Cuộc nói chuyện vừa rồi, không thể nghi ngờ là đả thương một ngàn địch thủ, tự tổn hại 800, câu lên toàn bộ kí ức đã bị lãng quên.
Hàn Kham đi đến bên cạnh cậu," Em đã lại rồi sao ?"
Kiều Nguyên kỳ thật cũng không định nói cho Hàn Kham biết mình đã nhớ lại toàn bộ, nhưng thấy Ninh Kỳ, cậu không khống chế được cảm xúc của mình, nghĩ đến quá khứ phải chịu bao đau khổ, mà hiện tại cậu đã tỉnh lại, còn mang thai con của Ninh Tu Viễn. Trong khoảng thời gian này, cơ hồ cậu đều cùng ăn cùng ở với hắn, có đôi khi quá muộn, Ninh Tu Viễn liền sẽ mang theo Ninh Mặc đến nhà cậu ngủ lại, ngay từ đầu, cậu còn từ chối Ninh Tu Viễn nhưng dần dà, cậu cũng ngầm đồng ý cho Ninh Tu Viễn tới nhà mình.
Cậu không thể nào liên tưởng được Ninh Tu Viễn trong quá khứ và ở hiện tại là cùng một người.
Trên mặt đối phương luôn treo nụ cười lấy lòng, sẽ không bao giờ trút hết cảm xúc tiêu cực lên người cậu, luôn là người nghĩ cách làm cho cậu vui vẻ, mỗi lần đi siêu thị đều mua rất nhiều rau dưa củ quả tươi qua tới, có đôi khi mặt sàn bị bẩn, cũng sẽ đi trước cầm chổi quét tước sạch sẽ một lần, cho dù tính khí cậu không tốt, đối phương cũng sẽ tự ngả vai, để cậu đánh hắn trút giận, nhưng sẽ không để cậu tự làm thương bản thân.
Đây vẫn là Ninh Tu Viễn sao ?
Sau khi chia tay với Diệp Mân, đời sống cô đơn ngày thương một mình có thêm một người để cùng trò chuyện, lúc làm việc mệt nhọc căng thẳng, không biết nên làm gì, ngẫu nhiên một mình trong một ngồi nhà tĩnh lẵng, cũng sẽ khát vọng một chút náo nhiệt.
Bởi vì Ninh Tu Viễn, trong nhà quả thật náo nhiệt hơn rất nhiều, làm cho cậu cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không phải không thú vị.
Nhưng vì sao... đối phương lại là Ninh Tu Viễn?
Trong trí nhớ của cậu, Ninh Tu Viễn rõ ràng tính cách rất ác liệt, đối với cậu không đánh thì mắng chửi, nếu cậu làm đối phương không hài lòng, đối phương lập tức sẽ túm cậu lên giường, thô bạo, trừng phạt cậu.
Càng cực đoan hơn nữa, sẽ dùng xích khóa cậu trong phòng, cướp mất quyền làm người của cậu.
Ninh Tu Viễn sẽ chỉ phát tiết du͙ƈ vọиɠ lên người cậu, từ trước đến nay sẽ không mảy may quan tấm đến suy nghĩ của cậu, cho dù cậu còn phải đi thi, đối phương cũng sẽ ấn chặt cậu lên giường, sẽ không cho cậu cơ hội để nói.
Nhưng vì sao...
Ninh Tu Viễn lại cứu cậu.
Đối xử tốt với cậu hay đối xử tệ bạc với cậu, vậy mà cùng một người.
Kiều Nguyên thậm chí đến bây giờ, vẫn không hiểu rõ, thậm chí cậu còn nghĩ rằng người đàn ông từng ở trong nhà cậu, không phải cùng một người.
Người chung quanh đều gạt cậu, không cho cậu biết, lúc ấy Hàn Kham nhìn thấy Ninh Tu Viễn, cậu còn tự hỏi tại sao hai người này cứ đối địch nhau như kẻ thù lâu năm.
Thấy Kiều Nguyên rất lâu không đáp lại, Hàn Kham sợ quá khứ kia sẽ một lần nữa diễn ra, dỗ dành cậu nói, "Em của hiện tại là Kiều Nguyên, bọn họ cũng không thể làm gì được em...Cứ sống thật tốt, so với thứ khác còn quan trọng hơn rất nhiều."
Kiều Nguyên nhẹ giọng nói, "Em biết, anh không quá lo lắng cho em."
Hàn Kham hơi rũ mắt, nhìn thoáng qua bụng nhỏ của cậu nhớ lại quá khứ cậu từng mang thai, bụng chỉ hơi nhô lên, lúc ấy Sầm Lễ đã không dám đi ra ngoài, còn tự phong bế bản thân trong căn phòng.
Nhưng những lời này, anh không thể nói ra.
Kiều Nguyên nhìn ra anh đang lo lắng, "Đứa nhỏ...em sẽ làm phẫu thuật phá bỏ."
Sau khi biết tin, Hàn Kham kỳ thật cũng dò hỏi thử bác sĩ, nhưng bác sĩ nói ngày trước Kiều Nguyên hồi phục không tốt, đã để lại vết sẹo vĩnh viễn, mang thai được đứa nhỏ quả thật không dễ dàng gì, nếu còn phá bỏ, đến người cũng không thể giữu nổi mạng.
Lúc ấy bác sĩ nói một tràng dài với anh, ánh mắt cũng có ý khinh thường, sau cùng Hàn Kham chưa bao giờ phủ nhận, bản thân là bạn đời của Kiều Nguyên.
"Đứa nhỏ em hãy sinh nó ra, đến lúc đó tôi sẽ nuôi nó."
Tình cảm Hàn Kham đối với cậu, hiện tại cậu đã sáng tỏ, ngày trước lúc cậu tới nhà anh, đối phương cũng sẽ duy trì một khoảng cách nhất định với cậu.
Hàn Kham giúp đỡ cậu rất nhiều, hiện giờ trung bụng cậu đang mang thai con của người khác, lại còn được Hàn Kham nhận nuôi, đối với Hàn Kham thật sự không công bằng.
Kiều Nguyên lắc lắc đầu, trải qua quá nhiều chuyện, cậu cũng không thể thản nhiên chấp nhận Hàn Kham,"... Đứa nhỏ này tới không đúng lúc, thầy Hàn... Đừng lãng phí thời gian trên người em."
Đến cậu cũng không xác định, tình cảm đối với Hàn Kham là thích, hay vẫn chỉ là xuất phát từ sự cảm kích.
Nếu cái gì cũng không biết, khả năng qua khoảng thời gian, sẽ muốn tiến đến phát triển một đoạn tình cảm mới, cuối cùng thì vẫn là con người, cả đời sẽ không chỉ đợi mãi một người, sớm hay muộn cũng sẽ gặp được đúng người.
Hiện tại là Kiều Nguyên, cậu đã quên mình từng trải phải qua những chuyện gì, cũng đã quên cậu từng sinh con cho Ninh Tu Viễn, có thể thản nhiên hẹn hò với một người phụ nữ khác, nhưng hôm nay, trải qua quá khứ, với cậu mà nói vĩnh viễn là bóng ma tâm lý ghìm sâu mãi trong lòng cậu.
Cậu không có khả năng...nói chuyện yêu đương với những cô gái khác.
Rõ ràng xu hướng giới tính bình thường, nhưng cấu tạo cơ thể lại nam không ra nam nữ không giống nữ.
Ngay cả du͙ƈ vọиɠ cũng ảm đạm đến đáng thương, lúc trước Diệp Mân tiếp cận cậu, cậu luôn cảm thấy tâm lý khủng khoảng, sẽ tìm lý do tránh né đối phương, hẹ hò sắp được nửa năm, thế nhưng hai người lại chưa từng hôn nhau lần nào.
Rõ ràng Hàn Kham sẽ nói gì đó, Kiều Nguyên nhẹ nhàng cười cười, nói,"Có khả năng em chỉ thích hợp sống một mình, nếu sau này cảm thấy nhàm chán, vậy sẽ nuôi thêm con mèo, con chó để chúng bầu bạn với mình cũng thấy vui."
Kỳ lạ, Kiều Nguyên nghĩ tới khi màn đêm buông xuống, cậu sẽ lủi thủi một mình, cô tịch nhìn những giọt sáng lập lòe ngoài cửa sổ, người kia bật đèn lên, trong đêm tối bỗng vụt sáng, khẩn trương đi tới nói với cậu,"Bởi vì tôi muốn theo đuổi em."
Tất cả, đều trở thành bọt nước.
*****