So với Kiều Nguyên thì hắn cao hơn hẳn, bàn về hình thể Kiều Nguyên cũng không phải đối thủ của hắn, nếu hắn muốn làm gì đó, đối phương cũng không đánh lại được hắn.
Nhưng Ninh Tu Viễn chấp nhận ngậm miệng lại, như một con dữ bị thuần phục.
Hắn vẫn lấy cơm cho Kiều Nguyên, ăn cơm xong sau tự giác thu thập bát đĩa, ngày thường ở trong công ty là sếp lớn hô mưa gọi gió, hiện tại đang vùi đầu vào rửa bát.
Ấy thế mà hắn lại cảm thấy vui sướng. Loại việc động chân động tay này, theo lý mà nói chắc chắc sẽ để người hầu làm hết, dù sao, cũng không tới phiên hắn, nhưng thái độ của hắn với Kiều Nguyên, so với chiếc đồng hồ xa xỉ ngày trước còn quý giá quan trọng hơn nhiều. Lúc hắn đang dọn dẹp trong nhà bếp, bỗng Kiều Nguyên hỏi, "Có cần tôi giúp một tay không?"
Trong khoảng thời gian này, đây là lần đầu tiên Kiều Nguyên có thái độ tốt với hắn. Ninh Tu Viễn thiếu chút nữa cảm động tới nỗi xông đến ôm cậu xoay một vòng.
Nhưng, hắn muốn khắc chế bản thân mình.
Hắn nói, "Mấy việc nặng bày cứ để tôi làm, em đi nghỉ ngơi đi." Chả mấy khi được thể hiện một lần, Ninh Tu Viễn đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha.
Ở nhà đã đánh rơi vỡ không biết bao nhiêu bát đĩa, rốt cuộc cũng được một lần thành công mỹ mãn, phòng bếp nhà Kiều Nguyên rất sạch sẽ, có thể nhìn ra cậu rất khi ăn cơm ở nhà.
Ninh Tu Viễn cởi tạp dề ra, treo lại trên móc, lúc đi ra, không còn thấy Kiều Nguyên trong phòng khách, hoảng loạn tìm một vòng, mới thấy Kiều Nguyên đang ở ngoài ban công.
Suy nghĩ trong đầu Kiều Nguyên có hơi hỗn loạn.
Ban đầu cậu cho rằng, mình sẽ kết hôn với Diệp Mân, ổn định cuộc sống, có đôi khi chính cậu cũng không biết mình nên làm gì, dường như cậu đã đánh mất mục tiêu ban đầu nhưng cậu không thể nào nhớ lại được. Sau khi xuất viện được một thời gian, cả ngày cậu như người mất hồn, sau này mới dần giống bao người khác, có thể hòa mình vào vòng trò chuyện với mọi người.
Trời đêm rộng bao la, những chấm sáng lập lòe phía xa xa, không biết từng nghe được từ ai nói, người đã chết, sẽ biến thành những ngôi sao sáng trên bầu trời.
Vì sao, trong lòng đột nhiên sẽ sinh ra một tia bi thương.
Tốt thôi... Có người rất quan trọng, bỗng dưng biến mất, nhưng ký ức của cậu đều trở nên rất loạn, cậu nghĩ không ra, vì vậy cậu thường xuyên ngồi ngẩn người trong màn đêm. Ninh Tu Viễn chậm rãi đến gần, dựa theo tầm mắt Kiều Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói, "Em có biết...điểm khác nhau giữa em và những vì sao là gì không?"
Nghe thấy giọng nói của hắn, Kiều Nguyên mới định thần lại, anh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Ninh Tu Viễn "khụ" một tiếng, "Ngôi sao ở trên trời, còn em, ở trong lòng tôi."
Hắn cũng đã quên, mình đang ở đâu mà nói lời âu yếm, chỉ là cảm thấy rất hợp với tình hình hiện tại, tự nhiên mà nói ra. Người trước mặt, ngây ngốc mà nhíu mày, ánh mắt nhìn hắn, cũng trở nên có chút phức tạp.
...Cậu đã bị hắn làm cho cảm động sao?
Lại nghe Kiều Nguyên nói, "Xem ra Ninh tổng rất chuộng mấy kịch bản ngôn tình, kinh nghiệm hẳn cũng rất phong phú."
"..." Trời đất chứng giám, hắn đời này còn chưa từng nói với ai mấy lười buồn nôn thế này, vội vàng giải thích nói, "Em đừng hiểu lầm, con người tôi không phải thế, cũng vì quá khắc chế, mấy năm nay, tôi cũng nắm tay ai khác đâu."
Kiều Nguyên lạnh lùng cười cười, "Hay là, Ninh Mặc không phải con của anh?"
"..." Ninh Tu Viễn nhất thời câm nín.
Hắn không nói rõ thành câu, Ninh Mặc là con của hai người họ, một mình hắn, nào có chuyện hắn tự đẻ được thằng nhãi con kia, còn suốt ngày đả kích tâm người làm cha như hắn, Ninh Tu Viễn hôm nay không dẫn Ninh Mặc theo, để tránh quấy rầy đến thế giới hai người của bọn hắn.
"Ninh Mặc là con tôi, nhưng..." nó cũng là con em.
Nửa câu sau, Ninh Tu Viễn không nói ra. Hắn quả thật không dám, để cho Kiều Nguyên nhớ lại những chuyện từng xảy ra, hắn sợ đến cả cơ hội nói chuyện với cậu, cũng không thể.
"Không còn sớm nữa, sáng mai tôi còn có một cuộc họp hội nghị, anh cũng nên về nhà đi." giọng điệu của Kiều Nguyên, so với quá khứ dịu dàng hơn nhiều.
Tuy rằng cậu là đang đuổi hắn đi, nhưng cũng không đến mức nói toét ra "Cút đi".
Hắn thấy đủ lắm rồi. Mỗi lần nói lời tạm biệt với Kiều Nguyên, hắn có chút sợ hãi.
Ngày trước, Sầm Lễ cũng giống như vậy không nhìn ra điểm khác thường nào, còn nói sẽ chờ hắn về, mà khi hắn trở về, trước mắt chỉ còn biển lửa, khi bước tới cửa, Ninh Tu Viễn quay đầu lại nhìn Kiều Nguyên nói, "Ngủ ngon."
Biểu tình Kiều Nguyên rất ảm đạm, nhưng không phải sự hờ hững thờ ơ ngày thường, chỉ là đôi mắt đen láy ấy cứ nhìn chằm chằm hắn, lại cúi đầu, cẩn thận chỉnh lại dây đeo đồng hồ.
Rất muốn... Chạy tới ôm em ấy vào lòng.
Ninh Tu Viễn phấn chấn lại tinh thần, mới bước ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại.
Từ trước đến nay hắn không phải thánh nhân.
Ninh Tu Viễn quay về nhà mình, đây là căn nhà second-hand hắn bỏ số tiền rất lớn để mua lại, nhà đã sớm được trang hoàng, đồ dùng vật dụng đầy đủ, hắn đứng ở ban công nhìn cách vách sáng đèn, không lâu sau, bên ấy tắt đèn. Ninh Tu Viễn cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, đã 11 giờ đêm rồi. Trước kia vào khoảng thời gian này, hắn mới bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Ninh Mặc giờ này hẳn đã ngủ rồi, trước lúc hắn ra ngoài còn muốn đi theo, còn lâu hắn mới chịu làm kẻ thứ ba, chứng kiến cảnh Kiều Nguyên qua lại với thằng đàn ông khác.
Chanh cũng không chua bằng hắn.
Ninh Tu Viễn thở dài một tiếng, chuẩn bị đi tắm rồi ngủ, ngày mai trong công ty cũng có việc, hắn không nên quấy rầy cậu quá nhiều, hiện giờ hắn muốn ổn định sự nghiệp, khi ấy cìn có thể trợ giúp Kiều Nguyên, nhất định phải nỗ lực hết sức. Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
Ninh Tu Viễn cầm lấy điện thoại, thấy có một tin nhắn được người lạ gửi tới, không rõ là ai, hắn tưởng là tin rác, tùy tiện click mở nhìn lướt qua.
Ảnh chụp rất mơ hồ, nhưng có thể thấy rõ là hai người đàn ông đang quấn lấy nhau, tên đàn ông cao lớn hắn đang nắm lấy cổ chân người kia, tách mở rộng hai chân, có thể nhìn thấy người nằm dưới kia, vẻ mặt thống khổ, nhưng người kia lại không thương tiếc một chút nào.
Đầu Ninh Tu Viễn "ong" một trận, tay nắm chặt thành nắm đấm, như muốn bóp nát màn hình điện thoại, nhưng phá hỏng điện thoại, sẽ xóa mất toàn bộ ảnh chụp.
Trước kia hắn lắp camera trong phòng để theo dõi Sầm Lễ, không nghĩ tới dữ liệu ghi hình bị rò rỉ ra bên ngoài.