sốt ruột.
"Tôi làm sao biết được." Cụ ông gỡ tay hắn ra, sắc mặt không tốt lắm, "Chắc là cậu ta dọn đi rồi, nếu cậu muốn tìm người ta, sao không trực tiếp gọi điện thoại ?"
Ông cụ cho rằng giới trẻ ngày nay thực sự ngày càng kỳ quái, đến lão già như ông còn biết cách gọi điện thoại, hôm nay còn gặp được mấy người bạn khiêu vũ trên nhóm WeChat ở quảng trường công viên.
"Rầm" tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Ninh Tu Viễn đứng chôn chân tại cửa, một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Hắn thật sự đã nghĩ phải giải thích thế nào với Kiều Nguyên, cho dù Kiều Nguyên đánh hắn mắng hắn, vác dao đâm chém hắn, hắn cũng chấp nhận.
Nhưng tại sao Kiều Nguyên lại dọn đi...
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu, cười cười, hai mắt đỏ hoe trong vô vọng.
*****