Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 45



Rạng sáng năm giờ, Thẩm Quyền rời giường, đeo trên lưng hành lý đã chuẩn bị xong từ tối hôm trước, hắn định không ăn sáng, tính toán lái xe xuất phát thẳng.

Hắn vừa tự hỏi khi đến đó có thể phát sinh tình huống gì, vừa bước ra khỏi tiệm hoa.

"Thẩm ca!"

Nghe tiếng gọi to, suy nghĩ của Thẩm Quyền lập tức tiêu tan, hắn quay đầu không thể tin được, nhìn thấy Lương Chấp đi tới từ phía bên kia xe, đối phương đeo túi, trên mặt mang theo hưng phấn như thể sắp đi một chuyến đi chơi bình thường.

"Cậu......" Thẩm Quyền nhất thời không biết nói cái gì, hắn hôm qua đã nói quá đáng đến mức đấy, thế mà đối phương không để tâm chút nào.

Lương Chấp làm sao lại giận Thẩm Quyền chứ, cậu còn đau lòng hắn lắm đây này, nhân vật chính trong mỗi cuốn truyện đều có tính cách bất đồng, nhưng bọn họ tựu chung đều có một tính chất đặc biệt, đó là sẽ tự mình đi vào hang cọp.

Cho nên tối hôm qua trước khi ngủ, cậu đã hạ quyết tâm phải phục kích cửa tiệm hoa từ sáng sớm, Thẩm Quyền nhất định sẽ đi tìm tên Lão Đại mà tên bắt cóc kia quen.

Lương Chấp cười hi hi, ghé qua: "Thẩm ca thức dậy sớm thật đấy, nhưng mà em còn sớm hơn, em ngồi đợi ở đây từ bốn giờ rồi."

Thẩm Quyền nghe Lương Chấp kể đã đợi một tiếng đồng hồ, hắn biết trong lòng rằng muốn đuổi đối phương đi là không thể, hắn lạnh mặt, mở cửa xe ngồi vào trong.

Lương Chấp cũng ngồi vào ghế phụ, lúc thắt dây an toàn thì nghe giọng âm trầm của Thẩm Quyền: "Cậu đi theo chỉ mang phiền toái cho tôi thôi."

Da mặt Lương Chấp bị hệ thống vả hơn ngàn cái suốt cả ngày đêm giờ đã vô địch thiên hạ, cậu nói: "Thẩm ca, mục tiêu của kẻ xấu là em, anh chỉ cần mặc kệ em, em sẽ không gây phiền toái gì."

Thẩm Quyền cạn lời, hắn không nghĩ tới hóa ra Lương Chấp vẫn còn não.

"Tại sao cậu cứ phải đi, chẳng lẽ cậu không biết sẽ rất nguy hiểm?" Thẩm Quyền nhìn trái nhìn phải cũng nhìn không ra Lương Chấp là loại người không sợ chết.

Lương Chấp không có cách nào giải thích cho Thẩm Quyền biết thể chất đặc thù của cậu, khi còn chưa giải quyết được nó, thì dù có trốn đến chân trời góc bể nào thì kết cuộc vẫn là chết, cậu nói: "Em sợ chứ, nhưng chủ động đối mặt với nguy hiểm, vẫn tốt hơn bị động ngay lúc gặp nạn, hơn nữa, lần đi này, em có chuẩn bị dụng cụ phòng thân."

Càng quan trọng hơn chính là cậu biết chắc Thẩm Quyền sẽ đi, tình huống quan trọng như thế này, cậu sẽ chuẩn bị tùy thời khắc mà chắn ác ý.

Thẩm Quyền liếc qua ba lô trước ngực Lương Chấp, trong đó có gì, hắn đã nhìn qua, đã có lúc hắn còn muốn dùng thứ bên trong để chấm dứt mạng sống của đối phương.

Khi đợi đèn xanh, Lương Chấp đột nhiên mở khóa kéo ba lô ra.

Lúc này, Thẩm Quyền ngửi thấy mùi hương, quay đầu nhìn, Lương Chấp lấy trong ba lô ra một chiếc bánh rán lớn.

Thẩm Quyền: "......"

Lương Chấp mở giấy gói, đưa bánh tới bên miệng Thẩm Quyền, cười nói: "Thẩm ca ăn không, bánh rán còn nóng hôi hổi đây!"

Thẩm Quyền nghiến răng nói: "Ba lô của cậu chỉ để bỏ mấy thứ thế này à?"

Thằng nhóc này rốt cuộc có biết chỗ bọn họ sắp đi là nơi thế nào không?

"Người là sắt, cơm là thép (*), đói bụng thì làm sao mà động não, làm sao mà đối phó được kẻ xấu chứ." Lúc Lương Chấp nói lời này, vẻ mặt của cậu làm Thẩm Quyền nổi lên sát tâm, nhưng hắn lại không phát hiện, "Thẩm ca ăn không, anh chắc là chưa ăn sáng nhỉ?"

Thẩm Quyền còn thật sự cắn một miếng, nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc Lương Chấp, động tác nhai nuốt hung ác như đang ăn thịt Lương Chấp.

Lương Chấp nhìn thấy, tim đánh trống bỏi, cậu yên lặng thu bánh rán lại, có chút tủi thân nói với hệ thống: "Bánh rán ăn không ngon sao? Tao cảm thấy Thầm Quyền không thích lắm."

Hệ thống: "...... Cậu nghẹn chết đi."

Lương Chấp nghĩ tới bàn đồ ăn chưa ăn xong hồi tối hôm trước, hỏi: "Thẩm ca, tối hôm qua em về rồi, anh có ăn hết đồ ăn không?"

Vẻ mặt Thẩm Quyền như bình thường: "Dĩ nhiên."

Lương Chấp thở dài: "Em tối hôm qua cũng chưa ăn được mấy miếng."

"Hừ, ai bảo cậu không ăn." Thẩm Quyền nói đến đây thì đột nhiên khựng lại, tại sao hắn lại nói với cái giọng giận dỗi như vậy.

Hắn không tự chủ được nắm chặt tay lái, loại tâm trạng xa lạ này làm hắn sợ hãi.

Lương Chấp vẫn tưởng rằng tên Lão Đại của hội Hoa Bách Hợp sẽ ở tại khu nhà cao cấp lớn ở trung tâm thành phố, hoặc là biệt thự cổ nơi hẻo lánh.

Kết quả, đương lúc Thẩm Quyền chạy xe qua đoạn đường đầy bùn đất ổ gà xóc nảy, phong cảnh ngoài cửa sổ đều là núi rừng cùng làng quê, Lương Chấp mới nhận ra: "Tên đứng sau màn sẽ ở nông thôn?"

Thẩm Quyền ừ một tiếng, liếc Lương Chấp một cái: "Không lẽ cậu nghĩ tên đó sẽ ở chỗ nhà cao cửa rộng à?"

Khụ, bị nói trúng rồi, Lương Chấp xấu hổ xoa mũi, cậu lấy di động ra: "Chỗ này tín hiệu không tốt lắm."

Đôi mắt Thẩm Quyền tối lại, tín hiệu không tốt có lẽ là điều đối phương muốn.

Lương Chấp lúc này mới phát hiện Thẩm Quang Minh hóa ra đã gọi vài cuộc lại đây, cậu để di động trong túi nên không nghe thấy tiếng.

Cậu nhắn tin lại: Quang Minh sao đấy, gọi nhiều cuộc cho tôi thế.

Thẩm Quang Minh nhanh chóng trả lời: tôi nghe đồng nghiệp nói ông bị bắt cóc ở rạp chiếu phim, ông bây giờ khỏe chưa?

Lương Chấp: không vấn đề, dù sao trước lạ sau quen thôi.

Thẩm Quang Minh nhắn lại một đống dấu ba chấm, đại khái là không biết nói gì trước những lời vừa diễn sâu vừa hờ hững của Lương Chấp.

Thẩm Quang Minh nói sang chuyện khác: ông không làm phóng viên nữa thì định làm gì?

Lương Chấp liếc qua Thẩm Quyền, nghĩ thầm rằng công việc làm sao quan trọng bằng Thẩm Quyền, cậu phải ở bên cạnh Thẩm Quyền 24 giờ đấy nhá~

Thẩm Quyền đột nhiên rùng mình một cái, hắn không thể biết được tâm tư của Lương Chấp, chỉ biết chỉnh nhiệt độ điều hòa trong xe cao lên.

Lương Chấp: nghỉ ngơi một thời gian trước đã rồi tính sau.

Thẩm Quang Minh: cũng tốt, nhưng mà giờ mới có mấy giờ mà ông đã dậy rồi?

Lương Chấp tiện tay chụp một tấm hình phong cảnh ngoài cửa sổ xe, gửi đi: Thẩm ca muốn trấn an tâm tình bị hoảng sợ của tôi, nên đặc biệt dẫn tôi đi thể nghiệm cuộc sống trên núi ~

Thẩm Quang Minh nghĩ thầm anh chẳng tin tẹo nào, nhưng lại không thể đưa ra nghi vấn.

Cảm giác mắc nghẹn dở dở ương ương làm anh gửi sang một emo tỏ vẻ đã biết.

Thẩm Quyền chú ý thấy Lương Chấp cứ nhìn xuống di động, thuận miệng hỏi: "Đang chơi game?"

Lương Chấp thả điện thoại vào ba lô, nói: "Là Quang Minh, cậu ấy hỏi sao em giờ này đã online, em bảo rằng chúng ta đang đi thể nghiệm cuộc sống trên núi."

Cậu dùng giọng điệu bí mật, thì thầm: "Hành động của chúng ta không thể để bên thứ ba biết được."

Khóe miệng Thẩm Quyền giật một cái, hắn nhịn xuống sát tâm đang rục rịch.

Mà hệ thống là bên thứ ba biết chuyện, lại trình đơn xin tổng bộ được thực thể hóa.

Xe dừng ở cửa làng, Thẩm Quyền bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.

Thời tiết sắp thay đổi, hắn nghĩ thầm.

Lương Chấp lấy một cây dù trong ba lô ra, nhìn chung quanh đánh giá, nói: "Thời tiết hôm nay thật tốt, râm mát không nóng, làng của tên phản diện ở chắc không lạc hậu đâu nhỉ, Thẩm ca, chúng ta tìm nhà nào có máy lạnh xin ngủ lại đi."

Thẩm Quyền: "......" Chúng ta đến chỗ này du lịch à? Còn gọi thẳng đối phương là tên phản diện, cậu thật đúng là đang ngại mạng dài quá hả.

Lương Chấp nhìn biểu cảm nặng nề của Thẩm Quyền, nghĩ rằng đối phương đang lo lắng hành trình lần này nguy hiểm, cậu vỗ vai đối phương, nói: "Thẩm ca đừng sợ, anh chưa thấy qua thân thủ của em, nếu gặp phải mấy tên du côn, anh cứ chạy trước, em sẽ cản phía sau!"

Lương Chấp vẫn còn nhớ rõ Thẩm Quyền hồi trước bị tên bắt cóc đánh ngã bất tỉnh dưới đất.

"Cám ơn." Thân là Khăn Quàng Đỏ từng cứu Lương Chấp, Thẩm Quyền cực kỳ nghẹn khuất thốt ra tiếng này.

Thân thủ tốt cỡ nào cũng không qua được một viên đạn, nhưng thấy Lương Chấp vô tâm như vậy, Thẩm Quyền cũng không còn sự thờ ơ lãnh đạm lúc trước.

Hắn không thể chết ở đây được, Lương Chấp cũng không thể.

Bởi vì chỗ này --- không có máy lạnh.

======================

(*) Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói - Nhân thị thiết, phạn thị cương, nhất nhật bất cật ngạ đích hoảng. Câu thành ngữ của Trung Quốc nhắc nhở sự quan trọng của việc ăn uống, bổ sung năng lượng cho cơ thể.

"Người là sắt, cơm là thép" là câu đã rút gọn của cụm "Người là sắt, cơm là nguyên liệu biến sắt thành thép". Người xưa so sánh cơ thể con người với sắt cứng, nhưng dù sắt cứng đến đâu chăng nữa cũng sẽ bị rỉ sét, bị hỏng; nên sắt cần luyện thành thép để cứng hơn, không bị hư hỏng và cơm chính là vật liệu giúp sắt (con người) biến thành thép

===================

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv