Edit & Beta: Đòe
Tay Ninh Tu Viễn run run, hắn lặng im tại chỗ, cảm nhận cái giá lạnh của ban đêm.
Sầm Lễ đã đạt được mục đích, làm cho hắn không ngày nào được yên ổn, mỗi một chi tiết nhỏ, hắn đều sẽ nghĩ đến trong cuộc đời hắn đã từng xuất hiện một người như vậy, là do hắn tự đánh mất đi sự ôn nhu ấy.
Đã nhiều ngày rồi, Ninh Tu Viễn sẽ luôn làm ra một ít mệnh lệnh hoặc hành động khiến người nghi hoặc.
Hắn gọi điện cho Bạch Thành Úc, hỏi trong khoảng thời gian mang thai nên chú ý nhưng điều gì.
Hắn nói qua điện thoại, “Sầm Lễ mấy ngày nay luôn thấy không được thoải mái, thuốc dưỡng thai cũng đã uống, nhưng không có tác dụng, tối nay nếu có thời gian anh thử đến kiểm tra chút."
Bạch Thành Úc không trả lời.
Ninh Tu Viễn lại nói, “Tôi đã nói với anh rồi, sẽ đối xử tốt với em ấy, nhất định sẽ không nuốt lời.”
“...”
“Tôi sẽ không tin lời người khác nói, mà bôi nhọ em ấy, nếu em ấy muốn tiếp tục đi học, sinh con muộn một chút cũng được, em ấy muốn có bạn bè, tôi cũng sẽ không can thiệp vào, em ấy muốn làm gì cũng có thể”
“Tu Viễn.” Bạch Thành Úc giọng nói âm trầm nói,” Sầm Lễ đã không còn nữa.”
“...”
Không còn nữa sao?
Ninh Tu Viễn nhìn quang cảnh trước mắt, nơi này là nhà hắn tặng cho Sầm Lễ, đồ vật thuộc về Sầm Lễ, đều dọn đi rồi, trong ngăn tủ vách tượng còn đống đồ chơi hắn dùng trên người Sầm Lễ, hắn dùng dây xích khóa Sầm Lễ lại, nhốt trong căn nhà này.
Hắn hay vì một đám tội danh từ trên trời rơi xuốnh, mà trừng phạt Sầm Lễ, trước kia lúc Sầm Lễ còn chưa mang thai, hắn mỗi ngày sẽ cưỡng bách cậu phải tiêu thụ đống đồ giúp cho dễ thụ thai hơn.
Vào ngày biết mình đã mang thai, Sầm Lễ hai mắt đỏ bừng nắm chặt ống quần hắn, nhỏ giọng nói, “Chờ tôi tốt nghiệp xong, rồi sinh con cho anh sau có được không?”
Lúc ấy, hắn còn sẽ nhìn đến khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Sầm Lễ, sau đó, Sầm Lễ rất ít khi khóc trước mặt hắn.
Có lẽ cậu biết rằng dù có hèn mọn khẩn cầu ở trước mặt hắn, cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Bạch Thành Úc nói, “Sự tình đi đến ngày hôm nay, ai cũng không ngờ tới, tôi cũng khuyên cậu rất nhiều lần rồi, lần nào cũng xảy ra tranh chấp, có lẽ đối với Sầm Lễ mà nói, đây cũng là một loại giải thoát.”
“...”
Nếu trước kia khi nghe thấy mấy lời này của Bạch Thành Úc, hắn khẳng định sẽ phản bác lại, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy trong tim quặn thắt đau đớn tột cùng.
Ninh Tu Viễn ở trong phòng rất lâu, hắn muốn biết tâm tình lúc trước của Sầm Lễ như thế nào.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lý thẩm mở miệng nói,” Thiếu gia, cậu ở bên trong sao?”
“Vì loại người như vậy mà giày xéo bản thân rất không đáng, ta đã sớm nói, cậu thoạt nhìn không phải đèn cạn dầu, như thế cũng tốt, làm cho Ninh gia phải chịu gièm pha lớn như vậy, hắn chính là vận đen đủi của Ninh gia.” rơi vào hoàn cảnh bế tắc, xung quanh tràn ngập những người mang ác ý.
Ninh Tu Viễn mở cửa ra, dì Lý thấy hắn trở về, nói,”Con cũng đã có? Sau này muốn dạng người nào, cậu cũng có thể tìm được, đừng để mình bị cậu ta mê hoặc.”
“Lý thẩm, lúc trước dì có chính mắt nhìn thấy Sầm Lễ đẩy Giang Ngôn xuống lầu không?” Ninh Tu Viễn hỏi.
”...”Lý thẩm cũng không biết Ninh Tu Viễn vì sao còn nhắc lại vấn đề này, bà ta xác thật có ấn tượng rất tốt với Giang Ngôn, nhưng hiện giờ Giang gia đang sống dở chết, bà ta vẫn luôn cảm thấy chuyện này không khỏi có liên quan tới Sầm Lễ.
“Thời điểm ta đi qua, đã thấy Giang thiếu gia bị té ngã, nhưng Sầm Lễ vẫn còn đứng trên hành lang.” dì Lý nói.
“Dì có chính mắt nhìn thấy tự tay Sầm Lễ đẩy xuống không.”
“Nhưng vừa nhìn là có thể biết, chính tay Sầm Lễ đẩy Giang thiếu gia xuống.”
Ninh Tu Viễn đã kiểm tra lại băng ghi hình, cùng ngày lúc Sầm Lễ đi ra khỏi phòng tắm, cả người còn đứng không xong, sao có thể trong một đoạn thời gian ngắn ngủn, đẩy Giang Ngôn xuống lầu.
Cũng giống với chuyện ở quán bar, Sầm Lễ không hề hất rượu lên người người khác, tính cách của cậu, phần lớn là không thèm để ý tới, sao có thể vô duyên vô cớ kiếm chuyện gây thị phi.
Ninh Tu Viễn cười cười, chỉ là bộ dáng đó thoạt nhìn cũng không giống như đang cười.
Ninh Tu Viễn nói, “dì Lý, tuổi tác của ngài cũng lớn rồi, vẫn nên về hưu sớm một chút."
“Thiếu gia, Ninh gia chính là nhà của ta.” Lý thẩm sắc luống cuống, “Ta đã ở Ninh gia hơn hai mươi năm, đối xử với cậu thế nào, cậu cũng là biết."
Ninh Tu Viễn không đáp lời, chỉ phân phó lái xe bên ngoại đợi lát nữa đưa dì Lý đi.
Dì Lý đã sớm coi Ninh gia như nhà mình, phảng phất như bà cũng là người của Ninh gia, cấp bậc so với người thường cao hơn hẳn, bà ta nói,” Thiếu gia!! Cậu không thể đuổi tô đi, lão gia và phu nhân đều còn chưa lên tiếng!” Ninh Tu Viễn lạnh lùng nói, “Làm sao, ngay cả tư cách đuổi việc người hầu mà tôi cũng không có sao?”
”Chỉ vì một người đã chết, ta đã nói mà cậu chủ là bị cậu ta mê hoặc!” Bà đã nửa coi Ninh Tu Viễn là con của mình, làm ra những chuyện đó, tất cả cũng vì Ninh Tu Viễn mà suy nghĩ, nhưng hiện tại, Ninh Tu Viễn nói chỉ coi bà như người hầu, còn muốn đuổi việc bà.
Lời dì Lý vừa nói ra, tiếp sau đó là tiếng đồ thủy tinh bị đập vỡ.
Ninh Tu Viễn nhìn bà bằng ánh mắt đáng sợ, dì Lý không tự chủ được mà co rúm lại.
Ninh Tu Viễn trở về nhà cũ một chuyến, hắn hoảng hốt nghĩ đến, nhóc con kia.
Cách ngày tổ chức hôn lễ, cũng đã qua đi hơn nửa tháng, hết thảy đều gió êm sóng lặng, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc hắn trở về, bảo bảo đã được bảo mẫu cho ăn, nặng nề chìm vào giấc ngủ, hắn nhóc con nằm trong nôi, trái tim trống rỗng, như bị con dao bào khoét.
***********
Giờ mới ngộ nhận ra sự thật thì tôi cũng ăn được 50 gói mì tôm Hảo Hảo rồi đấy con rể ơiiiiiiii →_→