Edit & Beta: Đòe
Có lẽ, so với có chút đó còn muốn nhiều hơn thế nữa.
Sầm Lễ dường như sẽ mãi mãi khắc sâu vào trái tim hắn, hắn đã không dứt bỏ người này.
Chỉ cần Sầm Lễ hơi thân thiết với người ngoài một chút, hắn sẽ không chịu nổi, hắn nghĩ rằng vô luận Sầm Lễ ở bất cứ đâu, đều thuộc về hắn.
Ninh Tu Viễn lại nói, "Lần sau muốn tới nghĩa trang, chúng ta cùng nhau đi, cũng miễn để cậu gặp phải mấy người không đứng đắn."
"Được." Sầm Lễ nói.
Sầm Lễ rất nghe lời, chỉ là Ninh Tu Viễn nào có nghĩ nhiều như thế.
Sầm Lễ tựa hồ có chút mệt nhọc, Ninh Tu Viễn bế người về giường nghỉ ngơi.
Hắn chuẩn bị xuống bếp nấu cháo cho Sầm Lễ, hắn còn chưa bao giờ phải làm việc nặng, nhưng trong tiềm thức của hắn, vẫn muốn biểu hiện chút gì đó trước mặt Sầm Lễ.
Hắn cảm thấy cái này hẳn là rất đơn giản, cũng chỉ là cho gạo vào nồi cơn điện, sau đó cho thêm chút nước, chỉ cần ninh trong chốc lát, trong phòng bếp tràn ngập mùi khói, Ninh Tu Viễn cau mày, mở nồi cơm điện ra, thấy bên gạo trong nồi vẫn khô cứng.
Sao đây nhỉ?
Ninh Tu Viễn có chút bực bội, hắn không thể vì chút chuyện cỏn con này mà bị đánh gục được.
Người hầu trong nhà đã sớm đưa về bên nhà cũ, Ninh Tu Viễn kêu người bên ngoài vào bếp, rửa sạch sẽ nồi cơm điện
Người nọ ngửi được một mùi cháy khét, do dự hỏi, "Ninh thiếu, cậu đây là muốn..."
Ninh Tu Viễn vẻ mặt không kiên nhẫn nổi," không thấy tôi đang nấu cháo sao???"
"..."
Đống gạo mặt trên không thể dùng nước vo sạch, phải ngâm một lúc mới được, nhưng Ninh Tu Viễn đứng ở bên cạnh chờ, người nọ cầm ruột nồi cơm, xít xoa nửa ngày mới dám cả gan đem đi cọ rửa.
Ninh Tu Viễn không ngâm vo gạo, lại trực tiếp đổ vào, sau đó đổ thêm một bát nước.
Ninh Tu Viễn đang muốn đậy nắp lại, người nọ nhìn không nổi, đến cuối người phải dọn vẫn là gã, cứ cắm đi cắm lại cái ổ điện mãi.
Câu cuối đoạn trên tôi bịa:))) vì tôi chịu hẳn dây thép cầu là cái gì ?
"Ninh thiếu vẫn nên để tôi làm cho."
Ninh Tu Viễn nhìn gã, lạnh lùng nói, "Làm sao, anh cảm thấy tôi không làm được?" "Đương nhiên không phải! Tôi chỉ là giúp cậu một tay thôi, chủ yếu vẫn là cậu nấu."
Ninh Tu Viễn sắc mặt lúc này mới hòa nhã hơn.
Người kia vo gạo hai lần, sau đó đổ nước gấp 2 lần gạo, đổ ngập nước.
Ninh Tu Viễn nói, "Có phải là cho quá nhiều nước không?"
"không đâu ạ."
"..."Ninh Tu Viễn cho rằng chỉ cần đổ chút nước vào gạo, vì lúc hắn ăn cơm, cũng thấy không còn nước nữa.
Đúng đến nửa giờ sau, thời gian cũng không tính là sớm.
Cháo đã được ninh đặc sệt, lúc khuấy lên cũng không tệ lắm, Ninh Tu Viễn lúc này mới không đi trách tội người kia.
Hắn múc lấy nữa chén cháo, sau đó bưng lên lầu, nghĩ thầm đây là cháo hắn tự thân xuống bếp nấu, chắc chắn sẽ khiến Sầm Lễ cảm động.
Nhưng người bên trong vẫn yên tĩnh nằm trên giường, hơi thở rất mỏng manh.
Ninh Tu Viễn đặt cháo sang một bên, đi đến cạnh giường nói với Sầm Lễ," ăn một chút gì đi rồi hẵng ngủ tiếp." Không có người đáp lại hắn.
Ninh Tu Viễn dựa gần chút, lại nói, "Sầm Lễ?"
Sầm Lễ nhắm chặt hai mắt, sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh, Ninh Tu Viễn vươn tay sờ trán Sầm Lễ, phát hiện trán cậu rất nóng.
Lúc hắn rời đi, Sầm Lễ vẫn còn rất tốt, một lúc sau quay lại, đã thành như vậy rồi.
Vào giờ này, Bạch Thành Úc hẳn là đã nghỉ ngơi, nhưng hắn vẫn gọi điện thoại cho đối phương.
Sau khi Bạch Thành Úc tới đây, Ninh Tu Viễn vội vàng nói, "Anh mau kiểm tra cho cậu ấy đi."
Bạch Thành Úc hơi hơi nhướng mày, mỗi lần Ninh Tu Viễn gọi điện thoại kêu anh tới, khẳng định là vì Sầm Lễ.
Mới ở cữu mấy ngày đã dầm mưa, còn vận động mạnh trên sofa, không bị bệnh mới là lạ đấy, nhìn trên người Sầm Lễ kín đầy dấu vết, Bạch Thành Úc sắc mặt càng thêm khó coi.
Nhiệt độ Sầm Lễ cao đến bất thường, anh cho cậu uống thuốc, sau đó nói với Ninh Tu Viễn, "Cậu không phải đã nói sẽ đối xử tốt với cậu ấy sao, tại sao lại thành như vậy?"
Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Tôi không làm gì cậu ấy hết."
"..."
Vì để chứng minh mình nói được là làm được, Ninh Tu Viễn chỉ vào bát cháo bên tủ đầu giường nói," tôi còn nấu cháo cho cậu ấy nữa, lúc đi lên thì đã thấy cậu ấy như vậy rồi."
"Cậu ấy cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị bệnh?"
"..."Ninh Tu Viễn nhất thời không nói gì, giống như bị người chọc trúng tim đen, có chút thẹn quá hóa giận, "Anh cứ chữa khỏi cho cậu ấy là được, đâu ra nhiều nghi vấn như vậy."
Bạch Thành Úc không muốn nói chuyện với hắn nữa.
Nhưng thật ra Ninh Tu Viễn, thấy sắc mặt Sầm Lễ tái nhợt, có chút chột dạ hỏi, " Khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại?"
" Không biết." Bạch Thành Úc nói thẳng," dù sao ngày mai là có thể tỉnh."
Sầm Lễ an tĩnh nằm trên giường, chỉ giống như đang ngủ say, Ninh Tu Viễn cũng không lường trước được, thân thể Sầm Lễ lại có thể yếu ớt như vậy, nhưng thời điểm hắn làm, Sầm Lễ nửa câu xin tha cũng không có, toàn bộ quá trình đều rất phối hợp với hắn.
Trong lòng sụp đổ.
Hai người đều sắp kết hôn, không thể thường xuyên vì chuyện này, mà gọi Bạch Thành Úc tới.
Bạch Thành Úc hỏi, "Tu Viễn, cậu thật sự thích cậu ấy sao?"
"..."Ninh Tu Viễn dừng một lát, trước kia hắn sẽ trực tiếp phủ nhận, nhưng hiện giờ, hôn lễ của bọn họ chỉ còn hai ngày nữa là đến," hẳn là vậy đi."
Nhận được câu trả lời của Ninh Tu Viễn, Bạch Thành Úc cười cười.
Hẳn là vậy đi.
Ninh Tu Viễn từ trước đến nay chính là người rất ích kỷ, Bạch Thành Úc cảm thấy, loại người này, cũng sẽ không thích người khác đâu.
Đêm đã khuya, hết thảy đều bị bao phủ trong bóng tối, đống tòa nhà tu sửa ở vùng ngoại thành này, xung quanh có không ít các hộ gia đình khác, khung cảnh an nhàn, nơi xa kia là những cánh đồng lớn.
Ninh Tu Viễn nghĩ tới, ở nơi này điều dưỡng sức khỏe sẽ tương đối tốt, không khí cũng có chút mới mẻ.
Ninh Tu Viễn nói, "Tôi thường xuyên nhớ tới, thời điểm khi vừa mới quen biết cậu ấy, cậu ấy cũng đối xử với tôi như mọi người, sẽ cười với tôi, hỏi tôi hôm nay muốn học gì, sau này mỗi khi nhìn thấy tôi, sẽ sợ tôi, hiện tại việc gì cậu ấy cũng theo ý tôi, nhưng tôi vẫn có cảm giác, chưa đủ thân cận với cậu ấy."
Bạch Thành Úc không trả lời.
Ninh Tu Viễn thần hồn thất lạc, rõ ràng nằm trong tay hắn khống chế sở hữu, nhưng rốt cuộc vẫn là thiếu gì đó, khiến hắn bất mãn.
"Mỗi khi cậu ấy thân cận với người khác, tôi sẽ không thể khống chế bản thân mình, tôi sợ cậu ấy sẽ đi theo người đó, cậu ấy là của tôi, đời này đều là của tôi."
Ninh Tu Viễn có chút si ngốc, hắn nhìn Bạch Thành Úc nói, "Anh cảm thấy cậu ấy có thích tôi không?"
"Cậu có thể hỏi cậu ấy." Bạch Thành Úc nói.
"..."
Những lời này, Ninh Tu Viễn chỉ có thể nói với Bạch Thành Úc, không dám chính miệng hỏi Sầm Lễ.
Không nhận được đáp án chính xác từ Sầm Lễ, hắn còn có thể tự mình ngẫm lại, có lẽ chính hắn cũng nghĩ rằng, Sầm Lễ sẽ cho hắn một đáp án phủ định.
Bạch Thành Úc truyền dịch cho Sầm Lễ, sau đó kê khai một ít thuốc kháng sinh, liền rời đi.
Đôi môi Sầm Lễ khô khốc, Ninh Tu Viễn đút Sầm Lễ uống một chút nước, nhiệt độ cơ thể cậu vẫn rất cao, qua hồi lâu mới chậm rãi mở mắt ra.
Thấy người trước mắt, giọng cậu khô khốc nói, "Làm sao vậy?"
"Cậu sinh bệnh."
"Không sao, qua mấy ngày nữa thì tốt rồi."
"..."Ninh Tu Viễn trong lòng thật sự sụp đổ hoàn toàn.
Sầm Lễ khẽ cười, "Thời gian không còn sớm, anh cũng nên đi nghỉ đi."
"Có đói không? Tôi đã nấu cháo cho cậu rồi."
"Không, tôi thấy hơi trướng bụng."
"Được."
Ninh Tu Viễn nằm vào ổ chăn, sau đó ôm Sầm Lễ vào trong lòng.
Sầm Lễ nói, "Anh không sợ sẽ bị lây bệnh sao?"
"Có gì mà phải sợ." Ninh Tu Viễn không cần nghĩ ngợi nói," Tôi tình nguyện bị bệnh thay cậu."
"..."
Ninh Tu Viễn hiện tại rất ôn nhu, mỗi khi Sầm Lễ bị bệnh, hắn mới có thể tỉnh táo lại, một thời gian nữa sẽ quên sạch, hình thành tuần hoàn ác tính.
Hắn không một lần nào, thật sự ghi nhớ kĩ một thứ gì đó.
Ninh Tu Viễn không muốn nhắc tới tên Hàn Kham, hắn nói, "Cậu gặp ai, nếu trực tiếp nói cho tôi biết, bằng không tôi cũng sẽ không nổi giận."
Nếu nói cho Ninh Tu Viễn biết, kỳ thật cũng sẽ không được đi đâu cả, Ninh Tu Viễn đã tạo thành thói quen tự hạ cho mình một bậc thang, trông có vẻ cũng không đáng giận đến vậy.
Thấy Sầm Lễ không lên tiếng, hắn lại nói, "Sầm Lễ, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời." ánh mắt Sầm Lễ nhìn chăm chú vào ngọn đèn trước giường, nhẹ giọng nói, "Sẽ."
Nghe được lời khẳng định, Ninh Tu Viễn càng ôm chặt cậu hơn, tình cảm hắn đối với Sầm Lễ, có lẽ đã sớm vượt qua cả thích.
Cách hôn lễ chỉ còn hai ngày, chăn gối đã sớm được Ninh Tu Viễn thay thành màu đỏ rực, hắn cảm thấy càng tôn da Sầm Lễ hơn, lại còn thấy vui mừng.
Thiệp mời đã được phát đi, hôn lễ của hai người, tất nhiên là rất long trọng.
Ninh Tu Viễn dành cho cậu những thứ tốt nhất, đều đưa tới trước mặt Sầm Lễ, nhưng thứ mà Sầm Lễ chân chính mong muốn, hắn vĩnh viễn không thể cho được.
Sầm Lễ đã rất lâu rồi không bị bệnh, hiện tại bệnh ập tới như núi, ngày hôm sau cả người càng nóng hơn.
Ninh Tu Viễn thấy sắc mặt Sầm Lễ không tốt, cầm thuốc hôm qua Bạch Thành Úc kê cho, pha một cốc nước sôi âm ấm.
Hắn đỡ Sầm Lễ ngồi dậy, nói, "Uống thuốc đi, nếu không lát nữa tôi đưa cậu tới viện nhé?" Sầm Lễ lắc lắc đầu," uống thuốc là có thể khỏe lại."
Đống thuốc đó, Sầm Lễ cũng không xa lạ gì, lúc trước mang thai Ninh Tu Viễn cho cậu uống rất nhiều thuốc có lợi cho thai nhi, uống thuốc dưỡng thai, sinh con xong, lại uống không ít thuốc bổ máu.
Dù sao, cậu cũng không dừng được việc uống thuốc.
Sầm Lễ giống như thường hỏi hắn," đêm nay anh muốn ăn gì?"
"Cậu có thể làm hết."
"Sẽ không thấy chán?"
"Sao có thể chán, cả đời cũng không chán." Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng hôn mặt Sầm Lễ, "Nếu thân thể không thoải mái, phải nghỉ ngơi thật tốt, chờ tôi về."
"Được." Sầm Lễ cười một chút.
Hai mắt Sầm Lễ, không phải là tử khí âm trầm, không giống ngày thường, mà cực kỳ giống như khi cậu bước ra từ ánh sáng, khiến hắn kinh diễm.
Ninh Tu Viễn giật mình, hắn hôm nay không muốn tới công ty.
Sầm Lễ nhắc nhở nói, "Đừng trễ nãi công việc."
"Ừ." Ninh Tu Viễn nói.
Không khí bên ngoại trong lành, không còn xàm xịt của ngày hôm qua.
Ninh Tu Viễn đẩy cửa ra, nghe thấy Sầm Lễ ở sau lưng hắn nói.
"Tôi chờ anh về."
*********
Tới rồi tới rồi bà con!!!!!!!!!!